Chung Cư Của Các Ảnh Đế

Chương 127: Vì có cậu

Ngày kia sẽ là buổi công chiếu đầu tiên của 《Monster 》. Nữu Nữu như thường lệ lại dùng tài khoản weibo của Tần Tu đăng một bài quảng cáo, sau đó sẽ nhắn tin báo cho Tần Tu một tiếng. Weibo vừa post lên, bình luận bên dưới đã đẩy lên nhanh chưa từng có.

–Sô pha! Tần gia phải hông?!

–Đệch, thất cmn vọng. Cứ tưởng Tần gia, hóa ra lại là weibo quảng cáo.

–Cái người nhân viên này, ít nhất cũng phải đính kèm thêm cái ảnh chụp chứ! Chẳng chuyên nghiệp tí nào!

–Các thiếm cho em hỏi, Tần Tu rốt cuộc có cùng Liễu Tranh tham gia 《Ước hẹn tường vi 》không vợi? Em ứ thích Liễu Tranh đâu!

–Kích động cái gì, đây có phải Tần Tu đâu. Tần gia đang cùng Triệt nhà tui thân mật cơ.

–Bàn về 《 Monster》đi. Các thím cũng phải nể mặt staff một chút chớ.

Nữu Nữu lắc đầu, với những reply kiểu này nhìn mãi cũng quen rồi. Đăng xuất khỏi tài khoản, sau đó vào tài khoản của chính mình, Nữu Nữu đang định post mấy thứ linh tinh thì thấy weibo Tần Tu tự nhiên lại đăng bài mới?! Không phải bài mà cô vừa đăng, mà là một bài hoàn toàn khác!

Tần Tu V: Sẽ không tham gia 《Ước hẹn tường vi 》

Lời ít mà ý nhiều. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là Tần Tu đích thực. Mười hai giờ rưỡi khuya, bên dưới weibo vẫn cực kỳ tưng bừng!

– Sô pha!

– Trải chiếu!

– Là Tần gia thật sao?!

– Gia, sinh thời còn có thể tận mắt nhìn thấy anh thực sự là quá hạnh phúc!

– Vậy là xác nhận không diễn 《Ước hẹn tường vi 》sao. Tiếc quá đi à. Em thật mong thấy anh diễn vai kia của An Gia Miện à.

– Tần gia… đăng thêm nữa đi. Up ảnh đi mòa!

– Tần gia, là Triệt nhà tui kêu anh lên làm sáng tỏ tin đồn đúng hông? ←_←

– Sao chỗ nào cũng thấy hủ nữ thò mặt vào thế nhỉ. Tần Tu, đừng để ý nha, phim điện ảnh đầu tiên này Tần vệ đội sẽ ủng hộ hết mình!

Lần này, Tần Tu lên weibo cũng cách lần gần đây nhất là hơn hai tháng thật khiến cho cả fan lẫn antifan đều kích động. Ngay cả trên diễn dàn Hải Giác cũng lập tức mở một topic: Yêu nam Tần Tu đăng bài trên weibo. Thử cược xem anh ta có đăng ảnh lên không.

Cái topic đầy ý xấu này đăng lúc ba giờ đêm mà nhanh chóng sang trang mới với tốc độ chóng mặt.

– Yêu nam Tần Tu đăng bài trên weibo, thử cược xem anh ta có đăng ảnh lên không?!

– Chắc không đâu. Thớt tắm rửa đi ngủ đi thôi.

– Cho dù có đăng cũng chẳng phải ảnh thớt muốn thấy đâu.

– Lúc nào weibo cũng chỉ đăng tin quảng cáo, nhìn sang weibo của người khác mà xem. Đúng là kém tắm.

– Yêu nam là có ý gì?! Thớt giải thích nghe chút xem nào.

– Thớt ơi, chẳng nhẽ thớt không biết diễn đàn Hải Giác này là hang ổ của fan Tần Tu sao? Yêu nam với chả yêu nghiệt, chỉ khác nhau có một chút thôi mà. Thôi thì em cầu nguyện cho thớt sớm siêu sinh.

– Sao lại có người anti Tần Tu được nhỉ? Đẹp trai, hát hay, nhảy đẹp, diễn xuất cũng rất tinh tế. Anh ấy có chỗ nào không tốt mà anti?

–Ra vẻ cao quý lãnh diễm, khai chiến với fan. Này còn chưa đủ anti?

–Ghét nó bởi vì nó là gay. Một thằng bạn gay của tôi bảo, nhìn Tần Tu phát là biết nó cong rồi.

–Thằng bạn gay của tôi cũng nói Tần Tu là gay. Nhưng tôi đang tò mò không biết anh ta là 1 hay là 0 nhỉ?

– Tần Tu là trai thẳng. Tôi dám lấy nhân cách ra thề đấy.

– Cô phục kích ở dưới giường hắn hay sao mà biết? Cô lấy nhân cách mẹ mình ra thề đấy à?

– Bạn tôi cũng là gay, nhưng cậu ta nói nhìn không ra Tần Tu là cong hay thẳng.

– Ha ha, một đám người vào đây khoe mình có cả series bạn gay. Sao không có một gay thực sự nào tới đây lên tiếng? Hài vãi!

– Topic này đại diện cho giới gay bình chọn. Chú ý 70% người bình chọn ở đây là 0.

Hình mẫu người yêu lý tưởng của bạn là ai:

1 Tần Tu (TAKE FIVE)

2 Khải Mặc Lũng

3 DAM (DDD)

4 Trịnh Khưu Hách

5 CAPO (DDD)

6 Hoàng Hưng Hiền

7 Hạ Chinh (TAKE FIVE)

8 An Gia Miện

9 Thẩm Triệt (TAKE FIVE)

10 Tào Hạ

– Sao Tần Tu lại đứng nhất nhỉ?! Toàn bộ 30% số 1 kia bình chọn cho hắn ta à…

– Chúc mừng TAKE FIVE vẻ vang giành được danh hiệu nhóm nhạc toàn GAY!

– Anh ta đứng đầu cũng chẳng có gì lạ. Lúc trước danh sách người yêu trong mộng do phái nữ bình chọn anh ta cũng đứng đầu. Mà tiêu chuẩn của các tiểu 0 thì cũng na ná như mấy em gái thôi.

– Tôi hôm trước đưa nhỏ em tới buổi ký tặng cũng nhìn thấy Tần Tu ngoài đời rồi. Khuôn mặt rất đẹp nhưng khí chất rất công nha. Đúng là khó tin có người có thể đè anh ta được. Mà trên danh sách này tôi cũng chỉ thấy có mỗi Khải đại thủ là có thể đè được anh ta. (Ánh giăng nói hộ lòng tôi :v)

– Dạo này thường thấy anh ta trên mấy chương trình quảng cáo cho《MONSTER》, hình như diễn vai sát thủ thì phải. Cảm giác anh ta càng ngày càng có xu hướng công, Lan Lăng Vương giờ đã thành đóa cúc của ngày hôm qua rồi.

– Từ trước tới nay sao tôi chưa bao giờ thấy anh ta thụ nhỉ. Lúc diễn vai Lãnh Liệt chả công ngút ngàn. Lan Lăng Vương thì là do đoàn phim muốn dùng sắc đẹp thu hút người xem thôi, lúc đeo mặt nạ quỷ vào xem, chả đánh đấm phê lòi.

– Ơ đệch! Topic chạy tới đề tài éo nào thế này?

– Thớt còn chưa ngủ à thớt ơi?! Hay còn chờ ảnh chụp? Chắc cmn chắn là chủ thớt iêu Tần Tu cmnr!

Nữu Nữu đọc tới đây cũng thấy mệt mỏi. Mấy kẻ công kích Tần Tu đều nhanh chóng bị ăn gạch đá tơi tả, mức độ yêu thích không những không giảm mà ngược lại, càng ngày càng tăng. Thực ra, trong lúc Tần Tu quay phim, đã gần hai tháng không có chủ đề nào bình luận về anh trên này cả, bây giờ xem tình hình bình luận xôm tụ thế này, chí ít 《MONSTER 》nhảy lên đầu trong số các đề tài bình luận là không phải bàn cãi.

***

Thứ hai lên công ty, không hiểu sao lại xảy ra chuyện lớn. Nữu Nữu thấy Jessica đang vội vã đi ngang qua đại sảnh, đang định chào hỏi thì A Tường kéo sang một bên.

“Làm sao vậy?” Thấy A Tường dùng tay ra hiệu bảo cô chớ lên tiếng, Nữu Nữu có chút khó hiểu.

“Ngu tổng kêu chị Jessica lên văn phòng, xem ra đang rất tức giận.” A Tường nhìn Nữu Nữu vẻ mặt đầy mờ mịt, lại hỏi. “Cô không biết chuyện gì sao?”

Nữu Nữu quả thực không biết, cuối tuần trước cô về thăm ông bà. Không phải mới ba ngày trước còn giúp Tần Tu gửi một weibo quảng cáo sao. Lúc đó làm gì đã có chuyện gì! A Tường nhét một tập báo vào tay Nữu Nữu: “Tự xem đi.”

Xấp báo kia đương nhiên đều là báo giải trí, được sắp xếp đúng trình tự thời gian, ban đầu đều là mấy bài media play, có bài từ phía nhà sản xuất phim, có bài lại do Quan Triều phát. Đương nhiên cũng có những bài do công ty đại diện của các diễn viên chính khác nữa. Thậm chí có tờ báo còn thêm mắm dặm muối viết Tần Tu và Úc Tiểu Mĩ phim giả tình thật, nhưng mà đây cũng chỉ là mấy bài báo tạo hiệu ứng cho phim, không có gì kì quái cả. Tuy nhiên, Nữu Nữu lật thêm vài tờ báo nữa lại phát hiện hướng viết bài có chút bất thường, một phần trong đó tất nhiên là từ phía tờ báo. Đó là một bài phỏng vấn một diễn viên bản xứ trẻ tuổi, đồng thời cũng là người vào vai Cổ Lực Mã trong 《 MONSTER 》, Lý Tử Hoành. Có một đoạn, phóng viên hỏi cậu ta có lo lắng bộ phim này thất bại hay không, Lý Tử Hoành cười nói: “Ít nhất có hai điều mà tôi thấy không cần lo lắng, đó là chất lượng và doanh thu phòng vé. Về chất lượng đã có đạo diễn Lưu, còn doanh thu phòng vé cứ giao cho Tần Tu là được rồi.”

Sau khi tiếp xúc với Lý Tử Hoành, ấn tượng của Nữu Nữu về chàng trai này đó là tính tình ngay thẳng, nói năng có hơi tùy tiện, câu kia chắc chắn là thuận miệng mà trả lời. Có lẽ, bản thân Lý Tử Hoành cũng không nghĩ ra rằng, lời nói của mình lại tạo nên sóng gió lớn như vậy.

Nữu Nữu tiếp tục lật lật mấy tờ báo. Bài phỏng vấn này của Lý Tử Hoành vốn được đăng trên báo địa phương, chẳng hiểu sao lại bị 《Báo giải trí sớm 》tờ báo phát hành cả nước trích dẫn lại. Thêm vài ngày, lại đúng dịp cuối tuần, cả mấy tờ báo như 《 Canh Lâm thời báo》《 Đô thị nhiệt báo 》 cũng lần lượt đăng tin giật tít rất chấn động như “Diễn viên mới, diễn viên cũ bất hòa”, “Văn Bác chèn ép Tần Tu hay Tần Tu chống đối Văn Bác?”.

Nữu Nữu đọc tỉ mỉ từng bài, mới phát hiện hóa ra câu nói kia của Lý Tử Hoành sau khi được 《Báo giải trí sớm 》xào nấu, lại được mấy kẻ nhiều chuyện đăng lên diễn đàn Hải Giác. Topic trong diễn đàn cố ý đem Tần Tu và diễn viên chính trong 《 MONSTER》là Văn Bác ra đặt cạnh nhau để thảo luận, nói bây giờ thần tượng đều trở thành bảo đảm cho doanh thu phòng vé, đâu coi diễn viên có thực lực ra gì?

Vốn Hải Giác kia chính là hang ổ của đám antifan Tần Tu, ngay lập tức đã có một đám xúm vào hưởng ứng. Fandom của Tần Tu nghe tin đương nhiên cũng nhảy vào. Có fan cùng antifan Tần Tu cùng nhau xây lầu, chẳng mấy chốc topic kia đã đội lên cao ngất, trở thành chủ đề hot nhất diễn đàn.

Đáng lẽ ban đầu chỉ là cạnh khóe diễn xuất, sau đó chuyển sang chuyện Tần Tu kiêu ngạo, mãi cho đến khi có người vào topic ném một quả bom.

Một kẻ tự xưng là Áo may ô biết tuốt tiết lộ rằng, Văn Bác khi quay phim rất chảnh chọe còn chèn ép Tần Tu.

Tin này đúng là khiến cả topic nổ tung. Xét về mức độ được yêu thích, Văn Bác chắc chắn không địch nổi Tần Tu với số lượng fan cuồng khổng lồ, nhưng dù gì người ta cũng đã từng vài lần được đề cử danh hiệu Nam diễn viên xuất sắc nhất, trong lòng khán giả cũng là một đại diện cho diễn viên có thực lực. Hơn nữa, Văn Bác đóng phim đã nhiều năm như vậy, số lượng vai chính trong các phim điện ảnh cũng như truyền hình cũng nhiều như cá diếc trên sông, tiếng tăm giữa những khán giả điện ảnh đơn thuần chắc chắn là cao hơn Tần Tu.

Rất nhiều người trung lập không biết rõ đầu cua tai nheo gì cũng đứng về phía đối nghịch Tần Tu, cho rằng đây là do fan Tần Tu đặt điều. Nhưng mà fan của Tần Tu nhìn thấy cái tiêu đề “Tần Tu bị chèn ép” thì làm sao mà để yên được? Weibo của đạo diễn cùng các diễn viên chính trong phim đều lần lượt bị một đám fan cuồng Tần Tu đang tăng xông máu não tấn công, léo nhéo đòi nói ra chân tướng, chất vấn xem thực hư chuyện này là thế nào. Mọi chuyện xảy ra rất bất ngờ. Trong khi mọi người trong đoàn phim còn đang ngơ ngác, đương nhiên cũng có thể là khắp nơi đều đang chờ đợi, dù sao bộ phim cũng sắp ra mắt rồi, đây coi như cũng là một cách quảng bá.

Chỉ chần chừ trong chốc lát như vậy, ngày hôm sau việc đã lên báo. Ban đầu vốn chỉ là lùm xùm nhỏ lúc này đây đã biến thành tin hot. Công ty quản lý của Văn Bác bấy giờ mới lần đầu tiên lên tiếng, tuyên bố rằng muốn truy cứu trách nhiệm pháp luật kẻ bôi nhọ danh dự. Đạo diễn cũng phát weibo bày tỏ Văn Bác là diễn viên rất chuyên nghiệp, tuyệt không có chuyện chèn ép Tần Tu. Các diễn viên chính khác nếu không share lại weibo này thì cũng tỏ vẻ mình không biết chuyện. Người ủng hộ Văn Bác cùng antifan Tần Tu phát động mọi người ký tên, yêu cầu Tần Tu lập tức giải thích.

Nữu Nữu dùng điện thoại vào topic kêu gọi ký tên kia, cũng thấy uất thay cho Tần Tu, cuối cùng nhịn không nổi bèn reply: Chuyện này thì có liên quan gì tới Tần Tu chứ?

Trong topic ngay lập tức có người trả lời một câu “Hành vi của fan, thần tượng lãnh đủ”.

Thế này thì chịu rồi. Đang lúc bực bội Nữu Nữu chợt nghe thấy tiếng giày cao gót vang lên sau lưng. Jessica gương mặt bình tĩnh đi ra khỏi văn phỏng của Ngu Tiêu. Nữu Nữu ngầm hiểu ý, hỏi: “Cần giúp Tần Tu đăng weibo giải thích không chị?”

Jessica chưa kịp trả lời thì di dộng đã vang lên, cô liếc nhìn dãy số hiển thị trên màn hình một cái, trực tiếp ngắt máy, giao cho Nữu Nữu lên bảo với bộ phận quan hệ công chúng viết một weibo dài rồi gửi cho mình xem qua, sau đó thì đăng lên weibo của Tần Tu. Trong lúc đang dặn dò thì di động tiếp tục reo lên ba lượt nữa.

Nữu Nữu chạy tới phòng quan hệ công chúng, lúc đi qua phòng tổng đài mới thấy tiếng điện thoại vang lên không dứt, tất cả điện thoại trong phòng đều bị giới truyền thông oanh toạc tơi bời. Mấy em gái trực điện thoại phải cố nhẫn nại hết mức có thể: “Xin chào, chuyện này công ty chúng tôi cũng không hề biết…”

“Xin chào, tạm thời chúng tôi không thể trả lời…”, “Xin chào, có tiến triển mới chúng tôi sẽ thông báo cho mọi người…”

***

Trong văn phòng của DCT Studio, Thẩm Triệt đang xem ba kịch bản phim mà Phó Linh vừa giao cho cậu. Một cái là phim thần tượng kháng Nhật, vai diễn là nam thứ chính, một sinh viên tính cách thoải mái nhiệt tình, vì lý tưởng mà gia nhập cách mạng; một cái là phim tình cảm lãng mạn, vai diễn là vai phụ rất xuất sắc, vị trí trong kịch bản thì là một anh chàng rất cưng chiều người yêu, nhưng đất diễn lại ít đến đáng thương, chẳng khác nào diễn viên khách mời; còn lại một cái mà Phó Linh thấy được nhất, một phim hài cổ trang, trong phim cậu sẽ vào vai nam thứ chính, một thiếu hiệp du tẩu giang hồ, thích đi khắp thiên hạ ba hoa khoác lác về bản thân, cũng là một kiểu nhân vật tưng tửng.

Hai người bàn bạc một hồi, cuối cùng nhất trí chọn bộ phim hài cổ trang kia. Thẩm Triệt tuy cũng nghĩ đến chuyện Tần Tu đã nhắc nhở mình, rằng cậu luôn chọn một kiểu nhân vật giống nhau, nhưng ba kịch bản phim này, bất đắc dĩ cậu cũng chẳng có lựa chọn nào khá khẩm hơn cả.

Ăn trưa xong, buổi chiều còn phải đi chụp ảnh quảng cáo cho một nhãn hiệu trang phục ở nhà, Thẩm Triệt dạo gần đây ăn cơm cũng phải thật nhanh, xong xuôi liền xuống lầu lên xe chờ. Tài xế công ty là bác Triệu đang tựa lưng ngoài cửa xe đọc báo, không ngừng chép miệng cảm khái.

“Đúng rồi, Thẩm Triệt. Cái cậu Tần Tu này trước đây là ở chung một nhóm với cậu đúng không.” Bác Triệu ngẩng đầu, đưa tờ báo cho cậu thanh niên tóc xoăn. “Lần này cậu ta phiền phức to rồi!”

Thẩm Triệt cầm lấy tờ báo, nhìn dòng tít “Hành vi của fan, thần tượng lãnh đủ! Rất đông người ký tên yêu cầu Tần Tu giải thích!” mà không dám tin vào hai mắt mình.

***

Hôm nay ở công ty không có việc gì, Tần Tu liền xin nghỉ để tới trường học bủ. Sau khi tan học, lúc theo dòng người đi xuống lầu, anh cũng có thể cảm thấy những ánh mắt kỳ quái đang chỉ chỉ trỏ trỏ bốn xung quanh, đang buồn bực thì bỗng có người vỗ vai từ phía sau, Tần Tu quay lại nhìn, hóa ra lại là Nhậm Hải.

Tên trư bằng cầu hữu nhìn Tần Tu cười ha hả: “Khó tin ghê. Cậu mà cũng có lúc nhận sai cơ đấy.”

Tần Tu cau mày: “Nhận sai cái gì?”

Nhậm Hải cầm điện thoại giơ giơ trước mặt Tần Tu: “Hẳn cái weibo dài thượt này nè! Khó tin là do cậu đăng nha!”

Tần Tu nhìn thấy đó là weibo của mình, mắt cũng trợn trắng.

“Này này!” Tay Nhậm Hải bỗng nhiên trống trơn, di động đã bị Tần Tu cướp mất rồi. “Cậu tự lấy điện thoại mình mà xem! Haizz, hành vi của fan, thần tượng lãnh đủ. Cũng phải chịu thôi, ai bảo fan của cậu hung…”

Tần Tu ném trả điện thoại lại cho Nhậm Hải, suýt chút nữa quăng rớt, cơn giận đùng đùng xuống lầu.

***

Trong nhà ăn công ty, Nữu Nữu “á” một tiếng, ngồi thẳng cả lên, A Tường ngồi đối diện kì quái nhìn: “Sao vậy? Có con ruồi à?”

Nữu Nữu chỉ vào chiếc di động đang rung trên bàn ăn, ngón tay cũng run rẩy theo: “Tần Tu gọi điện thoại tới!”

A Tường ăn cũng mất ngon.

Nữu Nữu vẻ mặt đáng thương nhìn A Tường: “Anh Tường, please, anh giúp tôi tiếp điện thoại đi mà.”

“Tại sao tôi lại phải tiếp máy, việc này cũng đâu phải tôi phụ trách…” A Tường vội chối đây đẩy, vừa nói xong nhìn mặt Nữu Nữu như sắp khóc đến nơi, vậy là đành phải nghe điện thoại: “A lô, Tần Tu…”

Tần Tu cầm điện thoại nhìn nhìn. Mình gọi tới số của Nữu Nữu cơ mà, nhưng mà thôi, mặc kệ: “Weibo là do ai viết? Không phải đã nói từ giờ trở đi muốn lên weibo của tôi đăng cái gì thì phải thông báo một tiếng sao?”

“Chuyện này, Tần Tu, cậu còn chưa biết sao, việc này ầm ĩ lắm rồi. Weibo là do chị Jessica bảo bộ phận quan hệ công chúng viết. Trên mạng đang có một đám người ký tên yêu cầu cậu phải giải thích…”

“Tại sao tôi lại phải giải thích? Tôi làm sai chỗ nào?” Tần Tu đứng tựa ở lan can ven hồ rít lên. Mấy đôi tình nhân đang tình tình tứ tứ bên cạnh vội vàng lánh đi thật xa.

A Tường yếu ớt nói với cái di động: “Cậu không sai, nhưng hành vi của fan, thần tượng lãnh đủ…” Còn chưa nói xong, điện thoại đã “tút” một tiếng, ngắt máy.

Tần Tu nghẹn một bụng tức ngồi xuống băng ghế dài cạnh lan can, càng nghĩ càng không hiểu, nhưng mà weibo kia cũng đã đăng lên rồi, mà xét tình hình hiện tại thì không thể gỡ xuống được. Anh cau mày đọc lại từng câu từng từ trong cái weibo kia, miệng lẩm bẩm nhớ kỹ:

“Về chuyện có fan chửi bới tiền bối Văn Bác trên diễn đàn Hải Giác, tôi cảm thấy vô cùng áy náy… Việc quái gì phải thế? …. Tiền bối Văn Bác là một diễn viên tôi vốn rất kính phục… Loại người này đáng để tôi kính phục á?! …. Anh ấy vô cùng chuyên nghiệp khi làm việc, cư xử với các diễn viên trong đoàn phim, dù là người mới vào nghề cũng đều rất bình đẳng… Đúng vậy, đối xử bình đẳng lắm, ….. Cả về phương diện diễn xuất lẫn cư xử, anh ấy đều là hình? mẫu? của? tôi?!”

Tần Tu đọc đến đây đúng là nuốt không trôi cục giận, sôi máu đứng bật lên. Nếu không phải vì cái di động vô tội thì anh đã ném nó cái veo đi rồi. Xả một cục nghẹn, Tần Tu lại tiếp tục cố gắng kìm chế, tiếp tục đọc.

“Chuyện chèn ép chỉ là bịa đặt. Hiện tại, tôi mong tất cả những fan hâm mộ ủng hộ tôi hãy sáng suốt nhìn nhận sự việc, đừng để mấy lời đồn thổi làm lung lạc. Cuối cùng, thay mặt cho những fan của mình, tôi muốn trịnh trọng xin lỗi tiền bối Văn Bác.”

Tần Tu thở phì một hơi dài, quả nhiên là kiệt tác của phòng quan hệ công chúng.

Có lý nào lại phải thế. Nếu fan thực sự làm sai, anh cũng không ngại thay mặt fan đứng ra nhận lỗi. Thế nhưng người tung tin lên diễn đàn rõ ràng là người trong đoàn làm phim, fan hoàn toàn không không phải người khơi mào. Vậy mà anh còn phải nhận tội danh không phải do fan của mình gây ra, đi vuốt mông xin lỗi diễn viên với nhân phẩm mà anh cực kì khinh bỉ? Quá vô lý!

Bên dưới weibo kia có rất nhiều fan tự kiểm điểm mình.

– Tuy rằng không biết là ai làm nhưng là một fan Tần Tu, mọi người cũng nên xin lỗi tiền bối.

– Cả nhà Tần vệ đội nhớ câu “Hành vi của fan, thần tượng lãnh đủ” đấy nhé!

– Nhìn Tần gia vì chúng ta mà phải thẽ thọt khép nép như này thật đau lòng quá đi!

Đám antifan của Tần Tu vừa ra quân đã chiến thắng, liền ăn mừng ngay bên dưới topic đòi ký tên. Không cần phải nói cũng biết, ngày hôm sau, mấy tờ báo giải trí sớm sẽ tranh nhau giật tít về lời xin lỗi đầy khuất nhục này của anh.

Tuy đã sớm hiểu rằng trong cái giới showbiz này tràn ngập những thứ thị phi, điều tiếng này nọ, nhưng anh cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện, giả sử một ngày những chuyện như vậy xảy ra với mình thì sẽ phải đối mặt thế nào. Có lẽ suy nghĩ toàn cục thì làm rùa đen rút đầu là biện pháp tốt nhất. Nhưng anh không cam lòng như vậy. Chuyện lần này ảnh hưởng tới không chỉ một mình anh, mà còn có cả hàng nghìn, hàng vạn fan hâm mộ khác phải chịu tội thay. Tuy rằng các fan của anh cũng không hẳn ngoan hiền nhưng từ giờ trở đi đã phải gánh thêm tội danh tùy tiện làm bậy, chửi bới nghệ sĩ khác.

Chỉ là…. không thể không thỏa hiệp.

Không thể không thỏa hiệp. Anh bây giờ không có cách nào chống lại sự bất công này được, thế nhưng một ngày nào đó, anh sẽ lên đến đỉnh cao nhất.

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Bờ hồ an tĩnh trở lại, Tần Tu lướt xem weibo, nghĩ một lát bèn gửi một tin chat mật.

Tần Tu: nè, lúc bị người ta bắt nạt thì cậu thường làm gì?

Tưởng sẽ phải chờ một lúc, ai dè ngay lập tức đã có tin nhắn trả lời.

Thẩm Triệt: vậy phải xem là ai bắt nạt nữa ế.

Tần Tu cười cười. viết: người bắt nạt cậu nhiều ghê nhỉ.

Thẩm Triệt: thời còn học sơ trung tôi cũng bị đám cao trung bắt nạt, tuy cũng ra sức đánh trả lại nhưng chiều cao, cân nặng đều kém đối phương, cuối cùng bị dần cho một trận te tua. Vậy nên tôi thấy cái câu quân tử báo thù, mười năm vẫn chưa muộn này rất là chuẩn đấy.

Tần Tu tưởng tượng ra Quắn Bự ở đầu dây bên kia đang cười toe toét, lại bĩu môi một cái: cần cậu phải khuyên tôi sao?

Thẩm Triệt: Hehe, hay mình đi hóng gió tí nhỉ? Tôi sắp đến trường rùi nè.

Tần Tu nhếch khóe miệng, viết một dòng “Muốn gặp tôi đến thế cơ à.”, xong rồi lại cười xóa đi, đổi thành câu gian ác hơn: Muốn ôm tôi đến thế cơ à?

Weibo bên kia nửa ngày không có phản ứng, Tần Tu đợi một lúc, đang định ấn số gọi thì người kia lại trả lời.

Thẩm Triệt: ừ. Rất muốn.

Tần Tu cười cười, lẩm bẩm với cái di dộng: “Cậu là cái đồ háo sắc.”

***

Hoàng hôn trên biển tráng lệ lạ thường. Tần Tu đỗ chiếc mô tô bên bờ biển vắng người, nhìn sóng biển nhấp nhô như những cuộn sóng bằng vàng, nói với người đứng sau: “Cậu nói không sai. Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.” Anh quay đầu lại nhìn Thẩm Triệt cười. “Mười năm nữa chúng ta sẽ như thế nào nhỉ?”

Thẩm Triệt nhìn gương mặt tuấn mỹ của Tần Tu gần trong gang tấc, gió biển thổi tung mớ tóc đen, ráng chiều đọng trên mí mắt, nhuộm lông mi sang màu vàng. Một tích tắc kia, Thẩm Triệt như lạc mất hồn. Cậu nhẹ nhàng nói: “Mười năm nữa, anh vẫn là Tần Tu.”

Tất cả những chuyện không vui kia đều không được phép làm thương tổn anh. Nếu tôi không thể bảo vệ anh, tôi cũng sẽ liều mạng làm cho anh được vui vẻ.

“Tôi đương nhiên là Tần Tu rồi.” Tần Tu buồn cười. “Tôi cũng đâu có lớn thành cái gì kì quái được.” Nói xong lại nhìn về phía chân trời, một cánh tay gối lên tay lái mô tô, tay nâng cằm, nghiêng nghiêng người: “Mười năm sau, diễn xuất của tôi sẽ càng thêm xuất sắc, tôi muốn làm cho những người có thành kiến cũng ủng hộ tôi. Mười năm sau, chúng ta nhất định đã đoạt được vài giải Kim Chi rồi.” Nói xong lại tủm tỉm cười liếc nhìn chàng trai tóc xoăn còn đang ngây ngốc đứng đằng sau, giơ tay nhéo nhéo mặt đối phương. “Mười năm sau, cậu vẫn sẽ ở bên cạnh tôi.”

Cái nhéo mặt đầy cưng chiều kia như nhéo luôn cả hồn Thẩm Triệt đi đâu mất. Cậu thiếu chút nữa cũng kích động mà nhéo lại mặt Tần Tu, một lúc lâu sau mới hồi thần: “Mười năm rất dài nha…”

“Đứng yên.” Tay Tần Tu bỗng nhiên ngoắc lên cổ Thẩm Triệt, sau đó hai tay ôm lấy cổ cậu, nhấc một chân lên, không biết thế nào mà xoay cả người lại, ôm lấy cổ Thẩm Triệt, cùng cậu mặt đối mặt.

Chiếc S1000RR chỗ ngồi đằng sau cao hơn đằng trước, Thẩm Triệt thật khó có dịp được ngồi vị trí cao hơn, đối diện với gương mặt Tần Tu gần sát như vậy.

Ánh hoàng hôn khiến cho hết thảy mọi thứ đều trở nên rực rỡ diễm lệ, phần ôn nhu dường như đã biến mất từ lâu của Tần Tu dường như đã xuất hiện trở lại. Thẩm Triệt nhìn gương mặt đang hướng về phía mình, gương mặt tuổi trẻ tuấn mỹ nhất, tự nhiên cũng thấy mặt mình nóng bừng. Môi sao lại đẹp đến như vậy, cứ như đang cố ý mê hoặc người ta hôn vậy…

Hai người cũng không biết là ai chủ động trước, gió biển ào ạt lướt qua tai, đôi môi đã dán lấy nhau. Tóc Tần Tu cọ cọ lên gương mặt Thẩm Triệt, có chút ngứa, xúc cảm thật giống như đôi môi.

Lúc này đây không phải hôn lưỡi cuồng nhiệt, hai người chỉ lẳng lặng hôn môi nhau. Cảm giác vừa ngọt ngào, vừa mềm mại này khiến cho Thẩm Triệt nhớ tới thứ kẹo đường mình hay ăn hồi nhỏ. Khẽ hé mắt, cậu thấy mi mắt Tần Tu khép hờ, lông mi khẽ rung, nốt ruồi mị hoặc, đây thực sự là viên kẹo đường ngọt ngào nhất mà cậu được nếm thử. Ngọt đến vô cùng tinh khiết. Thẩm Triệt ngậm nhẹ cánh môi dưới mềm mại của Tần Tu, nhẹ nhàng liếm một chút. Lúc này, chỉ cảm thấy cả thế giới dường như hòa tan trên cánh môi người này.

Tần Tu thu hai tay đang ôm cổ Thẩm Triệt lại, đỡ lấy cằm cậu, vừa hôn vừa nói: “Thẩm Triệt, chỉ cần cậu ở bên cạnh tôi, chuyện gì tôi cũng nhẫn nhịn được…”

Thẩm Triệt hé miệng miết mạnh một cái, hôn có chút vụng về, giọng nói cũng có chút run rẩy: ” Tôi muốn… ở bên anh cả đời.”

Tần Tu cười một cái, mở miệng ngậm giữ đôi môi có chút run rẩy của người kia vừa hôn vừa miết một hồi lâu, giọng nói trầm xuống. “Ừ.”

Cậu muốn gì, tôi đều cho cậu.