Chúc Một Ngày Tốt Lành

Chương 8

7

Lũ gà yếu bóng vía lúc này đã đứng được trên đôi chân bé như que tăm của mình. Nhưng nhìn những cái mỏ há ra như đang chờ mẹ đút mồi kia có thể tin cả bọn vẫn chưa ra được ngoài rìa của sự sửng sốt.

- Thế... thế...

Vẫn con Cánh Cụt lên tiếng. Đầu nó nãy giờ rơi vào một chỗ nào đó rất tối tăm và nó muốn đánh lên một que diêm bằng cách đặt câu hỏi cho hai chú heo con, nhưng nó khổ sở nhận ra mình vẫn đang cà lăm.

Tất nhiên Lọ Nồi biết tỏng con gà con muốn hỏi gì. Nó gật gù, không giấu vẻ đắc ý:

- Trò chơi thôi mà! Mai mốt tụi anh sẽ học kêu tiếng chó, tiếng vịt, tiếng bồ câu...

- Các anh làm được á? - Một con gà khác, đã trấn tĩnh, đập khẽ đôi cánh ngắn dè dặt hỏi.

- Được tất! - Lọ Nồi nheo mắt, rung rung hàng lông mi trắng như tơ. - Tụi em cũng có thể kêu tiếng heo nếu tụi em biết cách.

- Thế anh dạy tụi em đi!

Lũ gà con lập tức nhao nhao. Chúng chen nhau dồn tới trước, nếu chúng có thể thò tay ra xin được bắt tay với hai chú heo như con người ta thường làm thì y hệt cảnh đám đông hâm mộ đang quây lấy ca sĩ ngôi sao.

Thằng Đuôi Xoăn nhìn lũ nhóc lao xao, ruột nở từng khúc. Nó ngứa mõm quá, ngẩng đầu lên giàn lá xanh, ra vẻ hiểu biết:

- Dồn sức vào cái lưỡi, giữ cho nó thật cứng...

Đuôi Xoăn ba hoa chưa hết câu đã ngừng bặt. Vì thằng Lọ Nồi vừa lấy mông huých nó một cú như trời giáng làm nó suýt té.

Đuôi Xoăn cố giữ thăng bằng, vừa quay sang thằng anh. Nhưng chưa kịp gây gổ, nó chợt nhận ra sai lầm của mình.

- Tụi em phải giữ cái lưỡi thật mềm. - Lọ Nồi giảng giải cho lũ nhóc, cố tình đệm những cái vẫy tai điệu đàng khi ngừng lại lấy hơi, như kiểu các diễn giả vẫn khoa tay khi diễn thuyết - Thả lỏng cái lưỡi ra khi kêu “ụt ịt”!

Thoạt đầu lũ gà con có gặp đôi chút khó khăn và thằng Lọ Nồi không kềm được câu mắng thầm trong bụng “Đúng là ngu như gà!”. Nhưng rồi lũ trẻ nhanh chóng vượt qua được những trục trặc ban đầu.

Chẳng mấy chốc, dưới cặp mắt tán thưởng của Lọ Nồi và Đuôi Xoăn, lũ gà con vừa túa ra khắp nẻo vừa ủn ỉn ầm ĩ. Có cảm giác cả một binh đoàn heo đang chuẩn bị cày nát khu vườn.

Đó là lý do khiến chị Nái Sề đang nằm bên chiếc máng mơ màng ôn lại thời thiếu nữ kiêu sa giật mình choàng tỉnh, bật khỏi chỗ và nặng nề lê chiếc bụng to quá khổ qua các vồng rau, lệt bà lệt bệt, vừa đi vừa thở.

Vừa đi vừa thở tức là đã quá mệt, nhưng đến khi phát hiện những tiếng ủn ỉn kia phát ra không phải từ hai thằng bé nhà chị mà từ bọn chíp hôi con chị Mái Hoa thì chị gần như không nhớ cách thở nữa.

Chị định chạy lại dạy cho lũ nhãi ranh kia một bài học nhưng cơn giận xông lên đầu ngùn ngụt khiến chị giụi xuống cạnh gốc chuối, đầu váng mắt hoa, phổi và phèo dường như liên tục đổi chỗ cho nhau.

Chị nằm đó, khò khè hàng buổi, cảm thấy nếu trên đời có thứ gì đáng ghét nhất thì đó chính là... bọn con nít.