Chung Cư Của Các Ảnh Đế

Chương 135: Cơm có thể ăn linh tinh nhưng móng vuốt không thể đóng dấu loạn

Jessica vừa tới văn phòng đã nhìn thấy Tần Tu ngồi trên ghế sô pha chỗ bàn thư ký, có vẻ đã đợi được một lúc lâu rồi. Cô không khỏi có chút kinh ngạc, hôm nay Tần Tu lẽ ra vẫn còn đang nghỉ mới đúng.

Băng sơn mĩ nam vừa trông thấy cô liền đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc đến kì quặc: “Lần trước chị có nói với tôi, đề cử thì chắc chắn rồi, còn đoạt giải hay không phải dựa vào may mắn, rốt cuộc là có ý gì?”

Jessica sửng sốt: “… Cậu nghe nói gì rồi?”

Tần Tu nhìn ánh mắt người nữ đại diện có chút khó xử, trái tim cũng chùng xuống.

Xem ra đã biết rồi. Jessica mở lời: “Chỉ là có chút tin đồn, tôi cũng không chắc chắn lắm.” Lại dừng một chút, “Cho dù không đoạt giải cũng không sao. Cậu còn trẻ, còn rất nhiều cơ hội.”

Tần Tu trầm mặc thật lâu, nhắm mắt lại thở dài một hơi: “Tôi biết rồi.”

Jessica nhìn Tần Tu như vậy lại có chút nghẹn lời. Quá bình tĩnh, tuyệt không hề giống Tần Tu tâm cao khí ngạo kia. Cô không biết Tần Tu nghe được tin tức này ở đâu, xem ra trước khi đến tìm cô đã chuẩn bị tốt tư tưởng. Trong cái giới giải trí này chính là luôn tràn ngập những giao dịch giữa tiền và quyền như này, người tâm cao khí ngạo đến đâu, góc cạnh đến đâu thì một ngày nào đó cũng sẽ từng chút từng chút bị mài phẳng.

Jessica thầm thở dài trong lòng, hỏi: “Không phải công ty cho cậu hai ngày này để nghỉ ngơi sao? Cậu đến tìm tôi chỉ để hỏi cái này à?”

“Tôi đến không phải để hỏi cái này.” Tần Tu nói. “Hợp đồng đại diện thương hiệu cho trang sức Âu Sĩ lần trước, chị đã từ chối bên kia chưa?”

***

Chiều hôm đó, Jessica hẹn lão tổng của Âu Sĩ để bàn chuyện, rất nhanh đã đặt bút ký hợp đồng đại diện thương hiệu một năm. Lúc hai bên cùng nhau ăn cơm, lão tổng của Âu Sĩ không ngớt lời khen khí chất của Tần Tu, cứ mở miệng lại “Cậu ấy làm tôi nghĩ đến An Gia Miện trước đây”, “Tôi nhớ rõ hồi An Gia Miện làm người đại diện cho hãng chúng tôi cũng chỉ mới có hai mươi ba tuổi.”

Jessica cũng biết Tần Tu nghe mấy lời tâng bốc kiểu này cũng không vui vẻ gì.

Ăn cơm xong, trên đường quay về công ty, Jessica có bóng gió hỏi dò Tần Tu xem vì sao lại đổi ý, nhưng Tần Tu không giả bộ ngủ cũng lấy headphone ra đeo, làm bộ như nghe nhạc. Jessica dù sao cũng là phụ nữ, không thắng nổi tính tò mò, cuối cùng sau bao nhiêu lần dò hỏi đều thất bại, liền tung ra đòn sát thủ: “Bây giờ cậu không để tâm chuyện làm kẻ thay thế An Gia Miện nữa sao?”

Quả nhiên, quăng quả bom này đúng là rất chuẩn.Tần Tu phản ứng lại rất nhanh, hoàn toàn không giống với một người đang đeo headphone, nhắm hờ mắt thưởng thức âm nhạc: “Tôi nhận làm đại diện thương hiệu này là có lý do riêng. Hiện tại tôi chẳng hề muốn làm kẻ thay thế An Gia Miện, sau này càng không muốn.”

Jessica nhìn bóng của băng sơn mĩ nam khí thế có chút âm trầm in trên cửa kính ô tô, thầm lắc đầu trong lòng. An Gia Miện tranh bạn gái của cậu hay sao mà cứ đụng tới chuyện của anh ta là cậu lại từ núi băng biến thành núi lửa như vậy.

Tần Tu cả người mệt rã rời quay về chung cư, lúc đem chìa khóa cắm vào ổ là biết, Thẩm Triệt còn chưa về nhà. Mở cửa ra, quả nhiên trong phòng khách trống không lạnh lẽo.

Ngồi trên sô pha, đầu ngửa ra sau, tuy rằng đã ép buộc chính mình chấp nhận chuyện để vuột mất giải Diễn viên mới xuất sắc nhất nhưng cảm giác vẫn rất khó chịu. Anh đứng thẳng dậy, lại thay đổi tư thế nằm trên sô pha, nhìn trần nhà, nghĩ tới Thẩm Triệt mỗi buổi tối đều nhìn những hình ảnh này mà chìm vào giấc ngủ, cảm giác cũng khá lên không ít. Sô pha này ngồi thì khá thoải mái nhưng nằm thì lại chật chội. Đối với một tên con trai cao hơn một mét tám mà nói, không những phải co chân mà bả vai cũng phải rụt lại. Anh không biết Thẩm Triệt to cao như vậy mà làm cách nào có thể ngủ trên cái sô pha chật như thế này, cảm giác y như con cún bự Golden retriever ở vùng nông thôn cuộn tròn nằm trong cái ổ rơm của mình vậy.

Không phải anh không muốn để cho tên kia lên lầu ngủ, nhưng hai tên con trai cao lớn nằm trên một cái giường không rộng hơn giường đơn là bao đúng là khó mà cựa mình nổi.

Thực ra nếu bình thường cậu ăn ít đi một chút, tôi cũng không ngại để cho cậu ngủ trên người tôi đâu. Tần Tu cong khóe miệng nghĩ.

Có lẽ phải đi mua một cái giường rộng hơn thôi. Băng sơn mỹ nam trề môi. Đám người Hạ Lan Bá, Khải Mặc Lũng nghĩ gì thì kệ họ, tiền mua giường kiểu gì cũng phải đóng.

Trong tài khoản của anh bây giờ tính ra cũng cỡ hơn hai trăm vạn. Giá trị hợp đồng đại diện cho Âu Sĩ cũng tới một trăm vạn, nhưng trừ phần trăm chia cho công ty, đến tay anh chỉ còn lại sáu mươi vạn. Tuy nói là minh tinh nhưng trong tay không có giải thưởng vàng, không có người quyền lực đứng sau thì dù nổi tiếng đến đâu thì giá trị hợp đồng cũng chỉ có thể như vậy. Giống như An Gia Miện, nghe nói hồi mới ra mắt, thù lao đóng phim cũng chỉ có mười vạn. Sau khi được phong Ảnh đế, hiện tại cát-xê đóng phim thấp nhất cũng phải tới năm trăm vạn. Đối với Thẩm Triệt mà nói, cái giá để phá vỡ hợp đồng này đúng là cái giá trên trời, còn đối với An Gia Miện, nó chỉ là mức giá cực hữu nghị mà thôi.

Hiện tại, chỉ có thể trông chờ vào vị luật sư là bạn của Khải Mặc Lũng xem có đáng tin không.

Cửa phòng trên lầu hai mở ra, Âu Triết Luân ngủ nướng đến tận chiều lúc này mới ngáp ngáp mấy cái đi xuống, lúc đi ngang qua sô pha bèn liếc một cái: “Êu, Thẩm Nhị, chú mày cuối cùng cũng chịu bò về rồi à!” Còn chưa thấy rõ người nằm trên sô pha đã cầm cái gối ôm trong tay ném cái bịch một cái xuống mặt. “Chú mày bán thận chưa? Bán mấy quả?”

Sau đó liền thấy người đang nằm trên sô pha chậm rãi nhấc cái gối ôm vừa nện trên mặt ra, Âu Triết Luân chết đứng người nhìn hoa khôi trường mặt đen thui ngẩng lên lườm.

Hạ Lan Bá ngồi trong phòng bịt chặt lỗ tai rồi mà vẫn không thể ngăn được tiếng gà bay chó sủa bên ngoài phòng khách:

“Đừng! Cậu đừng có lại đây! Oái á á! Hoa khôi trường, cuối cùng cậu cũng lộ bản mặt hung ác ra rồi nhá!

“Âu Triết Luân, anh nghe rõ cho tôi. Về sau anh còn dám đem gối hay gấu bông mà ném xuống thì tôi sẽ mang anh quẳng luôn từ tầng hai mươi xuống đấy!”

“Cậu đúng là cái đồ cầm thú! Hạ Lan Bá, anh phải xem thế nào đi chứ… Oái… á… á… á!!”

***

Thẩm Triệt cùng Nhậm Hải tới ngân hàng, cũng đi qua đi lại mấy ngân hàng thế nhưng lãi suất cho vay vẫn quá cao so với trông mong của cậu. Hai người vừa mới từ ngân hàng bước ra thì đã có một người mặc đồ đen thần bí bước tới, chẳng nói chẳng rằng liền nhét luôn hai cái danh thiếp vào tay hai người. Thẩm Triệt và Nhậm Hải cùng mở danh thiếp ra, còn tưởng người kia là người tìm kiếm ngôi sao, vừa nhìn thì thấy trên danh thiếp viết “Bạn đang cần tiền đến phát sầu? Hãy đến với công ty cho vay Bạch Cư Dị. Không thế chấp. Không lừa đảo. Có thu nhập là có thể vay!”

Buổi chiều, Nhậm Hải còn có hẹn với bạn gái. Lúc này Thẩm Triệt đang một mình đứng đón taxi, lật qua lật lại nhìn cái danh thiếp kia, đang phân vân không biết có nên tới công ty tư nhân vay tiền không thì tiếng chuông di động đột nhiên reo lên, cậu giật nảy mình khiến tờ danh thiếp viu một cái bay xuống đường, một chiếc xe điện vừa lao tới, nghiền cái xoẹt. Thẩm Triệt đành phải từ bỏ, cúi đầu nhìn, hóa ra là Tần Tu gọi điện tới, vậy là lại hớn hở nghe máy: “Hai~ hoa khôi trường!”

Tần Tu cũng không cáu, chỉ hỏi luôn: “Cậu đang làm gì vậy? Đi bán thận hay bán t*ng trùng?”

Thẩm Triệt mặt màu tương, cậu can đảm nhất cũng chỉ dám trêu Tần Tu một tiếng hoa khôi trường, trong khi nhược điểm của bản thân mà Tần Tu nắm trong tay lại có quá nhiều: “À, có chút việc.”

“Thẩm Triệt, lời này có lẽ hơi thừa nhưng với bản chất đần độn của cậu, tôi vẫn phải nhắc nhở lại.” Giọng nói đầu dây bên kia thật lạnh lẽo. “Những thứ trên người cậu, thận cũng thế mà t*ng trùng cũng thế, cả mớ tóc xoăn nữa, nếu không có sự cho phép của tôi cậu không thể động vào.”

Thẩm Triệt nghe mãi cũng quen với cái giọng điệu bá đạo này rồi, chỉ bất đắc dĩ nói: “Tôi đi bán linh hồn, được chưa?”

Tần Tu: “Ờ, thế thì được.”

Thẩm Triệt trừng mắt lườm cái điện thoại. Nói cả nửa ngày cuối cùng anh chỉ muốn thân thể của tôi thôi hả? Anh đúng là cái đồ cầm thú đội lốt hoa khôi trường! T^T

“Thẩm Triệt, cậu nói hai hôm nay vẫn cùng đoàn đóng phim đúng không? Tôi bây giờ đang được nghỉ, cũng không có việc gì. Chiều tôi lại tới thăm cậu, tiện thể mang cho cậu vài cây kẹo mút.”

Thẩm Triệt giật nảy mình: “À! Phim đóng máy rồi, anh không phải tới đâu!” Sau đó lại vội vàng nói sang chuyện khác. “Đúng rồi, anh quay phim ở chung phòng với tôi cũng xem 《 MONSTER》của anh rồi. Trong đoàn phim của tôi cũng rất nhiều người đánh giá cao anh nha.”

Đầu dây bên kia tự nhiên lại im bặt một lúc thật lâu: “…….Thẩm Triệt, nếu tôi không giành được giải Diễn viên mới xuất sắc nhất, cậu có thất vọng không?”

Giọng người kia tự nhiên lại muộn muộn sầu sầu, Thẩm Triệt nghe mà buồn cười: “Anh mà cũng có lúc thiếu tự tin thế này à? Tôi rất tin tưởng anh, nếu giải kia không về tay anh thì cứ nhét đầu tôi vào bồn xí đi!”

“Nếu chẳng may không phải tôi thật thì sao?”

Thẩm Triệt ngẩn người, còn tưởng là Tần Tu do quá để ý nên mới thành ra lo lắng thái quá như vậy. Cậu cười an ủi: “Nếu quả thực kết quả bất ngờ như vậy thì cũng chẳng có cách nào. Nhưng mà tỉ lệ đó rất là thấp nha. Với cả anh diễn hay lắm lắm mà. Tôi còn nhìn ra được chẳng lẽ giám khảo lại không nhìn thấy?” Nói xong nửa ngày vẫn thấy người bên kia không nói gì:”… A lô? Tần Tu? Anh còn nghe không đó?”

“Thẩm Triệt, nếu lần này tôi không giành được giải Diễn viên mới xuất sắc nhất, tiếp theo tôi nhất định phải lấy danh hiệu ảnh đế. Tôi cam đoan đấy.”

Trong lòng Thẩm Triệt có chút chộn rộn. Cái câu”Tôi cam đoan” kia nói ra vừa nhẹ vừa trầm, nhưng cậu lại cảm thấy lỗ tai ong ong toàn là tiếng vang của ba chữ kia. Tuy rằng không biết Tần Tu tại sao lại đột nhiên cam đoan với mình, nhưng trái tim cậu đã tan thành một vũng tự khi nào.

“Đóng máy rồi thì về sớm chút đi, có việc tìm cậu đây.” Đầu dây bên kia nháy mắt đã khôi phục giọng điệu băng sơn.

“Chuyện gì vậy?”

“Tôi muốn làm.”

“……..”

Thẩm Triệt cũng bái lạy luôn. Có thể sử dụng giọng điệu lãnh khốc băng sơn để nói ra một câu hạ lưu vô sỉ đến thế, quả thực cậu chưa từng thấy người thứ hai. Thẩm Triệt vô lực nói: “Tôi đang đợi xe, sắp về rồi.”

“Ừ, nhanh lên.” Nói xong tút một tiếng ngắt điện thoại.

Thẩm Triệt cất di động, đợi một lúc vẫn không có xe trống, đang tính đi tàu điện ngầm, vừa bước được vài bước liền nhìn thấy tờ danh thiếp cho vay nặng lãi kia bị dính nhựa đường, đang dán chặt trên đường cái. Nghĩ nghĩ một chút, cậu vẫn quyết định đi nhặt về, phòng khi cần đến. Ai dè, đúng lúc này có chiếc xe quét đường hùng hổ lao qua. Thẩm Triệt một chân đã bước xuống đường phố, trơ mắt đứng nhìn tờ danh thiếp bị cửa hút rác của xe quét đường xẹt một cái hút vào.

Xong! Đúng là không để cho người ta có đường sống mà…

***

Thẩm Triệt đẩy cửa lớn, dài giọng hô to “Tôi đã trở về ——–“. Cúi người đổi giày xong, vừa ngẩng lên cậu đã ngây ngẩn cả người.

Ngồi trên sô pha, từ trái sang phải lần lượt là Tần Tu, Khải Mặc Lũng, Hạ Lan Bá, Âu Triết Luân ngồi thành một hàng dài.

Thẩm Triệt tự nhiên lại thấy trong phòng khách tràn ngập mùi chết chóc, cậu dán lưng vào cánh cửa, suy nghĩ với vận tốc ánh sáng. Định làm gì thế này, tui đâu có làm chuyện gì có lỗi với các anh đâu!

“Thẩm Triệt, chuyện chú muốn phá hợp đồng với DCT, tụi anh biết hết rồi.” Hạ Lan Bá oai phong lẫm lẫm mở miệng. “Hôm trước, người đại diện của cậu có tìm đến đây.”

Thẩm Triệt sửng sốt hồi lâu, cuối cùng bước vào nhà, buông ba lô xuống, vẻ mặt đầy bất khuất: “Các anh không cần khuyên em, hợp đồng này em nhất định phải cởi bỏ.”

Điếu Malboro trên tay Khải Mặc Lũng thong thả bốc lên khói trắng: “Tại sao?”

Thẩm Triệt nhíu mày: “Không thể nói.”

Âu Triết Luân hưng phấn mở to mắt: “Thẩm Triệt, có phải chú mày bị ông chủ xài quy tắc ngầm hông? Đệch, ông chủ nhà chú mày mắt bị sao vậy?!”

Tần Tu phóng ánh mắt lạnh như băng về phía Âu Triết Luân. Âu thiên vương tức khắc ngậm miệng.

“Ông chủ rất đàng hoàng.” Thẩm Triệt đi tới đặt mông ngồi lên sô pha, giọng điệu chém đinh chặt sắt: “Nhưng em phải hủy hợp đồng.”

“Phí bồi thường cao như vậy, chú mày tính sao giờ?”

Thẩm Triệt mông còn chưa ngồi ấm đã càu nhàu đứng lên: “Cả phí bồi thường các anh cũng biết luôn sao?!” Mịa, tôi còn có chút riêng tư nào nữa không cơ chứ?!

“Phí bồi thường đã là gì, chú mày có bao nhiêu cái quần lót, cái nào đem giặt, cái nào chưa khô anh mày đây còn biết nữa là.” Biên kịch trạch nam cười nham hiểm.

“Vậy bây giờ nó đang mặc quần lót gì?” Âu Triết Luân cực kỳ thích hóng hớt.

“Trắng viền xám” Tần Tu thản nhiên nói, “Hàng taobao.”

Thẩm Triệt thấy ánh mắt Tần Tu không kiêng dè mà nhìn lom lom vào đũng quần mình, chỉ còn biết khổ bức kẹp chặt chân.

“Được rồi, nói chuyện nghiêm túc đi.” Hạ Lan Bá lên tiếng dẹp loạn, cầm ra một kẹp tài liệu đưa qua: “Thẩm Nhị, kí một chữ vào đây, vấn đề của chú em lập tức sẽ được giải quyết.”

Cái gì mà ký một chữ là xong luôn? Giấy báo hỏa táng à? Thẩm Triệt hoài nghi nhận kẹp tài liệu, vừa nhìn thì thấy đó là một đơn ủy thác cho luật sư.

Khải Mặc Lũng dúi điếu Malboro vào gạt tàn: “Anh có người bạn là luật sư của Văn phòng luật Canh Đạt, sở trường là giải quyết tranh chấp trong xử lý hợp đồng. Tình huống của cậu anh cũng nói với người ta rồi. Người ta dám chắc có thể kéo phí bồi thường phá hợp đồng của cậu xuống trong khoảng một trăm vạn.”

Thẩm Triệt há hốc miệng. Phí bồi thường kia tới tận năm trăm lận, mà có thể kéo xuống một trăm vạn?! Vậy thì một mình cậu cũng có thể trả, còn lại thiếu bao nhiêu sẽ gom góp trong nhà. An Gia Miện không tức giận đến hộc máu mới là lạ. Định Mệnh, đúng là sung sướng hết cả người! “Lợi hại đến vậy sao?”

Khải Mặc Lũng mỉm cười: “Cậu cảm thấy anh có lợi hại không?”

Trong ánh mắt Thẩm Triệt tràn ngập sự sùng bái chân thành.

Khải Mặc Lũng: “Vậy là xong.”

Hạ Lan Ba & Tần Tu & Âu Triết Luân: “….”

Trước lúc đặt bút ký tên, Thẩm Triệt còn có chút do dự. Luật sư này xấu tính như vậy, tiền thuê chắc chắn là không ít. Nhưng mà Khải Mặc Lũng đã nói với cậu không cần trả tiền thuê, đối phương chỉ là vì tình bạn mà giúp đỡ.Thế là Thẩm Triệt hớn ha hớn hở cúi đầu bắt đầu ký một xấp tài liệu.

Tần Tu thấy ba người kia vây quanh nhìn Thẩm Triệt ký tên, biểu tình kẻ thì âm hiểm giả dối, kẻ thì phúc hắc quỷ súc, kẻ thì như phát rồ, nhịn không được ho khan một tiếng: “Cậu không xem kỹ chút sao?”

“Không cần xem. Mọi người còn có thể hãm hại tôi sao!” Đầu quắn ký liền một mạch, xong liền ngẩng đầu nhìn Tần Tu cười cười. Tám cái răng cún lấp lánh sáng.

Đồ cẩu đần!