Chúa Tể Chi Vương

Chương 1576: Con tặc miêu tham tiền

Nam Vận Thành, thành thị phồn hoa nhất trong phương viên mấy ngàn vạn dặm xung quanh. Trong thành thị người xe ra vào tấp nập, những tòa kiến trúc đủ loại màu sắc ngang dọc tương liên, trên đó điểm xuyến vô số châu quang bảo thạch, xa hoa dị thường.

- Phong ca, ngươi nhìn trúng cái gì, cứ việc nói với tiểu đệ là được!

Tiếng cười của Triệu Vân từ một bên truyền đến. Hiện tại, tu vi của toàn bộ đám tiểu đệ này gần như đều đã đạt tới Tử Khí Cảnh trong Tam Khí Cảnh, mà Triệu Hải có thiên phú cao nhất thì đã đạt tới Tinh Nguyên Sơ kỳ. Mà trong ấn tượng của bọn chúng, Triệu Phong tựa hồ vẫn là Lam Khí Cảnh trong Tam Khí Cảnh. Mặc dù là như vậy, nhưng đám người này ai nấy cũng đều cực kỳ nghe lời Triệu Phong, tuyệt đối là bảo gì làm nấy. Đối với chuyện này, chỉ có thể nói là do Triệu Phong biết cách điều giáo.

Trong Nam Vận Thành, cái tên Triệu Phong này không người nào là không biết. Tất nhiều điếm chủ cửa hàng nhìn thấy mấy vị thiếu gia bọn Triệu Phong đi tới, sắc mặt nhất thời đều biến đổi.

Mặc dù bọn họ không tiếp xúc nhiều lắm với Triệu Phong, nhưng từ rất lâu trước đây, ác danh của Triệu Phong sớm đã lan truyền ra. Trong lòng dân chúng trong thành, gã công tử thiếu gia này tất nhiên là một tên ăn chơi trác táng không coi ai ra gì. Càng khiến cho bọn họ sợ hãi chính là, Nhị nhi tử của Thành chủ yêu thích trói những kẻ chọc giận hắn lại, sau đó lột sạch y phục cho mọi người chiêm ngưỡng…

Hai mắt Triệu Phong khép hờ, Mộng Huyễn Bản Nguyên trong linh hồn không ngừng ba động. Cỗ ba động này đến từ cảm ứng của Ấn ký Mộng Huyễn. Từ sau khi đi tới Thế giới Vô Tướng, Triệu Phong chỉ từng lưu lại Ấn ký Mộng Huyễn ở trên người Liễu Cầm Hâm, Triệu Vũ Phỉ cùng Tiểu tặc miêu mà thôi.

- Xem ra, chính là ở trong Nam Vận Thành này rồi!

Trên mặt Triệu Phong lộ ra thần sắc vui mừng, tiếp tục tiến về phía trước. Có được cảm ứng của Mộng Huyễn Bản Nguyên, Triệu Phong có thể tỉ mỉ cảm ứng vị trí cụ thể của Ấn ký Mộng Huyễn.

Quẹo đông quẹo tây một hồi, cảm ứng của Ấn ký Mộng Huyễn càng lúc càng mãnh liệt hơn. Thời khắc nào đó, lúc Triệu Phong đi ngang qua một gian tửu lâu chạm rồng khắc phượng hoa lệ, hắn chợt dừng bước lại. Chỉ thấy tại một cái bàn cơm bên cạnh cửa sổ, một lão giả áo xanh cụt tay đang ngồi đó ăn uống. Mà ở đối diện lão giả có một con mèo nhỏ màu xám bạc, hai mắt sáng ngời như bảo thạch, bộ dạng tinh ranh lanh lợi, cực kỳ khiến người ta yêu thích.

- Tiểu tặc miêu!

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy con mèo này, Triệu Phong liền có thể xác định, đây chính là Tiểu tặc miêu!

- Meo meo!

Tiểu tặc miêu ở trên bàn rượu gọi tới gọi lui. Lão giả kia vừa ăn uống, thỉnh thoảng lại nhìn nó khẽ mỉm cười, hiển nhiên là bị cử động của Tiểu tặc miêu chọc cười.

- Chẳng lẽ nó đã có chủ nhân rồi sao?

Trong lòng Triệu Phong thoáng suy tư. Bất quá, điều này cũng không quan trọng, đồ vật mà hắn muốn, hắn nhất định sẽ nhận được.

Ngay thời điểm Triệu Phong chuẩn bị bước vào tửu lâu. Thì ngay chỗ cửa sổ, con tặc miêu kia đột nhiên phóng thẳng ra, bỏ chạy về một phía nào đó.

- Tặc miêu!

Phương hướng mà Tiểu tặc miêu bỏ chạy vừa đúng lúc là phía Triệu Phong đang đứng, hắn lập tức chặn nó lại. Mấy gã tiểu đệ phía sau thấy Triệu Phong chủ động chặn con mèo này, cũng lập tức tách ra bốn phía, nhanh chóng bao vây nó lại.

- Meo meo!

Tiểu tặc miêu ngẩng đầu lên, khẽ quơ quơ miêu trảo, kêu lên một tiếng ngây thơ, bộ dáng khả ái hoàn toàn vô hại, khiến cho đám tiểu đệ xung quanh thả lỏng cảnh giác. Sau một khắc, Tiểu tặc miêu đã xuyên qua khe hở giữa hai chân bọn chúng mà đào tẩu. Nhưng Tiểu tặc miêu kinh hãi phát hiện, nó vừa mới chạy ra khỏi vòng vây, trước mặt không ngờ lại đang đứng một người, chính là Triệu Phong!

Vẻ mặt Triệu Phong mỉm cười, nhìn chằm chằm Tiểu tặc miêu. Chẳng biết tại sao, bị gã thiếu niên này nhìn chằm chằm, Tiểu tặc miêu có loại cảm giác quen thuộc cùng với sợ hãi không hiểu.

- Meo meo!

Tiểu tặc miêu đột nhiên lắc đầu một cái, bộ dáng có chút khẩn trương, thân hình chợt lóe lên, đã một lần nữa phóng chạy. Đúng lúc này, từ trong tửu lâu kia, một cỗ khí tức uy áp cường hãn đột nhiên bùng phát ra. Thanh quang vừa lóe lên, lão giả áo xanh cụt tay kia đã xông thẳng ra.

- Con mèo chết tiệt!

Lão giả áo xanh kia nhìn về phía Tiểu tặc miêu cách đó không xa, bùng nổ nộ khí.

Trong khoảnh khắc, Triệu Phong liền hiểu rõ mọi chuyện. Kẻ này không phải là chủ nhân của Tiểu tặc miêu! Mà hắn cũng đã hiểu được vì sao Tiểu tặc miêu lại hốt hoảng đào tẩu như vậy.

Vài gã con cháu Triệu thị bên cạnh Triệu Phong, toàn thân bắt đầu run rẩy, khí tức của lão giả áo xanh kia thật sự quá khủng bố. Mặc dù đối phương đã tận lực áp chế, nhưng vẫn như cũ khiến cho bọn chúng rợn cả tóc gáy.

Trong nháy mắt, lão giả áo xanh đã phóng tới bên cạnh Tiểu tặc miêu, lực lượng vô hình nghiền ép tới, khiến cho Tiểu tặc miêu bị cấm cố, không thể động đậy chút nào.

- Con tặc miêu chết tiệt! Không ngờ lại dám trộm đồ vật của lão phu! Đợi một lát lão phu sẽ xé cái bụng của ngươi ra!

Sắc mặt lão giả áo xanh lạnh lẽo, một cỗ sát ý vô hình lan tỏa ra, khiến cho không ít người phụ cận, tâm thần ầm ầm chấn động.

- Meo meo!

Tròng mắt Tiểu tặc miêu mở thật lớn, lộ ra bộ dạng thần sắc thương cảm, chọc cho người ta yêu mến. Nhưng lão giả áo xanh cụt tay rõ ràng không phải là người lương thiện gì, sắc mặt cũng không chút thay đổi nào.

Bá!

Thanh quang chợt lóe lên, trong tay lão giả áo xanh đã xuất hiện một thanh trường kiếm thanh ngọc dài ba thước hai phân, lan tỏa ra lãnh quang sắc bén. Trong khoảnh khắc, Tiểu tặc miêu đã cảm thụ được sát ý của lão giả áo xanh, lông mèo toàn thân không khỏi dựng đứng lên, biết rõ lần này đã chọc phải người không thể trêu vào rồi.

- Meo meo!

Tiểu tặc miêu nhìn về phía Triệu Phong, vẻ mặt đầy oán hận kêu lên một tiếng. Lúc nãy, nếu không phải đám người Triệu Phong ngăn cản, nó sớm đã thuận lợi đào tẩu rồi. Nam Vận Thành người xe qua lại náo nhiệt, lão giả áo xanh có muốn tìm nó cũng không dễ dàng gì.

- Các hạ, dừng tay a! Nó là Miêu sủng của ta!

Đúng lúc này, Triệu Phong đột nhiên mở miệng. Một màn này khiến cho ngay cả Tiểu tặc miêu cũng đều ngừng trệ một chút, sau đó lập tức lộ ra thần sắc cảm kích. Trong lòng Triệu Phong một trận không biết nói gì. Con tặc miêu này biến hóa sắc mặt cũng quá nhanh rồi! Mặc dù đã luân hồi trọng sinh, nhưng bản tính tham tiền của con tặc miêu này tựa hồ một chút cũng không thay đổi, thậm chí lại càng to gan hơn nữa.

- Là Miêu sủng của ngươi lại như thế nào?

Ánh mắt lão giả áo xanh khẽ đảo qua Triệu Phong, sau đó trên mặt lại lộ ra thần sắc khinh thường. Một tiểu hài tử hỉ mũi còn chưa sạch mà thôi! Đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp! Một đứa bé lại muốn cứu người từ dưới kiếm của hắn! Không đúng! Là cứu mèo!

- Có trò hay để nhìn a! Nhị nhi tử của Thành chủ đã nhìn trúng con mèo này!

- Tu vi của lão giả áo xanh này không thấp, thoạt nhìn cũng không phải là hiền lành gì! Hơn nữa, con tặc miêu này ta cũng biết rõ, từ năm ngoái đã chạy tới chỗ này, hiển nhiên không phải là Miêu sủng của Nhị thiếu gia a!

Đám người bốn phía lập tức nghị luận. Dựa theo khí tức cùng sát ý mà lão giả kia lan tỏa ra, tu vi của hắn tuyệt đối là bất phàm. Nhưng bên kia, địa vị của Triệu Phong lại càng không đơn giản.

Lão giả áo xanh nghe được nghị luận của đám người bốn phía, cũng đã biết thân phận của Triệu Phong. Nếu là tình huống bình thường, có lẽ hắn sẽ chấp nhận bỏ qua. Dù sao Gia tộc Triệu thị của Nam Vận Thành cũng Gia tộc cường đại nhất trong phạm vi phụ cận. Mà phụ thân của Triệu Phong, Triệu Thiên Long, lại càng có tu vi Bất Diệt Đỉnh phong. Tu vi Bất Diệt Đỉnh phong chính là tương đương với Huyền Quang Thánh Vương trong Thế giới Phạm Trụ. Nhưng con tặc miêu này đã nuốt đi vật phẩm thập phần quan trọng của lão giả áo xanh, hắn tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha cho con mèo này.

- Nó là Miêu sủng của ta, ngươi tuyệt đối không thể thương tổn được nó!

Triệu Phong bình thản nói, cũng chậm rãi tiến về phía lão giả áo xanh.

- Phong ca!

Đám người Triệu Vân, Triệu Hải lập tức kêu lên. Lão giả kia vừa nhìn đã biết không phải kẻ dễ trêu chọc, mặc dù nơi này là địa bàn của Triệu thị, nhưng con mèo kia rõ ràng không phải là Miêu sủng của Triệu Phong, Triệu Phong không chiếm lý chút nào.

Nhãn mâu của lão giả áo xanh lóe lên một tia dị sắc, nhìn chằm chằm Triệu Phong.

- Tiểu tử này…

Lão giả áo xanh đột nhiên cảm giác được, chính mình có chút nhìn không thấu tên tiểu hài tử cảnh giới thấp bé này. Nhưng chính mình há có thể chịu thua một tên tiểu hài tử? Huống hồ, hắn tuyệt đối không thể tha cho con mèo này.

- Ta khuyên công tử vẫn là không nên can thiệp vào việc này. Nếu ngươi muốn Miêu sủng, đợi một lát lão phu sẽ tặng cho ngươi mấy con là được!

Lão giả áo xanh lãnh đạm mở miệng. Trong câu nói, hắn vừa không có chịu thua, đồng dạng vẫn cấp cho Triệu Phong một chút chỗ tốt. Đồng thời, lão giả cũng thoáng tản ra tu vi khí tức của chính mình, hy vọng có thể chấn nhiếp tên tiểu hài tử trước mặt này. Một cỗ khí tức áp lực sắc bén lan tỏa ra bốn phía, khiến cho làn da đám người phụ cận đau đớn một trận, không khỏi lui về phía sau.

- Kẻ này ít nhất là cường giả Tinh Nguyên Đỉnh phong! Hơn nữa còn là cường giả Kiếm đạo!

Một người chợt kinh hãi thốt lên.

Triệu Phong vẫn như cũ không nhanh không chậm tiếp tục tiến về phía lão giả áo xanh, sắc mặt bình thản, không chút thay đổi nào.

- Xem ra, chút điểm khí tức đó còn không dọa được gã Nhị nhi tử Thành chủ này!

Ánh mắt lão giả áo xanh lóe lên, một cỗ khí tức ý chí cường đại khác lan tỏa ra. Thần Biến Sơ kỳ! Tương đương với Vương giả Hư Thần Cảnh trong Thế giới Phạm Trụ!

Nhưng sắc mặt của Triệu Phong vẫn như cũ bất biến, tựa hồ hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào vậy. Lão giả áo xanh khẽ cắn răng một cái, khí tức một lần nữa đại phóng.

Thần Biến Trung kỳ!

Thần Biến Đỉnh phong!

Thần Biến Viên mãn! Cách Bất Diệt Cảnh chỉ có một bước nhỏ!

Nếu tu vi của lão giả áo xanh đạt tới Bất Diệt Cảnh, cũng đã tính là cường giả một phương rồi, Gia tộc Triệu thị tuyệt đối sẽ không tùy tiện đắc tội một cường giả Bất Diệt Cảnh. Trong khoảnh khắc, khí tức uy áp của cường giả Thần Biến Viên mãn từ trong cơ thể lão giả áo xanh lan tỏa ra. Mà lão giả áo xanh khống chế cỗ khí tức này vô cùng tốt, không công kích bất luận kẻ nào, chỉ là để uy hiếp Triệu Phong mà thôi!

Oanh!

Đám người vây xem phụ cận vội vàng lui về phía sau. Cường giả Kiếm đạo Thần Biến Viên mãn! Cỗ uy áp đáng sợ kia khiến cho thân thể thậm chí linh hồn bọn họ đều có cảm giác vô cùng đau đớn. Tiểu tặc miêu ở một bên lại càng toàn thân rung động, phảng phất như đã bị dọa cho choáng váng vậy. Nhưng Triệu Phong cách lão giả áo xanh gần nhất lại tựa hồ không bị bất cứ ảnh hưởng gì vậy.

- Chẳng lẽ trên người tiểu tử này mặc Thần khí phòng ngự Cực phẩm?

Trong lòng lão giả áo xanh phán đoán, thử phóng xuất ra linh thức, chuẩn bị quan sát tình huống của Triệu Phong. Đúng lúc này, Triệu Phong đột nhiên mở miệng:

- Ngươi là muốn dọa cho ta sợ sao?

Lão giả áo xanh nhất thời ngưng đọng, nhìn về phía ánh mắt của Triệu Phong. Nhất thời, toàn thân hắn chợt không hiểu cứng đờ, linh hồn ầm ầm rung động. Nhìn kỹ lại, lão giả áo xanh cảm thụ được từ trên người Triệu Phong một cỗ khí chất khó có thể hình dung, phảng phất như Vương giả quân lâm thiên hạ, khiến cho người ta không thể nào phản kháng. Đặc biệt là ánh mắt của Triệu Phong, khiến cho ý thức của hắn không khỏi hoảng hốt một trận.

Một lần nữa nhìn lại, lão giả áo xanh có cảm giác như chính mình có chút ngưỡng mộ gã thiếu niên trước mặt vậy. Không thể tự chủ, khí tức trên người lão giả áo xanh đột nhiên hoàn toàn biến mất.

Sắc mặt đám người bốn phía nhất thời kinh ngạc ngây người. Ánh mắt lão giả áo xanh kia nhìn về phía Triệu Phong giống như có chút sợ hãi vậy. Cỗ khí thế uy áp kia cũng triệt để tiêu tán. Đúng lúc này, ánh mắt lão giả áo xanh chợt lóe lên quang mang. Hắn một lần nữa nhìn về phía tên tiểu hài tử trước mặt, trong lòng lại bắt đầu bất an không thể nói rõ.

- Khốn kiếp! Đã như vậy ta sẽ giết con mèo này! Ta không tin Triệu thị sẽ vì con mèo này mà làm khó ta!

Trong lòng lão giả áo xanh cực kỳ phẫn hận, không ngờ hắn lại bị một tiểu hài tử hù dọa. Điều này khiến cho hắn thập phần khó chịu. Nhưng lão giả áo xanh còn chưa kịp động thủ, đôi môi Triệu Phong đã khẽ động:

- Nếu ngươi giết con mèo này, toàn thể Nam Vận Thành sẽ không có ai giúp ngươi luyện chế Hồn Nguyên Thanh Đan!

Câu nói này, thanh âm nhỏ đến mức không đáng kể, nhưng tu vi của lão giả áo xanh cao thâm, lại đứng ở khoảng cách gần nhất, rõ ràng là đã nghe thấy. Trong đầu hắn nhất thời sấm sét ầm vang.

- Làm sao hắn biết ta muốn tìm người luyện đan? Làm sao hắn biết ta cần chính là Hồn Nguyên Thanh Đan?

Trong lòng lão giả áo xanh kinh hãi hét vang, nhưng cũng không có nói ra miệng.

- Mặt khác, cho dù có được Hồn Nguyên Thanh Đan, nhưng thương thế của ngươi cũng không cách nào hoàn toàn chữa trị! Tu vi kiếp này chỉ có thể chấp nhận dừng lại ở Bất Diệt Cảnh mà thôi!

Không đợi lão giả áo xanh tỉnh hồn trở lại, Triệu Phong một lần nữa mở miệng. Lần này, đầu óc lão giả áo xanh ông ông chấn động, lại khó có thể ức chế sự chấn động trong lòng. Không ngờ tên tiểu tử trước mặt này lại suy đoán ra tu vi chân chính của hắn.

Không sai! Tu vi chân chính của lão giả áo xanh là Bất Diệt Cảnh! Bởi vì trải qua đại chiến sinh tử, dẫn đến tu vi rơi xuống đến Thần Biến Cảnh, nhưng khí tức cường đại vẫn còn có thể mô phỏng ra. Mà hắn bởi vì trốn tránh sự truy sát của cừu nhân, lại càng đã thay đổi diện mạo, ẩn giấu khí tức, thậm chí đem tu vi phong ấn tại Tinh Nguyên Cảnh. Bởi vậy, con tặc miêu này mới có thể trộm đi dược liệu luyện đan từ chỗ của hắn.

- Vừa rồi lão phu chỉ là đùa một chút với công tử mà thôi! Không ngờ công tử lại dũng mãnh phi thường, gặp nguy không loạn như vậy, khiến cho lão phu bội phục!

Thanh kiếm trong tay lão giả áo xanh biến mất, cấm cố trên người Tiểu tặc miêu cũng đã biến mất.

Đám người phụ cận nhất thời dại ra, như thế nào cũng không nghĩ tới sự tình lại đột nhiên phát sinh chuyển biến như vậy. Tiểu tặc miêu đồng dạng cũng mở lớn cái miệng rộng. Tu vi của lão giả áo xanh kia quá mức khủng bố, hiện tại xem như đã thả nó ra, nhưng Tiểu tặc miêu cũng không dám rời đi. Nó lập tức đi tới bên cạnh Triệu Phong, bày ra bộ dáng Miêu sủng cực kỳ ngoan ngoãn.

Sau lưng Triệu Phong, đám người Triệu Hải, Triệu Vân từng tên từng tên lại càng trừng mắt há miệng. Mặc dù không biết rõ tình huống như thế nào, nhưng bọn chúng lại vẫn bội phục Triệu Phong sát đất.

- Lão phu thiếu chút nữa đã đả thương Miêu sủng của công tử, xin cho lão phu tiếp rượu tạ tội a!

Nói xong, lão giả áo xanh làm ra tư thế mời, cũng chỉ về phía tòa tửu lâu trước mặt.