Chung Cư Của Các Ảnh Đế

Chương 130: Ảnh đế về thôn!

Thẩm Triệt tưởng rằng mình sẽ không được đoàn làm phim《 Thiếu hiệp xin dừng bước 》mời trong phần hai nữa; hoặc khi cầm kịch bản trong tay, sẽ thấy nhân vật của mình trong một tập nào đó nửa đêm nửa hôm đi đường, ngã lộn cổ xuống vách núi chết, không thì đang ngủ thì bị bọn cướp cắt hai chân. Tóm lại sẽ có một cái chết lãng xẹt để chấm dứt sứ mệnh lịch sử của mình. Ai ngờ lúc cầm vào kịch bản, cậu mới phát hiện đất diễn của mình không hề bị cắt bớt, mà ngược lại còn tăng thêm rất nhiều đoạn diễn nội tâm nhân vật. Ngay cả Hạ Lan Bá cũng nói kịch bản phần hai hay hơn phần một rất nhiều, nhân vật không chỉ là một kẻ điên điên khùng khùng nữa, mà còn rất có chiều sâu. Thẩm Triệt vốn đang chán chường, xem kịch bản xong tâm tinh lại càng thêm phức tạp. Nếu lúc này đây diễn không tốt thì thật hổ thẹn với mọi người trong đoàn.

Hôm nay, cả nhà lại tụ tập ăn lẩu. Âu Triết Luân uống nhiều, chỉ vào mũi Thẩm Triệt hét lớn “Ợ! Độc dược rating!”, sau đó thì bị Tần Tu và Hạ Lan Bá một phải một trái cùng đập cho một phát xây xẩm mặt mày.

Thẩm Triệt nhìn một màn này, một giây trước còn xấu hổ khó chịu, nhưng ngay tức khắc liền chỉ thấy buồn cười, cậu giơ chén rượu lên, cười xòa: “Ơ kìa, uống đi uống đi! Em không sao!”

Cơm no rượu say rồi, cả nhà như thường lệ lại chơi trò đoán số quyết định xem ai rửa bát, Thẩm Triệt như thường lệ lại bị bán đứng. Hạ Lan Bá cùng Âu Triết Luân nhòm vào trong nhà bếp thấy Thẩm Triệt khí thế ngất trời đang xắn tay rửa bát, miệng còn ư ư hát thầm. Hạ Lan Bá quay đầu lại hỏi Khải Mặc Lũng đang ngồi trên sô pha biên tập phim: “Ngày nào cũng bắt nạt nó như vậy, có quá đáng lắm không nhỉ?”

Khải Mặc Lũng nhún nhún vai: “Nó là Thẩm Nhị mà, không sao đâu. Cậu không để nó rửa bát nó lại đâm ra nghĩ vẩn vơ.”

Hạ Lan Bá cùng Âu Triết Luân quay sang nhìn nhau, sau đó lại thấy Tần Tu đã đổi sang bộ quần áo khác đang đi xuống lầu. Hình bí đè in trên áo thun kia, Âu Triết Luân liếc một cái là nhận ra liền: “Đây không phải áo Thẩm Triệt sao?” Lại cúi xuống nhìn. “Quần cũng là của nó, mua trên taobao đây mà!” Quần này Tần Tu mặc còn hơi ngắn một chút.

Tần Tu không thèm để ý tiếng Âu Triết Luân í ới bên ngoài, đi vào bếp ủn Thẩm Triệt sang một bên: “Nhích sang bên chút.”

Lúc này Thẩm Triệt mới nhìn rõ quần áo trên người Tần Tu: “Sao anh lại mặc quần áo tôi vậy?”

Tần Tu đeo bao tay, mặt mày nhăn nhó bắt đầu rửa bát.

Thẩm Triệt nhìn vậy mới vỡ lẽ. Té ra quần áo của tôi là cái tạp dề của anh hả… Suýt thì tôi đã cảm động trào nước mắt rồi, sao anh nỡ lòng bóp nát cả lòng mề tôi như vậy…

Tần Tu rửa rất nhanh, rửa xong thì ném lạch cạch qua một bên, bát chồng lên đĩa, đĩa chồng lên bát, bát lại chồng lên bát. Thẩm Triệt vài lần phải đỡ chồng bát đĩa nghiêng ngả đầy nguy hiểm kia, cầm lên một cái, không khỏi than thầm, thôi anh dừng lại cho tôi nhờ. Đây nè, bên trên còn một đám dầu mỡ chưa rửa sạch nè?! Đại ca, cả đời anh chưa từng rửa cái bát nào sao…

Tần Tu cũng nhìn thấy Thẩm Triệt cầm cái bát kia trên tay, vẻ mặt ngán ngẩm, anh thò đầu liếc sang: “Ngạc nhiên chưa?” Sau đó đưa tay xoa xoa đám mỡ trên cái bát kia, “Xong rồi.”

Thẩm Triệt đành phải lén rửa lại một lần.

Tần Tu đứng một bên nhìn Thẩm Triệt, cún lông xù hai tay đều là bọt xà phòng trắng tinh, miệng còn lầm bầm nói, khiến anh nhớ tới lần đầu tiên hai người gặp mặt, cảnh Thẩm Triệt ở trong mưa diễn 《 Khúc hát dưới mưa》của Jim Carrey.

“Không phải lỗi của cậu.”

Thẩm Triệt nghe tiếng liền ngẩng đầu, thấy Tần Tu đang nhìn mình, có chút không hiểu.

“Rating phim không cao không liên quan tới cậu, cả 《Mùa hè tĩnh lặng 》và 《 Thiếu hiệp xin dừng bước 》cũng vậy, cậu chỉ là vai thứ chính, cậu đang phải gánh tiếng xấu thay cho cả đoàn làm phim.” Tần Tu nói, “Trên đời này thiếu gì kẻ gió chiều nào che chiều ấy, không cần để ý lời bọn họ nói làm gì.”

Thẩm Triệt ngây ngẩn một lúc lâu, mới cười hì hì xáp lại: “Ôn nhu ghê ta~~”

Tần Tu nghiêng đầu ngắm nhìn chàng trai tóc xoăn đang lén lút cười, đúng là xán lạn như ánh mặt trời. Cậu lại đang vẫy đuôi đấy à? Thấy tôi là yêu đến đần độn ra như vậy!

Thực ra, anh vốn định xông vào mắng cho cậu ta một trận tơi bời hoa lá, mắng cho tỉnh ra. Đã nhắc nhở cậu chớ nên tiếp tục nhận cái kiểu vai diễn như vậy rồi mà, tại sao lại không nghe? Xuất hiện quá nhiều trước màn ảnh sẽ khiến người xem mệt mỏi, quy luật này chẳng lẽ cậu chưa nghe bao giờ? Còn nữa, ở nhà mà chuyên tâm nghiên cứu diễn xuất cho tốt đi, ba bộ phim này cũng đủ làm cậu dốc sạch vốn liếng ra rồi!

Tần Tu cảm thấy mình nói ra những lời này dễ dàng hơn nhiều, thế nhưng đứng trước mặt người kia rồi, anh lại không sao thốt được nên lời. Không nên như vậy. Tôi biết rất rõ những lời này có thể làm tổn thương cậu, nhưng nếu không đánh phủ đầu thì lần sau cậu làm sao nhớ kỹ cho được? Nói mấy lời này kỳ thực là muốn tốt cho cậu. Mấy câu “Không phải lỗi của cậu.”. “Cậu không cần phải chịu tiếng xấu thay cho cả đoàn làm phim” vốn không phải điều tôi muốn nói.

Không biết bắt đầu từ khi nào, cậu đã khiến tôi không thể nặng lời được với cậu, làm tôi bắt đầu thấy ghét An Gia Miện, rồi mỗi khi nhìn thấy anh chàng bọt biển Spongebob là lại buồn cười. Cậu khiến tôi muốn hôn cậu, muốn cậu ngồi ở nơi mà tôi chỉ cần vươn tay một cái là có thể chạm tới được…

***

Một tuần sau, Thẩm Triệt tham gia cùng đoàn làm phim Thiếu hiệp. Theo thường lệ, cứ mỗi phần mới là lại có thêm diễn viên mới tham gia, Thẩm Triệt cũng không ngờ rằng mình có thể gặp lại người quen.

Lúc nghe thấy tiếng gọi “Anh Thẩm Triệt” kia, Thẩm Triệt đúng là có cảm giác như quá khứ vọng về. Cậu nghe tiếng bèn quay đầu lại, trông thấy người cùng nhóm nhạc ngày xưa lại vừa mừng vừa sợ.

Năm người sau khi tách ra, cậu nhớ Phương Viên đã nhanh gọn ký hợp đồng với Tinh Bang. Bộ phim này Tinh Bang cũng là nhà đầu tư, vậy nên việc Phương Viên gia nhập đoàn phim cũng không có gì lạ.

“Dạo này anh Tần Tu có khỏe không anh?” Phương Viên nhiệt tình hỏi. “Em có xem 《MONSTER 》của anh ấy rồi, nhưng mà nghe nói anh ý cùng nữ diễn viên Úc Tiểu Mĩ có scandal tình cảm gì đó, không biết có thật không nhỉ?”

“Để tạo sức nóng thêm cho phim thôi.” Thẩm Triệt cười khoát tay, tâm nói cậu nhóc này sao mà đơn thuần quá vậy, mấy tin nhảm trên báo mà cũng tin sao. “Nhưng hai người đó cũng là bạn. Tuần trước còn cùng nhau đi ăn cơm nè.”

“Chỉ hai người đi ăn thôi sao, không phải rất khả nghi sao?” Phương Viên thay đổi ngữ điệu rất khéo léo.

Thẩm Triệt nhún nhún vai, cười nói: “Có gì đâu, Úc Tiểu Mĩ đến Canh Lâm tham dự mấy sự kiện quảng bá thương hiệu, Tần Tu là chủ nhà tận tình mời khách một chút, cái này cũng bình thường mà.”

Phương Viên yếu ớt nở nụ cười: “Quả nhiên, muốn biết chuyện của anh Tần Tu, chỉ cần hỏi anh Thẩm Triệt là biết liền.”

Hai người tám chuyện một lát, Thẩm Triệt nhìn về phía mọi người trong trường quay đang hừng hực khí thế chuẩn bị bấm máy:

“Nhìn mọi người còn nhiệt tình hơn cả phần một nữa!”

“Cũng phải thôi.” Phương Viên nói, “Dù sao phần này còn có An Gia Miện tham gia phim mà.”

Thẩm Triệt ngẩn ra, cứ ngỡ mình nghe lầm, một lúc lâu sau mới hỏi: “……Cậu nói cái gì?”

“Anh còn chưa biết sao? Nghe nói là khách mời, nhưng đất diễn cũng nhiều lắm á. Anh xem qua kịch bản chưa, anh ấy đóng vai Trường Phong đấy.”

Trường Phong sao? Trước khi tới đây Thẩm Triệt đã xem qua kịch bản tới hai, ba lần, nhớ rõ Trường Phong trong kịch bản là cao thủ thần bí đệ nhất giang hồ trong tổ chức sát thủ Thính Phong Các, không chỉ thế cậu còn có vài cảnh chiến đấu đối mặt với nhân vật này.

Quả là oan gia ngõ hẹp. Thẩm Triệt đặt mông ngồi xuống băng ghế nhỏ, Phương Viên buồn cười nhìn cậu thanh niên tóc xoăn. Sao vừa nhắc đến An Gia Miện là đứng ngồi không yên thế vậy, chẳng lẽ anh là fan của anh ta sao?

Thẩm Triệt vội lật lại kịch bản, càng xem trái tim càng chùng xuống. Xong rồi, riêng diễn cảnh đối mặt đã có tới ba màn, thế này mà tính là khách mời cái beep gì chứ!

***

Tuần đầu này trước tiên vẫn là quay hầu hết những cảnh ngoài trời, địa điểm quay phần lớn vẫn chọn ở Mục Vân Sơn. Sang ngày quay phim thứ ba, An Gia Miện đã tới.

An thiên vương ngồi trên chiếc xe của công ty, đậu lại ngay trước khách sạn mà đoàn làm phim đang ở. Khi đó, Thẩm Triệt vừa lúc xuống dưới, đang đi tới phòng hóa trang để tạo hình, An Gia Miện một mình đi vào khách sạn, tuy không có phách lối tới độ dẫn theo một đám tiền hô hậu ủng nhưng khí thế vẫn không chút suy giảm. Vẻ tao nhã ôn hòa cùng khí thế oai hùng chẳng hề có mâu thuẫn. Đám nhân viên trong khách sạn ríu rít truyền tai nhau thì thầm, vô cùng kích động nhưng chỉ dám đứng xa xa dòm vào. Ngay cả người trong đoàn phim cũng không phải ai cũng có dũng khí tiến lên đón tiếp, cũng chỉ có mình Phương Viên chủ động bước lên chảo hỏi tiền bối. Thẩm Triệt thấy An Gia Miện mỉm cười, nói chuyện cùng Phương Viên, tuy rằng đeo kính râm nhưng động tác gật đầu thôi cũng tao nhã hết xảy. Nói chung là diễn xuất như thần của ảnh đế là không thể nào chê được.

Cậu không gia nhập đội hóng hớt ngôi sao, một mình đi vào phòng hóa trang.

“Ái chà, Thẩm Triệt, cậu tới sớm thế này làm gì?” Chị Lữ vẻ mặt ghét bỏ nhìn nhìn cậu. “Hôm nay phải tạo hình cho An tiên sinh trước tiên, sau đó mới vòng đến lượt cậu.”

Thẩm Triệt tâm nói tại sao lại thế chứ, không phải đến trước làm trước đến sau xếp hàng sao. Anh ta là ảnh đế thì có thể vào cổng sau à! Cậu cất tiếng, có chút không phục: “Nhưng em cũng tới đây rồi, An Gia Miện không biết còn bị làm phiền ở ngoài kia bao lâu nữa đâu.”

“Thằng nhóc này sao lại không biết điều thế nhì?” Chị Lữ léo nhéo nói. “Người ta là ảnh đế, bận trăm công ngàn việc. Cậu phải chờ một lát thì có làm sao? Này! ” nói xong liền lấy một cái ghế gấp đưa cho Thẩm Triệt, “Tự qua bên kia ngồi đi.”

Thẩm Triệt nhìn góc phòng kia còn để cả thùng rác và chổi! Chị bảo em an vị ngồi đợi, lại còn bắt em ra góc kia ngồi, phân biệt đối xử nó cũng vừa vừa thôi chứ! Thẩm Triệt đắng lòng liếc nhìn chị Lữ đã chạy ra hành làng từ lúc nào, buồn rầu đi ra ngoài: “Em ra ngoài chờ vậy.”

An Gia Miện cũng không bị làm phiền quá lâu, lúc được nhân viên trong đoàn đưa đến đây, vừa lúc nhìn thấy hai chiếc sô pha đặt bên ngoài được kê sát vào nhau, Thẩm Triệt trên mặt úp kịch bản đang ngủ vùi.

Che khuất mặt thì ta không nhận ra cậu sao, cái mớ tóc xoăn rối xù trên đầu.

Thẩm Triệt dạo này toàn phải thức khuya dậy sớm, đúng là vừa đặt người xuống đã ngủ say như heo thật, mãi cho đến khi hóa trang cho An Gia Miện xong, chị Lữ mới ra lay cậu dậy.

“An ảnh đế tính cách đúng là rất tuyệt.” Chị Lữ vừa giúp Thẩm Triệt gắn tóc giả, vừa khen không dứt miệng. An ảnh đế thế nọ, An ảnh đế thế kia, Thẩm Triệt nghe mà chỉ muốn nổ tung cái đầu. Anh ta đang giả bộ hết đó chị hai ạ, chị luôn tự hào mình là người sành sỏi đời lắm cơ mà? Tiếp theo lại nghe chị Lữ nói: “An ảnh đế người ta thấy cậu ngủ ở bên ngoài còn bảo tụi tôi nói chuyện nhỏ giọng xuống cho cậu ngủ. Tôi mới nói không phải nói nhỏ đâu, cậu ta ngủ là y như con heo chết. An ảnh đế nghe vậy còn cười nói, heo chết cũng có khi mất ngủ, hại tụi tôi ngại chết đi được…”

Thấy Thẩm Triệt nửa ngày không nói câu nào, liền vỗ vỗ ót cậu thanh niên tóc xoăn một cái. “Cả đời cậu thiếu ngủ hay sao vậy?”

Thẩm Triệt không hé răng. Thực ra gần đây mới mất ngủ thôi, cái danh độc dược rating ai phải mang cũng chẳng vui vẻ được.

Cảnh diễn ngoài trời của An Gia Miện tổng cộng có hai màn. Vì muốn sao cho thuận tiện nhất với lịch trình của ảnh đế nên hai cảnh này được tập trung quay trước tiên, cảnh của các diễn viên còn lại đều quay sau. Địa điểm quay đầu tiên là một đình nghỉ mát trơ trọi dựng trên vách núi. Quần chúng và diễn viên đến vây xem rất đông. Cảnh tiếp theo sẽ là đối diễn với An Gia Miện, vậy nên Thẩm Triệt nhận được thông báo của nhân viên, phải đến sớm chờ lệnh.

Jason ngồi trên ghế của An Gia Miện ngáp ngắn ngáp dài. Lúc này An Gia Miện mặc một thân bạch y phiêu phiêu, ngọc thụ lâm phong đang cùng mấy hắc y nhân che mặt xấu xí như quả bí đối thoại trong đình nghỉ mát. Anh cũng không rõ nội dung kịch bản, chỉ thấy chán không buồn chết. Tuy nói là khách mời trong phim hài nhưng An Gia Miện dù sao cũng là ảnh đế, không thể nào hạ giá được, cho nên nhân vật này thực ra cũng có chút lạnh lùng trầm mặc, chọc cười hài hước gì đó là không thể nào. Với cả dù sao người xem cũng chỉ đang chờ mong siêu sao thiên vương tham gia một bộ phim hài sẽ kinh diễm thế nào thôi.

Jason đứng lên, đang muốn quay về xe ngủ bù, chợt nhìn thấy bóng người quen quen đứng sau máy quay của đạo diễn. Không thấy mớ tóc xù đâu mà lại là tóc dài tết đuôi ngựa, làm anh suýt chút nữa không nhận ra.

Thẩm Triệt nhìn chằm chằm màn ảnh có vẻ rất nghiêm túc, Jason đúng là cười không nổi. Cảnh diễn này có là gì với An Gia Miện, chỉ cần diễn qua loa một chút cũng thừa đủ rồi, nhưng Thẩm Triệt vẫn xem rất chăm chú. Cho dù cậu thanh niên này thoạt nhìn non nớt rất không đáng tin, nhưng lại thật lòng yêu thích diễn xuất như vậy khiến cho người ta không thể vờ như không thấy được.

Thẩm Triệt so sánh hình ảnh trên màn hình và bên ngoài phim trường. Mặc dù chỉ là một bộ phim hài cho thiếu nhi nhưng diễn xuất của An Gia Miện vẫn tinh chuẩn đến hà khắc. Lời thoại không thiếu, bước đi không chệch nửa bước. Đạo diễn chỉ giải thích động tác qua một lần mà diễn cũng không hề có sơ hở. Trong lòng cậu không khỏi nặng nề, nếu bàn về diễn xuất thiên phú, cậu không thể so với An Gia Miện, còn các mặt khác thì sao. Đến bây giờ còn để NG vì chuyện lời thoại, như vậy mà còn vọng tưởng khiêu chiến An Gia Miện, dúng là không biết trời cao đất dày.

Trong màn ảnh, An Gia Miện đang chuẩn bị ra khỏi đình nghỉ mát, năm hắc y nhân bỗng nhiên vây quanh anh ta, keng keng keng rút đao ra chém. Độ khó của màn võ thuật này không cao nhưng An Gia Miện phải một mình đọ sức với năm người động tác không thể nói là không phức tạp. Nhưng mà ngoại trừ một lần động tác vươn người nhảy ra ngoài đình ngắm cảnh do vạt áo bị mắc lại nên NG, còn các động tác võ thuật đều một mạch hoàn thành, ngay cả diễn viên đóng thế các cảnh võ thuật ở trường quay cũng không chê được chỗ nào.

Đạo diễn hô CUT, cực kỳ hài lòng với hiệu ứng tạo ra. Thẩm Triệt nhìn An Gia Miện cầm lấy chai nước trên tay trợ lý, uống hai ngụm. Hai nữ trợ lý một người giúp anh ta lau mồ hôi, một người giúp vén mớ tóc dài quạt quạt cho mát, chuyên viên hóa trang riêng cũng bước tới tu sửa lớp trang điểm. Trước mặt người khác An Gia Miện vẫn hoàn toàn duy trì trạng thái tốt nhất, mấy nhân viên và khán giả tới muốn chụp ảnh chung cũng không từ chối. Mặc dù cách đối nhân xử thế khiến cho người ta chẳng dám nịnh bợ nhưng phải nói vị ảnh đế của chúng ta đúng là tấm gương mẫu mực.

Thẩm Triệt tìm một góc yên tĩnh ngồi xem kịch bản. Cảnh đối diễn giữa cậu và An Gia Miện này, trong kịch bản viết thiếu hiệp Đỗ Phi do cậu thủ vai tình cờ bắt gặp An Gia Miện từ trên vách núi ngã xuống, bị trọng thương. Nhìn ngọc bội của đối phương cậu nhận ra đây chính là sát thủ Trường Phong của Thính Phong Các đang bị võ lâm chính đạo truy đuổi. Vậy là cậu liền đem người buộc lên ngựa, đưa về Thiếu Lâm tự trước.

Phần lớn mọi người lại xuất phát đến một chỗ khác quay ngoại cảnh. Lúc nhân viên còn đang bố trí đường ray máy quay phim, Thẩm Triệt tranh thủ thân thiết trao đổi với bạn diễn mới. Con ngựa rất ngoan để yên cho cậu vừa vuốt lưng, vừa nắm dây cương dắt đi.

Jason nghe thấy Thẩm Triệt nói với con ngựa: “Tao rất hợp với cầm tinh con ngựa nha. Cả ông ngoại bà ngoại tao đều cầm tinh con ngựa hết á. Chắc chắn tao với chú mày sẽ rất thân nhau thôi, à tiện nói luôn, tao cầm tinh con cún á.”

Người huấn luyện ngựa đứng cạnh nói: “Nó tuy là ngựa nhưng không phải cầm tinh con ngựa.”

Người đại diện quyền uy trước đây còn tiếc rẻ vì không lấy được chữ ký của vị thiếu hiệp trẻ tuổi luôn hoạt bát sôi nổi này, bây giờ nghe lời đối thoại thiếu muối kia thì ý tưởng đó cũng tiêu tan luôn.

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Đạo diễn kêu cậu diễn viên mới và vị ảnh đế đến giải thích về cảnh diễn. Hai người rõ ràng rất quen thuộc lại phải vờ như không quen biết, Thẩm Triệt cũng cảm thấy mỉa mai dị thường. Đạo diễn nói xong, mới hỏi “Hiểu cả rồi chứ?”, Thẩm Triệt chợt nghe thấy bụng mình sôi lên ọc ọc hai tiếng.

Cả ba đều ngẩn người, đạo diễn là người đầu tiên phá ra cười nhìn chằm chằm Thẩm Triệt: “Cậu chưa ăn sáng sao?”

An Gia Miện lại không hề cười, chỉ cúi đầu lật xem kịch bản: “Không phải còn dắt ngựa từ rừng cây bên kia tới đây nữa đúng không? Đưa cho cậu ta mấy quả táo cắn tạm đi.” Ngẩng đầu lại hờ hững liếc Thẩm Triệt một cái. “Cứ kêu ọc ọc như vậy rất dễ khiến người khác phân tâm.”

Thẩm Triệt mất hết cả mặt mũi, lại phải diễn thêm một cảnh hái hoa quả ăn. Hiện trường không có cây táo, nhưng rừng đào đằng kia lại có mấy quả nửa xanh nửa chín. Thẩm Triệt hái một quả đào hoang, nhìn xanh lè như quả banh tennis, đã thế bên ngoài còn đầy lông tơ. Tía ơi, cứ vậy mà bắt tui phải gặm sao…

Đạo diễn yêu cầu các bộ phận vào vị trí, Thẩm Triệt cầm trong tay quả đào méo mó, dắt ngựa đứng ở đầu bên kia, thừa dịp còn chưa mở máy quay liền ra sức lau lau đám lông trên quả đào vào quần áo.

Đạo diễn vung tay lên: “ACTION!”