Chúa Tể Chi Vương

Chương 169: Mê thất biên bức động

Sau khi đạp Huyễn Hồ vào vực sâu, trong lòng Triệu Phong mơ hồ sinh ra một loại khoái cảm, giống như phát nghiện.

Nhưng hắn hiểu rằng việc mình đá Khổng Nguyên Hạo và Lục Hổ ra ngoài, đã khiến cho ấn tượng của những trưởng lão trấn thủ ngoài Phù Loan Điện đối với mình trở nên rất töi tệ.

Sau lưng Khổng Nguyên Hạo và Lục Hổ đều có trưởng lão tọa tấn.

Cũng may là Triệu Phong đã thành công kéo Nhiễm Tiểu Uyển cùng xuống nước, đến lúc cần thiết vẫn có được nhân chứng.

- Trong Thế giới Tông môn này, tất cả đều phải dựa vào thực lực, chờ khi ta giành được thành tích ngạo thị quần hùng để xem những trưởng lão kia có thể làm gì được ta?

Thân hình Triệu Phong nhảy lên. Lăng không hư độ. Trở lại con đường Hắc Kim.

Hai lần lăng không hư độ và chống cự cương phong cho dù đổi lại là đệ tử chân truyền Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh cũng sẽ cảm thấy kiệt sức.

Cũng may là Trữ vật Thủ trạc trong tay Triệu Phong có linh tửu cấp thấp, lúc trước uống vào một ngụm, khiến tinh lực trở nên dõi dào, ngay cả tu vi cũng có chút tinh tiến.

Đột nhiên, sau lưng truyền đến tiếng bước chân nặng nề, khí tức đáng sợ từ trong bóng tối truyền đến.

- Không tốt rồi, chạy mau!

Mắt trái của Triệu Phong nhìn một cự quái có hai cánh bằng hắc thiết, vội vàng kéo Nhiễm Tiểu Uyển bỏ chạy.

Hai người gấp rút chạy, cuối cùng cũng thoát được Hắc Thiết Cự Quái, ở cửa thứ nhất, bọn họ chỉ cần trì hoãn một chút là rất có thể sẽ bị bóng ma tử vong bao phủ.

Sau khi an toàn thoát khỏi.

Nhiễm Tiểu Uyển buồn rầu không vui, trong mắt có chút hơi nước mông lung.

- Nhiễm sư muội, muội làm sao vậy?

Triệu Phong ngạc nhiên hỏi.

- Đều tại ta hại đám người Lục sư huynh. Sư tỷ nói đúng, ngươi không phải người tốt!

Nhiễm Tiểu Uyển khóc nức nỡ, cũng không để ý đến Triệu Phong nữa, hóa thành một đạo phong ảnh nhẹ nhàng, bỏ đi xa.

Triệu Phong lắc đầu, cũng không đuổi theo nữa, bảo trì tốc độ nhất định, tiếp tục đi về phía trước.

Nửa ngày sau.

Con đường Hắc Kim dường như đã đến điểm cuối.

Phần cuối con đường Hắc Kim có một đại môn màu xanh cổ xưa.

Trước cổng chính có năm sáu người đang khoanh chân ngồi điều dưỡng, trong đó có cả Dương Càn và Bắc Mặc.

Một đường đi vội, bị đuổi giết suốt ba ngày ba đêm, bất luận là đệ tử nào cũng không thể không cảm thấy mệt mỏi.

- Triệu sư đệ, cuối cùng ngươi cũng tới rồi.

Lâm Phàm thở phào một hơi.

Lúc đến đây, hắn vẫn lo lắng cho Triệu Phong.

Bây giờ Triệu Phong bình yên trở về, vậy nói rõ hắn đã thành công chiếm được kỳ

- Huynh trước hết hãy ăn Tử Linh quả này vào đi.

Triệu Phong đưa cho hắn một quả trái cây.

Lâm Phàm ăn vào linh quả, lập tức cảm thấy tinh lực dõi dào, nguyên khí cũng khôi phục, thậm chí còn cảm giác tu vi có chút tăng trường.

Triệu Phong dọc đường đã uổng linh tửu cấp thấp, còn ăn cả Tử Linh quả, cho nên trạng thái lại càng tốt hơn, thậm chí tu vi cũng đạt tới Nhị trọng thiên đỉnh phong.

- Phù Loan Thí Luyện, quả thật vô số kỳ ngộ, vốn ta muốn đạt tới Nhị trọng thiên đỉnh phong thì còn phải mất cả tháng, bây giờ chỉ mới ba ngày đã đạt tới rồi.

Trong lòng Triệu Phong âm thầm mừng rỡ.

Ánh mắt của hắn lóe lên, nhìn Nhiễm Tiểu Uyển đang ngồi điều tức phía xa, cũng cho nàng một quả Tử Linh quả.

Động tác của Triệu Phong lập tức bị những người còn lại phát hiện.

- Triệu sư đệ, xem ra ngươi đã chiêm được kỳ ngộ, không chỉ có linh quả mà ngay cả Trữ Vật Thủ trạc cũng thu vào tay.

Tuyền Thần khẽ nói, ánh mắt chăm chú nhìn vào vòng tay của Triệu Phong.

Lời nói của hắn lập tức khiến những người còn lại chú ý.

Ngay cả ánh mắt của Dương Càn khi nhìn về phía Triệu Phong cũng lóe lên.

- Vận khí tốt một chút mà thôi.

Triệu Phong cũng không có ý định che dấu, hắn sử dụng Trữ vật Thủ trạc này rất thuận tiện.

Bây giờ không có sự ảnh hưởng của Huyễn Hồ, cho dù những người ở đây có tham niệm thì cũng sẽ không ra tay.

Đợi thêm một lát nữa.

Bịch! Bịch...

Trong bóng tối phía xa, đột nhiên truyền tới âm thanh kinh khủng.

Hắc Thiết Cự Quái đến rồi!

Trong lòng mọi người cả kinh.

Thế nhưng, đại môn màu xanh cổ xưa ở phía sau vẫn chưa mở ra.

Đúng lúc này.

Trong đầu mọi người đột nhiên vang lên một thanh âm:

- Cửa thứ nhất, “Vực Sâu Tử Vong Lộ” kéo dài ba ngày, người thành công quá quan, đạt được 30 điểm thí luyện.

Oành...

Ngay sau đó, đại môn màu xanh cổ xưa mở ra, Hắc Thiết Cự Quái sau lưng bỗng nhiên giống như hóa đá, không nhúc nhích nữa.

- Lục sư huynh và Khổng sư đệ đâu? Bọn họ không vượt qua được cửa thứ nhất sao?

Ánh mắt Dương Càn đảo qua đám người, có chút kinh dị.

Khổng Nguyên Hạo thì cũng thôi đi, nhưng Lục Hổ chính là đệ tử chân truyền, trong hàng ngũ đệ tử tham gia thí luyện, thực lực hắn cũng tiếp cận với Dương Càn.

- Lục sư huynh và Khổng sư đệ trúng phải huyễn thuật của Huyễn Hồ, đã rơi xuống vực sâu rồi.

Triệu Phong giải thích.

Dương Càn và Tuyền Thần liếc nhìn nhau, trong mắt có chút nghi hoặc.

Nhất là Tuyền Thần, hắn cười lạnh hỏi:

- Hai vị sư huynh đệ đều rơi vào vực sâu, chỉ mình ngươi đạt được bảo vật, toàn thân trở ra sao?

Triệu Phong hừ lạnh một tiếng, mặc kệ hắn nói.

Thái độ như thế khiến cho Tuyền Thần tức giận vô cùng, tên Triệu Phong này thật kiêu ngạo! Tiến vào Tông môn chưa được bao lâu đã dám làm ngơ với mình.

Nhớ ngày trước, lúc hắn xâm nhập vào Quảng Lăng phủ, đánh bại Quảng Quân Hầu, mang Bắc Mặc đi, hắn căn bản không hề chú ý đến con sâu cái kiến này.

Lúc đó, đối phương vẫn chỉ là một con sâu cái kiến, phát triển đến ngày hôm nay, mặc dù vẫn còn chênh lệch với hắn đôi chút, nhưng có thể xác định một điều là Triệu Phong sẽ không quy phục hắn.

- Những chuyện này, chờ thí luyện chấm dứt rồi nói. Bây giờ mọi người hãy toàn lực quá quan, kỳ ngộ Phù Loan Thí Luyện, không có lần thứ hai đâu.

Dương Càn nhìn Triệu Phong một cái thật sâu, đột nhiên chấm dứt chủ đề.

Vụt! Vụt! Vụt...

Thanh âm nhắc nhở vang lên trong đầu mọi người, sau đó mọi người đều lần lượt tiến vào đại môn.

- Cửa thứ hai, Mê Thất Biên Bức Động. Yêu cầu: Trong năm ngày, sống sót thoát khỏi động dơi này. Thời gian càng sớm thì càng đạt được điểm cao.

Một khắc sau, mọi người đều tiến vào một động quật âm u rộng lớn.

Trong động quật có chút lờ mờ, bên trong mơ hồ có tiếng dơi thét truyền tới.

Thân ở trong động dơi này, bảy tên đệ tử tham gia thí luyện đều cảm thấy một luồng khí tức âm lãnh, thể xác và tinh thần đều có chút bất an.

- Mọi người hãy cần trọng, động dơi này có gì đó rất nguy hiểm, e rằng còn nguy hiểm hơn cả cửa thứ nhất.

Dương Càn đi trước dẫn đường, đột nhiêu nhắc nhở.

Mắt trái của Triệu Phong dưới bịt mắt quét qua một vòng, quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Mắt trái quét qua, tất cả những nguy hiểm tiềm tàng đều lần lượt phơi bày ra trước mắt hắn.

- Cửa thứ hai gọi là “Mê Thất Biên Bức Động”...

Triệu Phong đột nhiên chú ý tới hai chữ “mê thất”.

Hắn phỏng đoán rằng, địa hình trong cửa thứ hai này chắc chắn rất phức tạp. Hơn nữa còn ẩn tàng rất nhiều nguy cơ.

Dương Càn có tu vi cao nhất, giác quan cường đại. Khứu giác cũng ngửi một mùi nguy hiểm trong động dơi này.

- Theo sát ta, không được cách xa quá một trượng.

Triệu Phong nói với Lâm Phàm.

Lâm Phàm gật đầu, hắn cũng cảm nhận được khí tức nguy hiểm của cửa thứ hai.

Nhóm bảy người hợp thành một tiểu đội, đi vào sâu trong động dơi.

Kết quả. Còn chưa đi quá mười trượng thì phía trước đã xuất hiện nhánh rẽ.

Nhánh rẽ. Phải đi thế nào đây?

Dương Càn lập tức có chút đau đầu. Xem tình huống này, có lẽ muốn đi ra khỏi động dơi sẽ rất khó khăn.

Triệu Phong khẽ nhếch lên một nụ cười.

Trong đầu của hắn hiện lên một cái “địa đồ” giả tưởng, ghi nhớ kỹ đoạn đường vừa đi qua.

“Địa đồ” giả tưởng này giống hệt địa đồ thực tế. Ngay cả cấu trúc hình dạng đường đi hay kết cấu vách đá đều không khác biệt chút nào.

Phàm là thực cảnh bị mắt trái của Triệu Phong quét qua. Tất cả đều bị ghi nhớ vào trong đầu.

Khu vực chưa đi qua thì vẫn là “bóng đêm”, đại biểu cho khu vực chưa thăm dò.

Có năng lực như vậy, cho dù có là mê cung lớn hơn thì Triệu Phong vẫn có thể phá giải.

Cho nên, hắn không hề lo lắng chút nào. Tán bộ trên đường giống như đang ngắm cảnh.

- Triệu sư đệ này thật thần bí. Giống như Phù Loan Thí Luyện là hậu hoa viên của nhà hắn vậy.

Lâm Phàm ngoại trừ thán phục và sợ hãi thì cũng chỉ có thể im lặng.

Đối mặt với phân nhánh phía trước. Dương Càn chợt đề nghị:

- Không bằng như vậy đi. Ta và Tuyền Thần sư đệ, sẽ phân thành hai tiểu đội, cùng lúc đi hai đường. Trên đường đi sẽ lưu lại một vài ký hiệu.

Không ai phản đối đề nghị của hắn.

Dương Càn và Tuyền Thần chính là hai đệ tử chân truyền còn sót lại, cả hai đều có tư cách dẫn đội.

Trải qua thương nghị, ba người Dương Càn, Bắc Mặc, Liễu Nguyệt Nhi một đội.

Bốn người Tuyền Thần, Triệu Phong, Lâm Phàm, Nhiễm Tiểu Uyển một đội.

Triệu Phong cũng không có ý kiến gì, chỉ thấy tia âm lãnh trong mắt Tuyền Thần ngày càng đậm.

Hai đội ngũ liền tách ra, tiến vào khu vực nhánh rẽ, gió lạnh trong động quật gào thét, tiếng dơi kêu sắc bén, từ trong nhánh rẽ bay ra ngoài.

Thị lực siêu cấp của Triệu Phong nhìn rõ từng con dơi đen, trên người chúng có chút huyết văn quỷ dị, ngay cả con mắt cũng đỏ rực.

Những con Hắc Huyết biên bức này đều phát ra tiếng rít khiến tâm thần người khác cảm thấy bất an.

Còn chưa tiến vào lối đi thì đã hơn mười con Hắc Huyết biên bức xông thẳng đến đám người Triệu Phong.

Những con Hắc Huyết biên bức này, phần lớn thực lực chỉ trong tầm Nhất trọng thiên, Nhị trọng thiên Thoát Phàm Cảnh mà thời.

Trong mười con Hắc Huyết biên bức này, có một con là thủ lĩnh, thực lực tương đương Tam trọng thiên, nó phát ra sóng âm sắc bén đáng sợ, khiến tâm thần người khác lay động.

Khí huyết của Lâm Phàm sôi trào, miễn cưỡng kháng trụ, trường đao trong tay vung lên, chém rụng một con Hắc Huyết biên bức.

Triệu Phong liên tiếp đánh ra hai chưởng, giết chết vài con Hắc Huyết biên bức.

Một lát sau, dưới sự liên thủ của mấy người, những con Hắc Huyết biên bức còn lại, hầu như đều bị giết chết.

Thế nhưng, con biên bức thủ lĩnh Tam trọng thiên Thoát Phàm Cảnh vẫn chưa chết, nó rít lên một tiếng, bay lên không trung, sắp đào thoát thành công.

Một mũi tiễn ảnh giống như tia chớp lóe lên, tốc độ nhanh đến kinh người, đâm trúng bụng con biên bức thủ lĩnh.

Phạch...

Thi thể con biên bức thủ lĩnh lập tức rơi xuống đất.

Mấy người liếc mắt nhìn, chỉ Triệu Phong chậm rãi thu hồi “La Hầu cung”.

Uy lực của La Hầu cung quá không khiến Triệu Phong thất vọng, chỉ rót vào một ít chân lực đã có thể đánh chết con biên bức thủ lĩnh.

Con biên bức thủ lĩnh này có tốc độ cực nhanh, nếu như dùng Kim Lũ Cung, uy lực đủ giết chết nó hay không còn chưa nói, chỉ riêng tốc độ xạ kích cũng khó mà đuổi kịp mục tiêu, rất có thể sẽ bị con biên bức thủ lĩnh tránh thoát.

Thành công giết sạch một ồ dơi, mọi người lại chia làm hai đội, đi về phía trước thăm dò.

Càng đi sâu, “địa đồ giả tưởng” trong đầu Triệu Phong lại càng mở rộng.

Nhưng đồng thời với việc “địa đồ” mở rộng thì khu vực “bóng đêm” cũng càng lúc càng lớn.

Triệu Phong có chút ngưng trọng, xem ra Mê Thất Biên Bức Động này còn lớn hắn tưởng tượng.

Đi không lâu thì trong động quật âm u lại xuất hiện vài con dơi, chủ yếu vẫn là Nhất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, rải rác vài con Nhị trọng thiên.

- Cửa thứ hai này yêu cầu trong năm ngày phải thoát ra khỏi động dơi. Thật không biết trong hoàn cảnh gặp nhiều quái vật như vậy, mọi người có mệt chết hay không đây.

Trong lòng Triệu Phong thầm phân tích.

Chỉ trong nửa canh giờ ngắn ngủi, đội ngũ bốn người do Tuyền Thần dẫn đầu đã gặp phải tổng cộng gần trăm con dơi tập kích.

- Mọi người dừng lại nghỉ ngơi một chút.

Vẻ mặt Tuyền Thần có chút mệt mỏi, khoanh chân ngồi xuống.

Nhóm bốn người tạm thời dừng lại tại chỗ để điều tức.

Ba người Triệu Phong, Lâm Phàm, Nhiễm Tiểu Uyển thì còn tốt, phục dụng Tử Linh quả xong, nguyên khí trong cơ thể rất nhanh đã khôi phục, tinh lực sung mãn.

Dược lực còn sót lại của Tử Linh quả này, đoán chừng vẫn có thể duy trì một hai ngày nữa.

Rít...

Trong động quật lờ mờ, đột nhiên có một hư ảnh nhỏ như dây thừng lao ra, phảng phất như hòa thành một thể với hoàn cảnh xung quanh.

- Thứ gì?

Tuyền Thần cảm thấy bên hông đau nhói, dường như bị thứ gì đó cắn trúng.

Vụt...

Bóng dáng một con độc xà màu xám lóe lên, tránh thoát chân lực phản chấn của Tuyền Thần, chỉ trong chớp mắt đã biến mất.

- Không tốt! Đây là yêu xà ẩn chứa kịch độc...

Tuyền Thần đau đớn rên lên một tiếng, vị trí bị cắn biến thành tím sậm, chậm rãi lan ra, toàn thân run lên.

Nhất thời, trán của hắn đồ ra mồ hôi lạnh, thống khổ vô cùng.

Lâm Phàm và Nhiễm Tiểu Uyển đều cảm thấy không rét mà run.

- Là con rắn này sao?

Triệu Phong giống cười mà không phải cười, hai ngón tay bắt lấy một con độc xà màu tối đang liên tục giãy dụa.