Chúa Tể Chi Vương

Chương 88: Sư môn luận bàn

Tin tức của Phong Ngâm Nguyệt khiến Triệu Phong rất chờ mong.

Từ khi bái Quảng Quân Hầu làm sư phụ trên danh nghĩa, những đồng môn sư huynh đệ vẫn chưa từng cũng nhau luận bàn.

Vẫn còn ba ngày nữa mới tới ngày mời của Nam Cung Phàm.

Trước đó. Triệu Phong liền muốn tới Bảo Huyền điện một chuyến.

Trong Bảo Huyền điện có một nơi chuyên cất chứa bí tịch võ học, gọi là “Tàng Thư Các”, nội dung bí tịch trong đó không chỉ giới hạn tại võ học, mà còn bao gồm rất nhiều loại như thiên văn, địa lý, lịch sử, dược lý,...

Rất nhiều thư tịch ở đây, nếu đặt ở bên ngoài sẽ trở thành điền tịch đã thất truyền mà mọi người đều tha thiết ước mơ.

Với thân phận là đệ tử ký danh của Quảng Quân Hầu, Triệu Phong có thể đọc qua toàn bộ nội dung trong Tàng Thư Các.

Triệu Phong đi đến chỗ “loại võ học”, đẳng cấp cao nhất của võ học ở đây chính là võ học Bán Thánh Phẩm.

Võ học Bán Thánh Phẩm đối với một số Đại Sư võ đạo, có hạn chế rất lớn, nếu không làm ra cống hiến lớn cho Quảng Lăng phủ thì sẽ không có tư cách đọc.

Nhưng Triệu Phong vẫn có thể tùy ý đọc và tham khảo những võ học Bán Thánh Phẩm này, ngoài ra, chỉ có thể mang ra ngoài không quá mười bản.

Nhưng Triệu Phong căn bản không cần mang ra ngoài, chỉ cần mở mắt trái ra là có thể nhanh chóng đọc nhớ, mà hắn thì lại chuyên môn nhằm vào những võ học Bán Thánh Phẩm mà mình cảm thấy hứng thú.

Trước mắt, mấy môn võ học mà hắn chủ tu đều chỉ là võ học Bán Thánh Phẩm.

Cho dù là Điểm Tinh chỉ đẳng cấp thấp nhất thì cũng có uy lực không kém gì võ học Bán Thánh Phẩm.

Triệu Phong tham khảo những võ học Bán Thánh Phẩm này, phát hiện trong đó có Yên Ba Vô Ảnh Bộ và Quy Nguyên Khí Quyết mà ngày trước đã thu được từ Tam Vệ và Bắc Mặc. Những võ học Bán Thánh Phẩm ở đây đều thuộc loại thượng thừa.

Đặc biệt là Quy Nguyên Khí Quyết, uy lực và tính đặc thù của nó gần như đạt tới võ học Thánh Phẩm.

Ngoài ra, trong số những võ học Bán Thánh Phẩm ở đây, Phiêu Lăng Độ mà hắn tu luyện cũng thuộc loại nổi bật.

- Xem ra, ta dường như không cần phải lựa chọn sử dụng võ học Bán Thánh Phẩm mới.

Triệu Phong lập tức cho ra kết luận.

Dường như phù hợp với hắn nhất lúc này chỉ có Điểm Tinh chỉ mà thôi.

Nếu hắn tu luyện loại chỉ pháp này đến cảnh giới hỏa hầu cao thâm, sau đó phối hợp với “Tàn Phong Thức”, lại càng giống như hổ thêm cánh, huống hồ hắn cũng không muốn phí quá nhiều tinh lực để tìm hiếu loại võ học công kích mới.

Triệu Phong tình nguyện giữ lại những tinh lực đó để tìm hiểu bốn loại “Phong thức” được ghi nhớ trong mắt trái của mình, đó là: Tùy Phong Thức, Quyển Phong Thức, Tàn Phong Thức, Liệt Phong Thức.

Hiện nay, “Tùy Phong Thức” của Triệu Phong trên cơ bản đã lĩnh ngộ, bắt đầu thử qua “Quyển Phong Thức”.

Lần trước nhìn qua những loại võ học Thánh Phẩm trong lầu Thánh phẩm, Triệu Phong mơ hồ ý thức được “Tứ Phong Thức” của mình không phải là võ học Thánh Phẩm bình thường, dù chỉ là tàn thức thì cũng hết sức huyền ảo thâm diệu.

Trong không gian của mắt trái, Triệu Phong có thể mở ra rất nhiều đoạn hình ảnh đã ghi nhớ, bao gôm cả Tứ Phong Thức và Huyền Phong Chưởng.

Lúc Triệu Phong tìm hiểu, phát hiện Huyền Phong Chưởng và Tứ Phong Thức có thể hỗ trợ thúc đẩy lẫn nhau.

Trong “phân loại võ học”, Triệu Phong đã xem qua phần lớn võ học bí tịch ở đây, thu hết tất cả nội dung vào trong đầu, dùng để tăng thêm lý luận về võ học.

Sau đó...

Triệu Phong lại đến những phân loại bí tịch khác trong Tàng Thư Các.

Trong đó, địa lý và lịch sử đều khiến hắn cảm thấy hứng thú.

Bởi vì hắn xuất thân từ chi tộc thấp kém, cho nên Triệu Phong rất thiếu khuyết hiểu biết đối với đại lục này.

Trong phân loại bí tịch địa lý và lịch sứ, phần lớn đều chỉ giới hạn trong “Hoành Vân Thập Tam Quốc Liên Minh”.

- Hoành Vân Thiên Lâm thật khổng lồ, không ngờ lại bao quát hết khu vực mười ba nước...

Triệu Phong có chút giật mình.

Trong ghi chép, liên minh mười ba nước chính là một tổ chức liên minh, những quốc gia này liên hợp lại với nhau, cũng chống chọi với kẻ thù bên ngoài.

Rốt cuộc là địch nhân nào mà lại cần mười ba nước phải liên hợp để đối kháng?

Hô hấp của Triệu Phong trở nên gấp gáp, tiếp tục đọc qua những bí tịch địa lý, lịch sứ.

- Gần ngàn năm trước, liên minh mười ba nước đã cố gắng sinh tồn giữa “Hai đại cường quốc”. Hai đại cường quốc này là Thiên Phong Cường Quốc và Thiết Long Cường Quốc, hai cường quốc này luôn chém giết và đối kháng lẫn nhau. Nếu như có bất kỳ “cường quốc” nào chiến thắng thì liên minh mười ba nước sẽ gặp phải tai họa vong quốc...

Triệu Phong nhìn đến đây, liền cảm thấy kinh dị.

Trước đây, bản thân ở trấn Thanh Diệp, Triệu Phong vẫn cho rằng thành Vũ Dương rất lớn, quận thành đã là mục tiêu xa vời không thể chạm tới, mà Tương Vân quốc lại càng to lớn hơn.

Nhưng không ngờ rằng. Tương Vân quốc trong liên minh mười ba nước chỉ là vật lộn để sinh tồn giữa hai đại cường quốc.

Một khí thế cân bằng giữa hai đại cường quốc bị phá vỡ, liên minh mười ba nước hầu như sẽ không còn sức hoàn thủ.

- Hả? Bắc đại lục?

Triệu Phong lại chú ý tới vị trí địa lý trong thư tịch, hai đại cường quốc kia chẳng qua chỉ là hai trong số rất nhiều cường quốc của “Bắc đại lục”.

Trong Tàng Thư Các, những ghi chép và miêu tả địa lý chỉ kéo dài tới Bắc đại lục mà thôi.

Về phần Đại lục Thanh Hoa và những khu vực khác thì đều chỉ miêu tả sơ lược.

Mất cả buổi, Triệu Phong mới tiêu hóa được một ít kiến thức lịch sử và địa lý trong Tàng Thu Các, tầm mắt cũng trở nên rộng rãi khoáng đạt hơn.

Nhưng chẳng hiểu tại sao, hắn vẫn cảm giác rằng, nội dung mà Tàng Thư Các đề cập tới vẫn chỉ là một góc của tòa băng sơn trên thế giới này mà thôi.

Ba ngày trôi qua trong chớp mắt.

Sáng hôm nay, Phong Ngâm Nguyệt, Triệu Phong, Triệu Vũ Phi đều cũng đi tới quý phủ của Nam Cung Phàm.

Đệ tử ký danh của Quảng Quân Hầu, thật ra có mười người.

Chẳng qua, đám hậu bối cũng chỉ có năm sáu người, trong đó bao gồm cả: Bắc Mặc, Nam Cung Phàm, Phong Ngâm Nguyệt, Triệu Phong và Triệu Vũ Phi.

Ngoài ra còn có một thiếu niên tên là “Dương Thanh Sơn”, khoảng mười sáu mười bảy tuổi, tu vi đạt tới bát trọng võ đạo.

- Ha ha! Nam Cung sư đệ, còn không mau giới thiệu cho ta những sư đệ, sư muội mới tới đi.

Thanh âm của Dương Thanh Sơn tràn đầy hào phóng, giọng nói rất lớn, hết sức nhiệt tình khi nhìn thấy mây người Triệu Phong vừa tới.

Nam Cung Phàm liền cảm thấy đau đầu, sau đó lần lượt giới thiệu ba người Triệu Phong cho Dương Thanh Sơn.

- Tiểu tử Bắc Mặc kia tại sao còn chưa tới? Không lẽ tên này đã tu luyện tới tẩu hỏa nhập ma rồi, ha ha ha...

Dương Thanh Sơn nhếch miệng cười ha hả.

Mấy vị đồng môn cũng lửa. Trên cơ bản đã tới đông đủ, chỉ còn lại Bắc Mặc là chưa tới. Lúc này, Dương Thanh Sơn đột nhiên thuận miệng nhắc tới.

Nam Cung Phàm cũng cảm thấy bất lực, thế nhưng thực lực của vị Dương sư huynh này e rằng chỉ mạnh chứ không yếu hơn mình.

- Đến rồi!

Dương Thanh Sơn thấp giọng hô lên.

Chỉ thấy bên ngoài đình viện có một thiếu niên trầm mặc bước vào, chính là Bắc Mặc.

- Bắc sư đệ, cuối cùng ngươi cũng tới, Nam Cung Phàm thở phào một hơi.

Bắc Mặc liếc nhìn mọi người một cái, sau đó khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tu luyện nội công.

Ba người Triệu Phong lập tức hai mặt nhìn nhau, Nam Cung Phàm và Dương Thanh Sơn thì ngược lại không hề oán trách.

Sau khi mấy vị đồng môn sư huynh đệ đến đông đủ, tất cả bắt đầu thảo luận hoặc biểu diễn một phen.

Trong đó, chủ yếu là Nam Cung Phàm và Dương Thanh Sơn thảo luận.

Ba người Triệu Phong chỉ ngẫu nhiên xen vào.

Về phần Bắc Mặc thì phảng phất như một khúc gỗ, từ đầu đến cuối vẫn chìm trong tu luyện.

Chỉ chốc lát sau, vài tên sư huynh đệ lại bắt đầu luận bàn.

- Ba vị sư đệ, sư muội mới tới, có ai ra chơi với ta không?

Dương Thanh Sơn mỉm cười vui vẻ, bộ dạng rất nhiệt tình.

- Ta!

Phong Ngâm Nguyệt bước ra, cũng đối chiến với Dương Thanh Sơn.

Dương Thanh Sơn đem tu vi của mình áp chế tại thất trọng đỉnh phong rồi cũng quyết đấu với Phong Ngâm Nguyệt.

Hai đạo thân ảnh ở bên trong đình viện không ngùng giao thoa và va chạm với nhau.

Sơn Nhạc Thức!

Dương Thanh Sơn đột nhiên thi triển một chiêu thức võ học Thánh Phẩm, bổ ra một chưởng, áp bách như núi cao đè xuống không khí xung quanh “ầm ầm” tách ra, chấn động như sóng gợn.

- Thiên Huyễn Thức!

Phong Ngâm Nguyệt cũng thi triển ra tàn thức của võ học Thánh Phẩm, hư ảnh thân pháp như huyễn nguyệt chồng chất lên nhau, thế nhưng dưới lực áp bách của Dương Thanh Sơn, thân thể của hắn vẫn bị kim hãm.

Giao phong khoảng hai chục chiêu thì Phong Ngâm Nguyệt đã thở gấp, mồ hôi tuôn rơi như mưa.

Đây còn là dưới tình huống Dương Thanh Sơn đã khống chế tu vi của mình.

Sau đó đến lượt Triệu Vũ Phi thượng tràng, cũng luận bàn với Dương Thanh Sơn.

Dương Thanh Sơn vẫn áp chế tu vi ngang với đối phương

Mà biểu hiện của Triệu Vũ Phi thì lại nằm ngoài dự liệu, dưới sự áp bách của Dương Thanh Sơn mà võ học thân pháp vẫn phát huy tiềm lực cực lớn.

Chẳng qua, sau hơn mười chiêu thì Triệu Vũ Phi cũng bị thua.

- Dương Thanh Sơn đã tu luyện môn võ học Bán Thánh Phẩm này nhiều năm, cảnh giới hỏa hầu cực cao, trong đó dường như còn có chiêu thức võ học Thánh Phẩm nguyên vẹn.

Triệu Phong đang quan chiến cũng nhìn thấy rõ nội tình trong đó.

Sau khi Phong Ngâm Nguyệt và Triệu Vũ Phi thua, Dương Thanh Sơn lại mỉm cười nhìn Triệu Phong

Đến lượt ta?

Triệu Phong đứng dậy.

- Ha ha, để ta!

Khóe miệng Nam Cung Phàm nhếch lên một nụ cười quỷ dị, thân hình nhoáng lên một cái, thay thế Dương Thanh Sơn.

Dương Thanh Sơn cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao Nam Cung Phàm hết lần này tới lần khác lại muốn ra tay với Triệu Phong?

Tuy nhiên hắn cũng không cự tuyệt, liền nhường vị trí cho Nam Cung Phàm.

Trong lòng Triệu Phong thoáng cảm thấy lạnh lẽo, hắn biết rõ, lúc trước mình rời khỏi Linh Vũ điện, ngón từ của mình có chút chống đối Nam Cung Phàm, cho nên đối phương vẫn cảm thấy khó chịu với hắn.

- Triệu Phong sư đệ, ngươi cứ yên tâm ra tay đi, tu vi của ta đã khống chế tại thất trọng cũng tương đương với ngươi.

Trên mặt Nam Cung Phàm đầy vẻ vui mừng, bộ dạng và giọng điệu giống như đang chỉ giáo sư đệ.

Vụt...

Triệu Phong cũng không nói nhảm, thân hình nhoáng lên một cái, vô thanh vô tức xuất hiện sau lưng Nam Cung Phàm.

Toàn bộ quá trình hầu như không nghe thấy chút âm thanh nào, người phản ứng chậm thì thâm chí còn không thể nhìn thấy bóng dáng của Triệu Phong

Thật nhanh!

Vẻ mặt của Phong Ngâm Nguyệt và Triệu Vũ Phi đều khẽ động

Triệu Phong vừa thi triển võ học Bán Thánh Phẩm “Yên Ba vô Ảnh Bộ”, lặng lẽ vô ảnh, khó lòng phòng bị.

Điểm Tinh chỉ!

Triệu Phong lập tức thúc dục Điểm Tinh chỉ tới tầng thứ tư đỉnh phong chỉ kình phun ra nuốt vào, một tia tinh quang xẹt qua, đâm thẳng tới trước người Nam Cung Phàm.

- Trình độ cũng không tệ lắm!

Nam Cung Phàm cười nhạt một tiếng, tay áo khẽ phất một cái, sóng khí vô hình hóa thành cuồng phong “phù” một tiếng, càn quét sạch chỉ kình của Triệu Phong

Nhẹ nhõm vậy sao?

Trong lòng Triệu Phong lập tức trở nên ngưng trọng e rằng đối phương đã tu luyện một môn nội công tâm pháp Thánh Phẩm, mỗi cái giơ tay nhấc chân đã đủ đập tan Điểm Tinh chỉ mà mình ngưng tụ tới tận cũng.

Sau khi phá tan công kích, lòng bàn tay của Nam Cung Phàm nhẹ nhàng vỗ ra một cái, sóng khí màu trắng xoay tròn, từng đợt tràn về phía Triệu Phong

Lúc Triệu Phong muốn tránh thì đột nhiên phát hiện một luồng hấp lực khó hiểu chặn mình lại.

Nam Cung Phàm đứng ở vị trí trung tâm, giống như một cơn lốc, hút vào bụi đất và lá khô xung quanh, uy thế kinh người.

- Chậc chậc, công lực của “Qua Luân Thần Công” mà Nam Cung sư đệ tu luyện, dường như lại tinh tiến rồi.

Dương Thanh Sơn bật cười.

Điểm Tinh Nhất chỉ!

Triệu Phong không lùi mà tiến, mượn luồng hấp lực này để phát động chiêu bài tuyệt kỹ của Điểm Tinh chỉ.

Viu... Phụt...

Trong quá trình tiến công, đầu ngón tay của Triệu Phong liên tục điểm ra, giống như tinh quang đầy trời, sinh diệt không ngừng.

Một số chỉ kình trong đó còn liên tục phá không, giống như lưu tinh quét qua, huyễn lệ động lòng người.

- Lực công kích tạm được, thế nhưng lại không có tác dụng nhiều đối với ta.

Nam Cung Phàm cười nhạt, đứng yên tại chỗ, hai tay liên tục vẽ ra.

Vù vù...

Từng đợt sóng khí màu trắng nhấp nhô liên tục, lục hút trên người Nam Cung Phàm càng lúc càng lớn, không ngừng xoay tròn.

Triệu Phong cảm thấy chỉ kình của mình như đá ném vào biển, vừa tiếp cận đối phương liền suy yếu, sau đó biến mất.

Hơn nữa, sau khi rơi vào khí tràng nội công của đối phương, hành động và công kích của hắn đều bị kìm hãm sâu sắc.

Mắt thấy Triệu Phong đã rơi vào thế bị động chỉ có thể chờ bị đánh.

Tùy Phong Thức!

Thân pháp và công kích của Triệu Phong đột nhiên dược dung nhập vào trong đó một loại ý cảnh kỳ lạ, không ngừng biến ảo bất định trong luồng lục hút của sóng khí màu trắng theo gió mà động hết sức tự nhiên.

Điểm Tinh Nhất chỉ!

Công kích của Triệu Phong cũng tràn ngập linh động và biên số, vờn quanh người Nam Cung Phàm, mỗi lần tiến công đối phương đều phảng phất như mượn sức gió để trợ công.

- Tiểu tử này không ngờ có thể phá giải nội công Thánh Phẩm của ta!

Nam Cung Phàm rốt cuộc đã động dung.