Tay Tần Tu xẹt chui ra khỏi quần Thẩm Triệt: “Theo tôi lên lầu.”
“A” Bây giờ muốn làm gì hả? “Muộn thế này rồi…”
“Chiều mai tôi mới có có cảnh diễn, tối nay ngủ muộn một chút cũng không vấn đề.” Tần Tu quay đầu lại thấy cậu chàng đầu quắn ngồi trên sô pha, mặt y như quả mướp đắng, chớp mắt một cái ngữ khí đã khó chịu: “Làm sao? Còn muốn tôi mời ba bốn lần nữa hả?”
Phắc! Cái thái độ xoay ngoắt 180 độ của anh thực làm cho người ta đắng lòng quá thể. Thẩm Triệt cam chịu ôm chăn cùng Tần Tu lên lầu.
“Cởi đi.”
Tôi vừa mới bước vào cửa, anh cũng phải để cho tôi quen một tí đã chứ. Thẩm Triệt đứng tại chỗ cởi cúc áo.
Tần Tu nhìn thấy nước da màu tiểu mạch một chút một chút lộ dần ra, có chút mất kiên nhẫn: “Cậu dây dưa cái gì mà lâu vậy. Dù là buổi chiều tôi mới diễn nhưng cũng phải để cho tôi ngủ đủ tám tiếng chứ?”
Thẩm Triệt lớn thế này rồi mà cũng chưa thấy ai không phân biệt phải trái như cái người này. Anh muốn ngủ tám tiếng thì giờ đi ngủ luôn đê! Tôi cởi cúc áo chậm thì mất của anh được bao nhiêu thời gian chứ? Bụng thì càm ràm thế nhưng vẫn nhanh tay hơn, cởi áo xong lại cúi người cởi quần, chỉ để lại quần lót: “Cái này anh cũng để cho tôi lên giường rồi cởi nốt nha…” Cứ như vậy đứng trước mặt anh mà phơi tồng ngồng t(r)ym ra thì cũng quá là vô nhân đạo.
Tần Tu lão Đại mất kiên nhẫn: “Vờ thẹn thùng cái gì.”
Thẩm Triệt mau mau chui vào ổ chăn ấm áp, thuận tay tắt đèn bàn.
Tần Tu lại bật đèn lên: “Cậu tắt đèn thì tôi làm sao nhìn thấy gì?”
Anh muốn nhìn thấy gì chứ? Tần Tu đổ mồ hôi hột: “Nhìn rõ ràng quá sẽ không có mỹ cảm!” Nói xong lại tắt đèn đi.
“Cậu vốn làm gì có mỹ cảm!” Tạch một cái lại bật lên.
“Vậy thì càng phải tắt, đỡ làm anh thấy ngứa mắt!” Tạch lại tắt.
Tần Tu phát hỏa: “Thẩm Triệt, cậu mà còn dám tắt đèn, cậu có tin tôi để nguyên đèn thế này mà làm luôn không?!”
Loại chuyện thất đức thế này hoa khôi trường tuyệt đối làm được. Thẩm Triệt thức thời im miệng.
Tần Tu khuỵu người xuống, còn rất dùng sức đè đầu gối lên người nằm dưới, vươn tay cầm quần lót lột vèo ra, sau đó “phụt” một tiếng bật cười.
Thẩm Triệt bực mình rồi. Có gì đáng cười sao?! Cho dù cái thứ đồ chơi kia của anh rất hoành tráng nhưng cũng nên tôn trọng đồ của người khác chứ!
Tần Tu thấy người dưới thân vẻ mặt oán giận, cũng nhận ra mình vừa nãy bật cười có hơi vô duyên, cúi đầu nhìn tiểu kê kê: “Không có ý gì đâu. Chỉ là vừa nãy cởi ra nó có nhảy lên một chút, tôi nhìn thấy hay hay thôi mà.” Nói xong lại đưa tay gảy gảy một cái.
“Này này!” Thẩm Triệt chịu không nổi chống người dậy: “Chúng ta vào thẳng vấn đề chính được không? Anh không phải… muốn ngủ tám giờ sao?”
Tần Tu lúc này mới dừng tay, cởi bỏ đai lưng áo ngủ. Thẩm Triệt vừa nhìn thấy thân thể săn chắc khêu gợi kia lộ ra dưới ánh đèn, tâm nói thôi xong rồi, mình thực sự không thể nhìn người này cởi quần áo! Nửa thân dưới đã bắt đầu nóng nóng không sao kiềm chế được…
Tần Tu làm bộ như không biết phản ứng của người dưới thân, chậm rãi đứng lên, cứ như vậy ở trên giường, ở trên cao nhìn xuống mà khom người cởi quần lót. Thẩm Triệt thật muốn quỳ xuống. Đại ca à, anh nhất định phải cho tui xem pha quay chậm với góc nhìn kích thích như thế này sao?
Chờ đến khi Tần Tu nằm sấp xuống, nửa thân dưới Thẩm Triệt đã hoàn toàn ngẩng đầu rất đáng xấu hổ.
“Nó như vậy với tôi là có ý gì?” Tần Tu ngồi thật xa ra, lạnh nhạt đánh giá. “Cậu phiên dịch cho tôi xem nào.”
Thẩm Triệt làm gì còn mặt mũi mà phiên dịch.
“Không phải muốn vào thẳng vấn đề chính sao? Cậu cứ chống lại tôi như vậy thì tôi biết làm thế nào?” Tần Tu làm bộ ghét bỏ đưa tay đẩy thứ kia ra.
Kia cũng đâu phải ngọn cỏ nhỏ đung đưa trước gió, đương nhiên không đẩy ra được rồi.
Thẩm Triệt đành phải nhỏm dậy, buồn buồn nói: “Thôi tôi tự làm, cũng được.”
Phải sóc lọ trước mặt người mình thích, Thẩm Triệt thực đau hết cả lòng mề, nhưng mà với cái tính thích làm tội làm tình người khác kiểu này của Tần Tu, đoán chừng sau này cậu phải quen dần thôi.
“Thôi được rồi.” Tần Tu bỗng nhiên nói: “Tôi sẽ phục vụ cậu đến nơi đến chốn.”
Thẩm Triệt muốn tự xử cho rồi, ai dè động tác Tần Tu quá nhanh, chụp một cái liền nắm cả tay lẫn cậu nhỏ của Thẩm Triệt vào tay mình.
“Cứ để tôi.”
Thẩm Triệt nào dám buông tay, ai biết anh muốn làm trò gì chứ?!
“Cậu thích tôi cầm ngoài tay cậu mà giúp cậu hử, được thôi ~” Tần Tu từ phía sau dán lên lưng Thẩm Triệt, cằm gác lên vai cậu, hay tay vòng qua eo cách tay của cậu mà nắm ở nơi nào đó, bắt đầu đưa đẩy.
Thẩm Triệt nhanh chóng thở hổn hển, bỗng thấy đầu Tần Tu đang gối trên vai mình, thổi nhẹ một cái vào tai, nói:
“Thẩm Triệt, chúng ta sao lại làm cái chuyện kì kì quái quái này nhỉ?”
Anh còn hỏi tôi à, tốt gớm nhỉ… Thẩm Triệt chẳng còn lời nào để nói, mà có lời thì cũng chẳng có mặt mũi mà nói, mà có mặt mũi thì cũng chẳng còn sức lực mà nói.
Tối hôm nay, Tần Tu vẫn dồn hết công lực mà làm như thường lệ. Có nghĩa là Thẩm Triệt vẫn thống khổ nhiều hơn khoái cảm, một mặt vừa nhịn đau vừa rủa xả trong lòng “Kỹ thuật tệ hại! Kỹ thuật tồi tệ hại! Thiên hạ đệ nhất tệ hại! Á ui!”, một mặt lại không thể không ngắm nhìn Tần Tu hừng hực lửa tình ở trên, trong lòng lại thích vô cùng. Làm chuyện này chẳng những không hề *** đãng phóng túng mà dường như còn rất tốt đẹp. Đúng là nghịch thiên mà!
Xong việc, hai người đều mệt mỏi nằm sấp xuống. Tần Tu thích nằm sấp ngủ, một cánh tay ôm vòng lấy lưng Thẩm Triệt. Thẩm Triệt sờ di động nhìn nhìn. Cậu tưởng Tần Tu đã ngủ, bỗng nhiên lại thấy anh từ từ mở hai mắt, cất tiếng: “Cậu đang làm gì vậy.”
“À, tôi xem xem anh còn có thể ngủ được bao lâu.” Thẩm Triệt bỏ di động xuống, không được ngủ đủ tám tiếng rồi. “Còn chưa ngủ à.”
“Tôi không ngủ được.” Mí mắt Tần Tu giật giật.
Thẩm Triệt nhận ra chút khác lạ: “Sao vậy? Quay phim gặp vấn đề gì à?” Chuyện này khó có khả năng à nha. Có vai diễn nào có thể làm khó Tần Tu được chứ.
Cánh tay Tần Tu trên lưng Thẩm Triệt siết lại một chút, giọng nói có phần bất đắc dĩ: “Nhân vật Lâm Trĩ này thật là mù mờ quá.”
Thẩm Triệt có chút ngạc nhiên: “Dùng cách suy diễn tự hỏi của anh cũng không được sao?”
Tần Tu mở mắt ra, nhìn người nằm bên cạnh, ánh mắt có chút xa xôi: “Tôi không biết hắn suy nghĩ cái gì, hắn thực sự là một con quái vật.”
Thẩm Triệt không ngờ rằng Tần Tu lại có thể gặp khó khăn khi diễn xuất. Bộ truyện tranh này, dạo gần đây rỗi rãi cậu cũng đã xem qua, nghe Tần Tu vừa nói vậy, cậu mới phát hiện nhân vật Johan quả thực là một nhân vật rất khó nắm bắt. Trong nguyên tác, Johan là kẻ tuấn mỹ bất phàm, có đầu óc của thiên tài, lại còn có năng lực của ác ma, có thể dễ dàng mê hoặc lòng người. Nhưng bóng ma sát nhân đã bày ra đủ kiểu giết người tội ác, bị vô số người sùng bái, sợ hãi hay truy lùng này xuất hiện trong truyện cũng rất ít, thậm chí còn ít hơn nhiều nhân vật phụ khác. Có thể nói “bản vẽ nhận diện” về nhân vật Johan được dựng lên hoàn toàn thông qua những điều tra, tự thuật, phỏng đoán của những nhân vật khác. Lời thoại của chính nhân vật này rất ít, mà lời thoại lại không phải để dẫn dắt tới những sự kiện khủng khiếp, mà lại là những câu ẩn dụ đầy tối nghĩa và khó hiểu. Tần Tu nói không sai. Nhân vật này không chỉ là bạn không thể biết hắn suy nghĩ gì, mà căn bản bạn không có cách nào tưởng tượng ra thế giới nội tâm của hắn.
“Đạo diễn không gợi ý gì sao?” Thẩm Triệt hỏi.
Tần Tu nhắm mắt lại, thật lâu cũng không nói gì.
Đạo diễn không có nhận xét gì về diễn xuất của anh. Mỗi lần quay xong một cảnh phim, anh lại xem lại kết quả thu được. Anh không sao hiểu nổi đạo diễn vậy mà cũng bỏ qua cho anh. Lâm Trĩ trong màn ảnh rất tầm thường, Tần Tu chỉ nhìn thấy một Lâm Trĩ như một hình nhân, hình nhân này nhìn như tổng hợp lại tất cả những yếu tố anh có thể tượng tượng về bóng ma sát nhân tâm lý biến thái, đó là tối tăm, áp ức, tà ác, thế nhưng ai có thể giải thích cái gì gọi là tối tăm, cái gì là áp ức, cái gì là tà ác. Những từ ngữ sinh hình này căn bản không phải chỉ cần anh diễn tùy tiện liền có thể thể hiện ra được.
Tần Tu không phải không gặp đạo diễn xin chỉ bảo, nhưng đạo diễn Lewis chỉ vỗ vai anh, nói:
“Vai diễn này cậu diễn giải đã khá thấu đáo rồi. Lâm Trĩ chính là một ác ma. Ác ma là gì? Ác ma cũng giống như thần linh hay thiên sứ, đều không tồn tại trong thế giới hiện thực này. Bọn họ chính là một loại đồ đằng mà nhân loại đem sùng bái. Nhân vật Lâm Trĩ này cũng hoàn toàn được đắp nặn lên thông qua con mắt của người khác, bản thân cậu không cần thể hiện phức tạp như vậy, chỉ cần làm tốt vai trò vật phát sáng là đạt yêu cầu của tôi rồi.”
Cách nói như vậy Tần Tu làm sao có thể đồng tình được. Ông mời tôi đến là để diễn vai một vật phát sáng? Cái này khác gì bảo tôi đóng cái bình hoa?
Cảnh quay Lâm Trĩ sau khi trưởng thành gặp lại bác sĩ Thiên Mã kia, đó là lần đầu tiên Tần Tu yêu cầu đạo diễn cho mình diễn lại.
Hành động này khiến cho diễn viên nam chính Văn Bác rất bất mãn.
Diễn viên Văn Bác, người trong vai nam chính bác sĩ Thiên Mã chính là người có danh tiếng nhất trong dàn diễn viên tham gia phim. Năm nay ba mươi tám tuổi, Văn Bác đã từng vài lần được để cử giải thưởng Kim Chi cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất. Trong một lần, với diễn xuất trong phim 《 Chiến cảnh khói lửa 》cũng được người ngoài giới đánh giá cao, tiếc là lại thua một cách rất đáng tiếc dưới tay nhân tài mới xuất hiện An Gia Miện. Con người thực của Văn Bác và hình tượng trầm ổn, nội tâm trong phim là hoàn toàn khác xa nhau. Ở trường quay, anh ta tính tình cực kỳ khó chiều, động một chút là nổi đóa lên với nhân viên. Cô diễn viên vào vai em gái Lâm Trĩ do diễn xuất quá cứng nhắc, liên lụy Văn Bác nhiều lần NG quay lại nên không ít lần bị mắng tới cẩu huyết lâm đầu.
Màn diễn kia chỉ có hai người Tần Tu và Văn Bác đối diễn. Khi Tần Tu nói muốn quay lại cũng dự đoán đối phương chắc chắn sẽ phản ứng, nhưng anh không quan tâm, vẫn khăng khăng yêu cầu đạo diễn được quay lại một lần.
Đạo diễn đồng ý quay thêm lần nữa. Văn Bác tức khắc khó chịu: “Hô, tại sao lại phải theo tài năng mới này diễn đi diễn lại chứ?” Đương nhiên những lời này không phải nói với đạo diễn, Tần Tu đương nhiên biết đó là hướng về mình.
Quay lần thứ hai, Tần Tu cuối cùng cũng hơi hài lòng chút xíu. Quay xong, Văn Bác đi đến trước mặt Tần Tu, cười lạnh: “Nghe nói cậu xuất thân chính quy, vậy hẳn là biết đóng phim điện ảnh không giống như quay phim truyền hình. Ảnh phim có giới hạn, không có nhiều dịp cho cậu lãng phí vậy nữa đâu.
Dù gì cũng là tiền bối, Tần Tu cũng không đốp lại, chỉ im lặng uống nước, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước: “Tôi chỉ cảm thấy mình diễn chưa đủ tốt.”
Văn Bác hai tay nhét trong túi áo, từ trên cao nhìn xuống cậu thanh niên tuấn mỹ chỉ liếc nhìn mình một cái rồi lại tiếp tục xem lại cảnh ghi hình:
“Cái này gọi là chưa biết việc đời. Trước đây chỉ đóng phim truyền hình, vừa đóng một phim điện ảnh đã khiến cậu mất phương hướng. Tôi kể cho cậu một chuyển này nhé.”
Nói xong liền xách một cái ghế tựa ra trước mặt Tần Tu, ngồi xuống đối diện, buộc Tần Tu phải nhìn thẳng vào mặt mình.
“Bộ phim này thực ra ba năm trước đã chuẩn bị bấm máy rồi, nhưng sau đó bởi vì phía nhà đầu tư đột nhiên rút lui nên mới bị hoãn lại. Lúc đó, cậu có biết vai diễn này của cậu, đạo diễn đã nhắm cho ai không?” Thấy đối phương không có phản ứng gì, Văn Bác chậm rãi cười nói. “Là An Gia Miện.”
Tần Tu mặt không đổi sắc vẫn tiếp tục uống nước, nhưng mí mắt khẽ rung rung.
“Nhưng An Gia Miện lại từ chối.” Văn Bác nhấc chân bắt chéo nói. “Lúc đó cậu ta còn chưa có được danh hiệu ảnh đế, trên tay cũng chỉ có mỗi một danh hiệu diễn viên mới xuất sắc nhất mà thôi. Cậu có biết vì sao cậu ta từ chối không?”
Tần Tu thoáng trầm mặt, có vẻ anh cũng đoán được nguyên nhân phía sau kia.
Văn Bác ngồi sáp lại, nói: “An Gia Miện xem qua kịch bản liền khước từ, bởi vì cậu ta biết, nhân vật này chính là một cái bình hoa.”
Tần Tu vặn nắp chai nước lại, đặt sang một bên, lãnh đạm ngẩng đầu: “Anh rốt cuộc muốn nói gì?”
“Đạo diễn cũng nói với cậu đến mức này rồi, cậu còn chưa chịu hiểu sao?” Văn Bác dựa trở lại ghế, tay ôm đầu gối cười nói. “Nhân vật này nhìn có vẻ rất có mị lực, nhưng thực chất chỉ là một vật trang trí. Cậu có biết trong truyện tranh, vì sao tác giả lại khắc họa hắn là một thanh niên tuấn mĩ không? Bời vì nếu không có điều này, nhân vật sẽ chẳng có chút cảm giác tồn tại nào hết! Đương nhiên, từ ngoại hình mà nói, ngoài cậu ra thì chỉ có An Gia Miện là phù hợp nhất với vai diễn này. Ban nãy đạo diễn coi như nể mặt cậu, tôi hi vọng về sau cậu biết tự lượng sức mình, không cần phải lãng phí thời gian của mọi người như thế nữa. Ngoan ngoãn tạo dáng đẹp đẹp một chút mà pose hình, diễn cho tốt cái vai bình hoa của cậu là được rồi.” Nói xong liền đứng dậy, kinh miệt vỗ vỗ vai Tần Tu rồi bỏ đi.
“Mấy người cho rằng vai Lâm Trĩ chỉ là cái bình hoa tôi không đồng ý.”
Sau lưng thình lình truyền đến giọng nói trầm thấp từ tính, Văn Bác quay đầu lại. Đúng là được mở rộng tầm mắt với thằng nhãi cứ một mực không chịu giác ngộ này.
“Cậu cũng xuất thân từ diễn xuất chuyên nghiệp, cũng từng tham gia vài bộ phim truyền hình, tôi không tin cậu không nhận ra được.” Giọng nói trầm xuống, “Nhân vật này rất mơ hồ, gần như không thể diễn cho ra một người sống được. Cho dù là An Gia Miện đến diễn thì cùng lắm chỉ có thể diễn một cái bình hoa sống động thôi.”
“Tôi sẽ chứng minh An tiên sinh đã sai.” Tần Tu đứng lên lập tức bỏ đi.
“Tần Tu?” Thẩm Triệt lại hỏi lại. “Đạo diễn nói như thế nào?”
Tần Tu hồi thần, xoay người ngửa mặt nhìn trần nhà, tay gối dưới đầu:”Tôi không quan tâm đ*o diễn nói như thế nào, tôi chỉ muốn diễn nhân vật này thật tốt. Cậu cảm thấy John là dạng người như thế nào?”
Thẩm Triệt cũng nhìn trần nhà: “Ừm cũng khó mà nói được. Thực ra lúc tôi đọc truyện tranh thì có cảm giác nhân vật John này… ảo quá. Lúc hắn chưa xuất hiện thì cảm thấy rất chờ mong, một kẻ có thể khiến cho người khác điên cuồng vì hắn, quỳ gối dưới chân hắn run rẩy như vậy cơ mà, lúc xuất hiện chắc sẽ rất kích thích đây. Thế nhưng khi hắn thực sự xuất hiện, khí thế lại không được như tôi chờ mong. Tôi nghĩ chính tác giả cũng rất khó tưởng tượng được một con quái vật như vậy thì rốt cuộc nên có bộ dáng như thế nào nữa.”
Tần Tu liếc sang người bên cạnh một cái: “Ý của cậu là bảo tôi an phận diễn vai bình hoa là được rồi hả?”
“Đương nhiên không phải, ý của tôi là…” Thẩm Triệt nhíu mày suy nghĩ nửa ngày. “Nếu dựa theo kịch bản và truyện tranh mà diễn, vậy thì chỉ có thể làm một cái bình hoa.” Đúng, chính là như vậy. Thẩm Triệt trở mình, mặt quay về phía Tần Tu. “Anh xem, cả truyện tranh và kịch bản đều không miêu tả nhiều lắm về nhân vật Johan này. Vậy anh cứ bỏ qua, diễn theo cách khác, diễn Lâm Trĩ theo cách của chính mình!”
Ánh mắt Tần Tu dừng lại trên bờ vai rắn chắc màu tiểu mạch của người kia, nhìn thấy Thẩm Triệt khi nói chuyện thì hầu kết khẽ động, ánh mắt sáng lấp lánh. Cậu có biết bộ dạng cậu lúc này nhìn y hệt con Golden retriever không. Cậu có nhớ là vừa mới nãy còn *** với tôi xong không hả?
“Nhưng mà phần diễn của tôi không nhiều lắm, chỉ có mấy cảnh như vậy.” Tần Tu với lấy kịch bản để trên tủ đầu giường, bật đèn bàn lên, lật qua lại, khóe miệng khẽ nhếch lên vẻ không hài lòng. “Đều là mấy cảnh lầm bầm mấy lời thần thần bí bí.”
“Nếu có thể vẽ một người trong truyện tranh có loại khí thế mà vừa liếc mắt nhìn người khác một cái đã khiến đối phương run lẩy bẩy, nói mấy câu đã có thể khiến người ta hóa rồ thì tốt nhỉ.” Thẩm Triệt vẫn đang suy tư, bỗng nhiên nhíu mày nói. “…Tần Tu, anh đã xem phim 《 Saw 》chưa?”
Tần Tu không nói gì. 《 Saw 》thì đương nhiên là anh xem rồi, Anh cũng đương nhiên biết Thẩm Triệt đang muốn nói gì. JigSaw trong bộ phim đúng là có khả năng chỉ cần liếc nhìn một cái thôi cũng làm người ta sởn tóc gáy, dù cho lúc hắn nằm trên giường bệnh, chẳng cách cái chết bao xa nữa mà cả người vẫn tản ra hàn khí khiến người ta không rét mà run.
Tại sao lại thế? Bởi vì hóa trang? Chắc chắn không thể thiếu lí do này. Sắc mặt trắng bệch lúc sắp chết khiến hắn giống như một tử thần, nhưng Lâm Trĩ bề ngoài lại cao lớn tuấn mỹ, không thể áp dụng được. Là giọng nói sao? Giọng khàn khàn, nói chậm rãi, đặt lên người Lâm Trĩ đúng là không hợp xíu nào cả. Chi còn có… ánh mắt.
Điều thực sự làm người ta dựng cả tóc gáy thực ra chính là ánh mắt kia, nhìn vào thật giống như vực sâu vậy…
Khi bạn chăm chú nhìn xuống vực sâu thì vực sâu cũng như đang xoáy lấy bạn.
Tần Tu đột nhiên nhận ra mình nên làm thế nào.
“Được rồi, ngủ thôi.”
Thẩm Triệt mắt nhìn theo Tần Tu xoay người tắt đèn bàn: “Anh đã nghĩ ra rồi sao?”
“Ừ, phải cảm tạ Nietzsche mới được.” Tần Tu đưa lưng về phía cậu nói.
Thẩm Triệt có chút cứng lưỡi: “Sao lại phải cảm ơn Nietzsche, phải cảm ơn tôi mới đúng chứ…”
Tần Tu hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu tới, đánh giá anh chàng đầu quắn từ chân lên đầu: “Vì hầu hạ cậu mà tôi mệt sắp thành cẩu rồi đây, cậu còn muốn tôi cảm tạ cậu thế nào?”
Thẩm Triệt tâm nói đại ca à, ai mà muốn bị cái kỹ thuật như tra tấn này của anh hầu hạ chứ! Nhưng chỉ có thể kéo chăn trùm đầu ngủ: “Tra một lần tổn thọ mười năm…”
“Cậu nói cái gì?”
Thẩm Triệt nhanh mồm sửa lại: “Tôi nói anh làm một lần sung sướng mười năm!”
Tần Tu cười xoắn cả ruột: “Tôi làm cậu thỏa mãn thế sao?”
Ờ, Thẩm Triệt không nói gì, hỏi ông giời đi, đề tài này tốt nhất là nên dừng ở đây thôi…