Chúc Một Ngày Tốt Lành

Chương 2

2

Trưa đó bà Đỏ gần như không nuốt nổi cơm. Bà chống đũa nhìn thằng Cu ăn, phân vân không biết có nên kể lại chuyện mình đã chứng kiến sáng nay cho thằng bé biết hay không.

Đến khi thằng con bà xới tới chén cơm thứ ba thì bà quyết định không im lặng nữa:

- Có một chuyện kỳ quái vừa xảy ra trong nhà ta, con à!

Thằng Cu chan một muỗng canh, gác chiếc muỗng lên mép tô rồi nhướn mắt nhìn mẹ:

- Con biết rồi.

- Con biết?

- Dạ.

- Con biết gì? Chuyện kỳ quái cơ mà!

Thằng Cu nghiêng về phía bà Đỏ, níu tay mẹ nó, nhe răng cười:

- Con ăn tới chén cơm thứ ba trong khi mẹ vẫn chưa ăn hột cơm nào, con nghĩ đó là một trong những chuyện kỳ quái nhất trên đời!

- Cái thằng này! - Bà Đỏ lườm con, rồi bà hạ giọng thì thầm mặc dù chung quanh không có ai - Sáng nay mẹ nghe hai con heo con nhà mình kêu “chiếp chiếp” và “cục cục”.

- Kêu tiếng gà hả mẹ?

- Ờ.

Thằng Cu chẳng tỏ vẻ gì ngạc nhiên. Nó bấm đốt ngón tay, lẩm nhẩm một lát rồi gật gù:

- Hai con heo này sinh cuối tháng năm, thuộc cung Song Tử. Ai thuộc cung này đều thích làm mới mình, thích tạo ra những âm thanh khiến người khác giật mình và xem đó là trò vui.

Nó bưng chén cơm lên, thản nhiên:

- Cho nên thỉnh thoảng chúng có kêu như gà cũng là chuyện bình thường.

Bà Đỏ không biết thằng bé đang đùa giỡn hay nó nghĩ như thế thật. Trông mặt thì có vẻ nó nói rất nghiêm túc. Nhưng bà Đỏ không có nhiều thì giờ để băn khoăn về con mình. Lòng bà đang mở ngỏ cho nỗi lo lắng tràn vào khi bán hụt lứa gà con cho bà Hai Nhành.

Hay là bán quách hai con heo quái gở kia đi? Lứa heo có mười hai con, bà đã bán được mười con ngay khi chúng được một tháng tuổi. Chỉ hai con này là bị chê. Một con quá gầy, người mua sợ tốn công vỗ béo. Một con tự dưng sinh ra với cái bớt đen trên mặt, ai cũng bảo xấu tướng, mang lại điềm xui cho người nuôi.

Ba ngày sau khi bà Đỏ quyết định bán hai chú heo con, ông Sáu Thơm chạy xe đạp đến nhà bà Đỏ, chiếc rọ to tướng được ràng vào yên sau bằng sợi cao su.

Lần này thì bà Đỏ đã liệu trước. Tối hôm qua khi gà vào chuồng, bà cẩn thận cột chặt cửa chuồng bằng gọng kẽm để yên chí sáng nay nếu lại nghe tiếng “cục cục” và “chiêm chiếp” thì đó chắc chắn là tiếng kêu của hai chú heo con.

Bà cả lo thế thôi chứ cửa chuồng heo trước khi đi ngủ bà cũng đóng chặt rồi. Ông Sáu Thơm tới nơi chỉ việc cho heo vào rọ, đơn giản như nhét hai bắp ngô vào túi quần.

Cho nên khi dẫn ông Sáu Thơm với chiếc rọ lủng lẳng trên tay ra vườn, bà Đỏ vô cùng yên tâm.

Nhưng khi đi gần tới chuồng heo, bà bắt gặp mình chột dạ khi thấy cửa chuồng mở toang. Bà dụi mắt một cái, thấy thanh gỗ cài làm then cửa nằm chỏng chơ dưới đất từ bao giờ.

Đúng như nỗi phấp phỏng của bà, khi cả hai thò đầu vào quan sát, trong chuồng chỉ còn mỗi con heo mẹ nằm ườn cạnh máng cám.

- Tụi nó sổng ra ngoài rồi!