Chúa Ơi Chàng Muốn Lấy Con

Chương 4. Câu lạc bộ Dám ngăn Dám cản

Thôi, nói về tôi như vậy đủ rồi. Chúng ta hãy nói về anh một chút đi. Ấn tượng của anh về tôi thế nào?


Bette MIDLET.


Roxane hoàn toàn mất trí rồi.


Mà không chỉ một chút đâu nhé. Đầu óc phải gọi là siêu gàn dở mới đúng, tội nghiệp cô nàng.


Tuy thế, vì quen Roxane đã nhiều năm nay nên tôi biết điều cô nàng đang âm thầm chịu đựng: những cuốc đi bộ liên miên để từ phòng bếp sang tới phòng tắm mà không bị lạc, trong căn hộ rộng mông mênh với tổng diện tích lên tới hai trăm năm mươi mét vuông, cộng thêm sân hiên và nhà kính, khiến cô nàng kiệt sức. Cô nàng phải trình bày với mọi người, trăm lần như một, để lý giải cho vẻ bề ngoài bất thường của mình: “Đúng thế, tôi từng là người mẫu. Đúng thế, chính tôi làm mẫu cho quảng cáo trang sức Maty. Đúng thế, có thời tôi đã hẹn hò với nam ca sĩ Patriiick (Topaloff) nổi tiếng. Hiện giờ tôi đang hẹn hò với ai ấy à? Chỉ việc đọc báo là bạn rõ ngay ấy mà!”


Chưa kể lũ trẻ nhà cô nàng cứ tẻ ngắt lên được, ngoan ngoãn nghe lời mà chẳng cần cô nàng phải quát nạt nhờ được một cô giữ trẻ người anh không biết đến hai chữ xót thương rèn luyện quy củ sát sao. Tôi đã kể đến ông chồng keo siêu dính (và giàu sụ) không ngừng nói lời yêu thương nồng cháy với Roxane rồi khoác lên cô nàng đủ thứ đồ trang sức chưa nhỉ?


Đó là một cuộc sống đấy chứ? Sau đó bạn còn muốn cô nàng có chuyện gì để kể cho đám bạn gái nghe nữa nào?


Dĩ nhiên, chồng Roxane hơi già một chút.


Nhưng Daphné còn quá đáng hơn cả Roxane (và theo kịp xu hướng hơn), khi chơi trò cô trông trẻ dâm đãng với anh chàng Gaétan, vốn kém cô nàng mười hai hay mười ba tuổi gì đó.


Mới đây, Roxane đã có được một khoảnh khắc vinh quang. Cô nàng muốn dừng lại ở ba nhóc tì, nhưng vì quên uống thuốc tránh thai một hai ngày gì đó, cô nàng đã dính bầu một cặp sinh đôi và lúc này đang có tới năm nhóc tì phải nuôi dạy. Nói cách khác chuyện này đòi hỏi cô nàng phải sắp xếp lại toàn bộ thời gian biểu cá nhân, cô nàng không bỏ lỡ dịp vừa chia sẻ vừa than vãn với chúng tôi chuyện đó: thời gian để thơm lũ trẻ buổi tối trước khi đi ngủ không còn là mười phút nữa, mà mất đến mười lăm phút. Chưa kể vô số các vấn đề lặt vặt cần phải giải quyết với cô trông trẻ và hai người giúp việc thuê toàn thời gian để lo việc nhà, cô nàng tội nghiệp.


Daphné, đang chờ đợi đứa con đầu lòng chẳng khác nào chờ Chúa Cứu thế, và tôi, bà mẹ đơn thân nuôi dạy hai đứa con gái trong suốt ba năm qua, chúng tôi hết sức động lòng trắc ẩn.


Vấn đề thực sự, Roxane tâm sự với chúng tôi, đó là cô nàng buồn chán không để đâu cho hết kể từ khi không làm việc bên ngoài nữa.


Chuyện này thì tôi có thể thông cảm với cô nàng. Ở nhà chỉ để tự mình (hoặc sai người giúp việc) là quần áo thì chỉ cần một tuần đã không chịu nổi rồi chứ đừng nói là hơn. Ngoài ra còn có việc xoay như chong chóng bên dưới quần quần áo áo, sống lay lắt với con mắt đờ đẫn trước các chương trình ti vi buổi chiều tệ hại đến mức khiến ta gần như đánh giá cao các chương trình buổi tối.


Trước đây, Roxane thường diện những bộ trang phục tuyệt hảo để các nhiếp ảnh gia dồn dập hối thúc cô nàng phải nhìn vào ống kính với vẻ mặt ngây thơ. Trước đây, tối nào cô nàng cũng có hẹn bên ngoài, phụ nữ thì ghét cay ghét đắng, đàn ông thì tôn sùng. Trước đây, cô nàng tự do và hoang dã, xinh đẹp và không thể thuần hóa, hết sức kiêu kỳ và cực kỳ quyến rũ. Mối bận tâm duy nhất của cô nàng là vui chơi thỏa thích. Đòi hỏi cấp bách duy nhất đối với cô nàng là thỏa mãn những vui thú cá nhân.


Bây giờ, mắc kẹt giữa bốn bức tường mà chăn nuôi theo mô hình thâm canh thân hình biến dạng (đúng vậy, bởi vì cô nàng đã béo ra, đừng nên tin làm gì), Roxane thấy ngột ngạt, cô nàng cần gặp gỡ mọi người.


Và nếu có thể thì mọi người ở đây không nên giống với ông Enrique gác cổng dưới nhà, lúc nào cũng như nhảy bổ ra mỗi khi Roxane đi ngang qua để mời cô nàng chơi trò cá ngựa hoặc kể cho cô nàng nghe với đầy đủ các chi tiết kinh dị vụ thắt ống dẫn trứng cho con lợn nái giống Yorkshire của ông ta.


Khỏi cần nói quanh co, ta có thể tóm tắt toàn bộ tình hình như sau: Roxane bắt đầu nghĩ đến chuyện tận dụng triệt để vài năm còn lại trước khi buộc phải dùng Botox, nhằm chứng tỏ bản thân vẫn còn khả năng quyến rũ.


Không cần phải đi đến tận công đoạn cặp bồ, cô nàng nóng lòng muốn xác minh xem năng lực mê hoặc của mình có còn nguyên vẹn hay không. Chỉ cần nhích đầu mũi để khuấy động các con tim là đủ để (Roxane tự nhủ) chặn đứng ham muốn chinh phục của cô nàng. Ừ thì, vì biết rõ Roxane nên tôi tin tưởng điều đó ở mức vừa phải.


Tôi cảm thấy cái “và thêm thật nhiều ái lực” đang đến với tốc độ vũ bão.


Tuy nhiên, chuyện của Roxane khiến tôi ít nhiều lo lắng.


Toàn bộ quãng thời gian sống sót qua không ít những mẫu thử đàn ông tồi sau khi tôi ly dị, cho đến khi tìm được H.E.n.R.I (Honey Êm dịu nảy sinh từ những Rấc mơ Im ái của tôi), và Miss Vòng 3 Hoàn hảo 2007 đang... sẵn sàng lặp lại hành trình giống tôi ư?!


Chẳng khác nào tới phòng khám nha khoa để mài nhẵn một cái răng hàm lành lặn, đơn giản chỉ để thử cảm giác mạnh. Cô nàng không thể chỉ tự cắn vào lưỡi hay trang điểm hàm răng với một ngụm trà nóng bỏng được, không. Riêng cô nàng thì phải lôi đến vũ khí hạng nặng ra mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của phần chân răng còn lại.


Daphné và tôi đã quyết định hiệp lực để không bỏ mặc bạn thân nhất của mình chìm đắm trong nhục dục vô độ vừa khinh suất vừa nguy hiểm như vậy.


Chí ít thì theo thời gian Roxane cũng sẽ tĩnh tâm lại, trước khi ông chồng ghen tuông nhận ra rằng cô nàng đã phủ một tấm màn bí mật lên tâm trí (để sau đó trút bỏ nó ra dễ dàng hơn, trước một gã đàn ông khác...).


Dĩ nhiên là cô nàng khiến chúng tôi rơi vào tâm trạng hơi trầm uất. Cô nàng tự tìm hiểu về bản thân bằng cách tìm ở nơi khác. Đó là bạn của chúng tôi, Roxane tội nghiệp, cần phải giúp đỡ cô nàng.


Vậy là chúng tôi thành lập nên CDD. Câu lạc bộ Dám ngăn Dám cản. Hoặc Cộng đồng Dàn xếp Dấu diếm. Hoặc Chứ Danh như Daphné và Déborah. Tùy theo.


Để tiến hành những cuộc họp lên kế hoạch hành động tuyệt mật, chúng tôi đã dành hàng giờ buôn điện thoại, lập chiến lược hết sức tinh vi bất chấp các đức ông chồng kêu ca vì đã quá tám rưỡi tối mà bữa ăn vẫn chưa được dọn lên.


Bởi tình hình đã nguy cấp lắm rồi.


Như hai con chuột chũi bí ẩn, những người học việc Colombo không thể lay chuyển, chúng tôi bắt đầu lắng nghe Roxane chăm chú hơn thường lệ và thầm ghi nhớ mọi chuyện. Và bằng cách đó đã gom góp được, với vẻ tỉnh bơ, một lượng đáng kể thông tin về thời gian biểu của cô nàng, từ nay chúng tôi có thể khẳng định rằng tình hình đã nguy cấp lắm rồi (tôi biết chứ, tôi đã nói điều này phía trên, nhưng đó là để nhấn mạnh hơn tính chất nguy kịch của hoàn cảnh).


Roxane đã thổ lộ với chúng tôi mong muốn tự đài thọ cho bản thân một đợt trị liệu quăng-thòng-lọng-bắt- giai. Cô nàng bắt đầu chế độ “một tuần để quyến rũ”. Sẵn sàng bắt tay vào casting những con mồi, ý nghĩ đó khiến cô nàng vô cùng háo hức.


Vậy là phi vụ tác chiến “một tuần để giữ chân cô bạn” được phát động.


Nhóm CDD quyết tâm chặn đứng các kế hoạch của cô nàng bằng mọi cách. Trừ những cách phi pháp. Dẫu sao chúng tôi cũng là những người mẹ trong gia đình, không nên đi quá xa.


Dưới đây là bản tóm tắt những chiến công hiển hách của chúng tôi.


THỨ BẢY 22 THÁNG MƯỜI


GIỜ ĐỊA PHƯƠNG: 21h35.


KHU TRÚ ĐỐI TƯỢNG: Trước màn hình máy tính, đang truy cập vào một trang web kết bạn.


TÓM TẮT TÌNH HUỐNG: Ông chồng đang đi Mỹ công tác, còn lũ con được gửi sang nhà ông bà bên ailen chơi cả tuần.


Đối tượng ngỡ mình độc thân trong bảy ngày kế tiếp.


Đó là điều đối tượng sẽ chứng kiến.


KẾ HOẠCH CỦA CDD: Phá hoại buổi tối của đối tượng.


PHỤ KIỆN CẦN CÓ: Một máy tính có kết nối internet, một nick giả.


“Thôi nào! Chỉ để đùa giỡn thôi chứ có gì đâu!” Roxane đã nói vậy khi tâm sự với chúng tôi ý định dành thời gian buổi tối để đăng nhập vào một trang web kết bạn.


Cô nàng phóng túng này đang rất nóng lòng muốn quyến rũ ai đó nhưng lại không đủ dũng khí để tới quán bar gặp gỡ đàn ông (quá lộ liễu!). Cô nàng thích mai danh ẩn tích mà tập dượt trước món fast-food đàn ông đã. Tuy nhiên trên phiếu đăng ký, cô nàng lại đăng một bức ảnh thật: miệng hé mở trong cái bĩu môi gợi nhớ đến hình ảnh cá tuyết chấm vừa mắc câu, thân hình bó khít trong bộ bi ki ni chấm bi. (Buổi chụp hình quảng cáo giới thiệu sản phẩm áo tắm hè 1986 cho siêu thị Euromarché.) Chắc chắn là các đề nghị kết bạn sẽ dồn dập đổ vào cho mà xem.


Được lắm.


Daphné ở nhà cả buổi tối. Henri và Gaétan đoàn kết lại, ủng hộ nhiệm vụ của chúng tôi nhằm dẫn dắt Roxane đi đúng hướng (nhất là nếu việc đó có thể tránh cho cô nàng lôi kéo chúng tôi, theo đúng nghĩa của từ này, vào con đường cô nàng đang đi... không phải vậy sao thưa các ngài?)


Henri nhận lời trông nom bọn trẻ. Ngồi trong phòng khách, tôi nghe thấy tiếng ba người vừa chơi bài vừa cười rú lên. Hẳn là anh đang dạy chúng cách chơi gian lận trong trò uno.


Gaétan thì ở nhà mình, chăm sóc đứa bé đang nằm trong bụng Daphné bằng cách hăng hái quét sơn căn phòng dành cho thành viên sắp chào đời. Daphné và chồng không muốn biết trước đứa con trong bụng là gái (để sơn phòng màu hồng ) hay trai (để sơn phòng màu xanh), nên đã chọn sơn màu tím nhạt. Màu nhau thai, tôi đoán thế.


Màn hình máy tính của chúng tôi đang hiển thị phiếu đăng ký của mục tiêu nhắm trước, chúng tôi lau chùi vũ khí sáng bóng.


Chính Daphné, nữ chúa của các trò bịp bợm trên mạng, đã chọn cái nickname chúng tôi dùng để chat với


Roxane: “Loverboy”.


Ít ra thì cũng được cái rõ ràng.


Về phần mình, tôi đã tìm ra trên mạng bức ảnh của một gã trông ngon... Nhưng không quá ngon. Dù sao cũng phải dừng lại ở mức độ đáng tin. Một cú nhấp chuột và hấp: gã trai ủ dột ra dáng coi thường phụ nữ đã tô điểm cho phiếu đăng ký của anh chàng Franck Einstein đẹp trai do chúng tôi tạo ra.


Daphné soạn một mẩu tin ngắn rất lôi cuốn. Mục đích của lần tác chiến này hết sức đơn giản: dụ con mồi của chúng tôi mắc vào lưới của Loverboy và làm sao để cô nàng phát điên vì thèm muốn anh chàng thì thôi.


Trích tin nhắn của Loverboy:... vả lại tôi tin rằng phụ nữ cần chấm dứt việc coi đàn ông như công cụ tình dục. Cá nhân mà nói, một khi đã kết thúc hai tiếng tập boxing mỗi ngày, bụng dưới bừng bừng như có lửa đốt, đã phải tắm một chầu vòi sen bỏng giãy để sạch mồ hôi, rồi mặc độc chiếc quần đùi đấm bốc, tôi chỉ còn khao khát duy nhất một điều: đến nằm dài trên chăn ga mới trải và thả hồn theo một cuốn truyện hay...


Khi đã thiết lập xong mối quan hệ vững chắc, chúng tôi dành hơn hai tiếng để trộ/lòe cô nàng bằng mọi cách có thể, với một kỳ tài siêu nhiên bởi chúng tôi thuộc làu làu mọi thứ về cô nàng. Đại để là con rối mà chúng tôi tạo ra, “kỳ diệu thay”, lại có cùng các sở thích với cô nàng.


Loverboy tuyên bố với Roxane rằng bản thân mình thích mê món trà hoa hồng, quả vải, tiểu thuyết của agnès abécassis, và mơ có dịp tham quan hồ Loch ness (nơi cô nàng vừa nghỉ cuối tuần).


Đối tượng, bị chinh phục, dường như không có chút kháng cự nào hết. Ngược lại là khác.


Giữa hai tràng cười ngặt nghẽo, dù sao Daphné và tôi cũng hơi ngạc nhiên khi phát hiện ra cô nàng đáp lại dễ dãi đến mức nào những lời mời mọc khá thẳng thừng của anh chàng Lolo chúng tôi tạo ra, thậm chí cả cái cách cô ấy mời mọc lại anh chàng nữa!


Quyết định chuyển sang giai đoạn hai được thông qua. Một khi con cá hồi sông đã bị điều khiển, cần phải kéo nó ra khỏi cái ao đầy rẫy lũ cá chó to vật vã nơi không có chỗ cho nó.


Lúc này các tin nhắn của Loverboy có giọng điệu khác hẳn, đáng lo ngại hơn nhiều, sử dụng một vốn từ vựng phong phú những lời lẽ mãnh liệt và điên loạn. Để làm cho giống thật hơn nữa, chúng tôi bê nguyên xi những đoạn thoại trong các phim và truyện kinh dị yêu thích. Nhưng dường như Roxane đang phấn chấn nên không nhận ra.


Roxane: Thật thế ư, từ nhiều năm nay anh vẫn sống một mình với những con thú nhồi rơm của mình ư? Các cô bạn gái của anh cứ ngày qua ngày biến mất và anh không hiểu tại sao ư? Ôi dào, hẳn đó phải là những cô ả vụng thối vụng nát không biết nhận ra một chàng trai tốt ngay cả khi có dịp chạm trán anh ta đây mà...


Tôi trợn tròn mắt nhìn sang cô bạn. Daphné cũng đang nhìn tôi với ánh mắt y chang.


Có thời điểm chúng tôi lưỡng lự định gọi điện cho Roxane để thú nhận với cô nàng toàn bộ câu chuyện rồi xạc cho cô nàng một trận.


Nhưng chúng tôi tự nhủ rằng với tâm trạng như hiện giờ, hẳn cô nàng sẽ mơ là chính Loverboy chứ không phải ai khác “xạc” cho mình một trận tắm. Và nếu có thể thì sẽ là dưới vòi sen với những động tác thật gợi tình.


Ngay cả khi chuyện đó kéo theo một bộ tóc giả của bà già, một con dao và những chiếc vĩ cầm nghiến ken két. Những chi tiết không có vẻ khiến cô nàng xao động hơn thế.


Rõ ràng là nếu muốn dọa cho cô nàng sợ thì ý định của chúng tôi vừa thất bại.


Cần phải chuyển sang kế hoạch B.


Ơ... chúng tôi làm gì có kế hoạch B.


CHỦ NHẬT 23 THÁNG MƯỜI


GIỜ ĐỊA PHƯƠNG: 21h22.


KHU TRÚ ĐỐI TƯỢNG: Trước màn hình máy tính, đang gửi thư điện tử cho chúng tôi, nội dung như sau:


CHỦ NHẬT 23 THÁNG MƯỜI


GIỜ ĐỊA PHƯƠNG: 13h05.


KHU TRÚ ĐỐI TƯỢNG: Một nhà hàng thời thượng tại quận VI Paris.


TÓM TẮT TÌNH HUỐNG: Đối tượng đã liên lạc với một người tình cũ không gặp từ nhiều năm nay để mời anh ta đi ăn trưa. Ta có thể hình dung rõ ràng ẩn ý của đối tượng.


KẾ HOẠCH: Chặn đứng cơn thèm (nhất là thèm nhục dục) của đối tượng.


PHỤ KIỆN CẦN CÓ: Địa chỉ chính xác của nhà hàng.


... Cầu cứu tất cả các đơn vị. Mayday, mayday[19]. Lúc này là 16h54 giờ địa phương. Kế hoạch thất bại do không đủ thông tin. Điệp viên D. miễn cưỡng phải đi lấp đầy dạ dày ở nhà bố mẹ chồng, còn điệp viên D. tóc nâu đã dành cả ngày dạo chơi trong rừng cùng anh chàng lông lá và các cô hề tí hon của mình để tìm kiếm những phân tử không khí trong lành, nhiệm vụ “giải cứu binh nhì Roxane” đành hoãn lại.


Được chứ nhỉ. Chúng tôi cũng đâu phải là lũ bò.


CHỦ NHẬT 23 THÁNG MƯỜI


GIỜ ĐỊA PHƯƠNG: 21h22.


KHU TRÚ ĐỐI TƯỢNG: Trước màn hình máy tính, đang gửi thư điện tử cho chúng tôi, nội dung như sau:


“... Tớ thất vọng, thất vọng, thất vọng! Năm tháng trôi đi chẳng giúp được gì nhiều cho Émilien! Trán lão ta rộng ra đến mười hai centimet, bụng tích thêm hàng đống mỡ, và lão ta còn cho tớ xem đến năm mươi cái ảnh của vợ con làm tớ nẫu hết cả ruột... mà nói riêng để các cậu biết nhé, mụ vợ lão thì xấu điên đảo...”


Nhiệm vụ hoàn thành.


Chỉ còn phải cầm cự vài ngày nữa trước khi ông chồng chính thức và lũ con quay về.


Phù... chúng tôi sẽ làm được thôi.


THỨ HAI 24 THÁNG MƯỜI


GIỜ ĐỊA PHƯƠNG: 19h30.


KHU TRÚ ĐỐI TƯỢNG: Phòng khám bác sĩ chuyên khoa da liễu, một bản sao của Yvan attal[20].


TÓM TẮT TÌNH HUỐNG: Vốn thầm ôm mộng tương tư vị bác sĩ bảnh trai nên hôm nay đối tượng định nhờ anh chàng khám toàn bộ nốt ruồi trên cơ thể.


Tôi đã nói rõ ràng là “toàn bộ” đấy nhé.


KẾ HOẠCH: Cầu mong chàng bác sĩ da liễu kia là dân đồng tính.


PHỤ KIỆn CẦN CÓ: niềm tin.


Daphné gọi cho tôi sau khi nhận được điện thoại của Roxane và khiến hàm tôi phát ê ẩm vì cười. Thử nghe xem nhé.


Cô nàng tóc vàng nhan sắc tuyệt trần của chúng tôi tới phòng khám da liễu trong bộ dạng lẳng lơ khêu gợi và đã chếnh choáng hơi men để tiếp thêm can đảm. Vừa giải thích cho vị bác sĩ nghe lý do tới khám, cô nàng phốp pháp (mẫu size 44) vừa tiến hành một màn thoát y vũ ngây thơ và uể oải trước bàn làm việc của anh chàng. Không phải màn trút bỏ trang phục kiểu “tôi cởi thật nhanh quần áo trong phòng thay đồ của bể bơi” đâu nhé, không hề. Nói đúng hơn là theo kiểu “tôi cởi đôi giày cao gót, bàn chân tì vào ghế cùng ánh nhìn nóng bỏng, cùng lúc chậm rãi tụt quần lót hiệu Dim up qua mắt cá chân đàn bà khêu gợi”.


Chứng kiến màn trình diễn đó, anh chàng bác sĩ đã phải tháo cặp kính mờ mịt hơi nước ra để lau sạch rồi đeo lại và: “Thôi nào, thôi nào... ơ kìa... (hắng giọng )... ơ... Bà Leroy này, không cần phải cởi ngay áo ngực ra đâu...”


Đúng lúc ấy, điện thoại đổ chuông. Đầu dây bên kia là một đồng nghiệp chuyên ngành phụ khoa, bác sĩ Ludivine Leitner.


Aanh chàng bác sĩ chuyên khoa da liễu đẹp trai, rõ ràng là xúc động, khó nhọc lắm mới rời mắt được khỏi cảnh tượng mà Roxane kích động - vừa quẳng chiếc áo ngực nói trên sang đầu kia phòng - đang tặng cho mình, để có thể tập trung nghe đầu dây bên kia.


“... Vậy đấy, vì biết cô ấy sẽ phải ghé qua phòng khám của anh và lại đang nóng lòng chờ kết quả phân tích, anh làm ơn xác nhận với cô ấy rằng đó đúng là một cái mụn rộp sinh dục típ 2 nhé? Đồng nghiệp thân mến, anh nhớ nhắc giúp cô ấy là đừng quên lấy hẹn ở chỗ bác sĩ tâm thần mà tôi đã cho số điện thoại để bắt đầu liệu trình điều trị liên quan đến những rối loạn phụ thuộc tình dục nữa nhé...”


Khi gác máy, anh chàng bác sĩ da liễu bị kích động không kém gì một thầy tu dưới tác dụng của thuốc làm dịu.


QUÁ ĐỈNH, Daphné của tôi.


Ọe. Tội nghiệp Roxane bé bỏng.


THỨ BA 25 THÁNG MƯỜI (ĐƯỢC RỒI, ĐOẠN NÀY TÔI KỂ VẮN TẮT THÔI, BỞI VÌ HỪM)


Vì thất vọng nên Roxane đã lao vào vòng tay của huấn luyện viên thể dục, và suýt chút nữa đã rủ anh ta sa ngã ngay trong phòng thay đồ. Nhưng từ bên trong chiếc áo chẽn màu vàng phản quang, khối cơ bắp cuồn cuộn đó lại lịch sự lảng tránh cô. Anh ta không quan tâm vì đang hẹn hò với một nữ diễn viên nổi tiếng, tuy đã bước sang tuổi sáu mươi bảy nhưng ả đàn bà tham lam vô độ đó vẫn vắt kiệt sức lực anh ta. Anh ta tới câu lạc bộ này để nghỉ ngơi chứ không phải để làm thêm giờ. Việc giải quyết nhu cầu tâm sự của các khách hàng nữ không được tính gộp vào phí luyện tập hàng tháng (hoặc giả cần bổ sung một khoản nhỏ trả thêm). Nhưng bởi đó không phải một gã xấu xa gì cho cam, nên lần này anh ta miễn cho Roxane bài tập bụng dưới kết hợp với mông.


THỨ TƯ 26 THÁNG MƯỜI


Roxane quyết định dùng biện pháp mạnh.


Cô nàng nhận lời ăn tối cùng Bertrand. Một anh bạn cũ, người cách đây vài năm đã từng bày tỏ tình cảm dành cho cô thế này: “Nếu em không nhận lời làm vợ anh thì anh thề sẽ không cưới ai hết.” Và anh ta đã giữ lời!


Lãng mạn khủng khiếp, phải không nào?


Được rồi, đó là loại đàn ông xấu xí thấp béo không có cơ hội nào hết, nhưng dẫu sao những lời khen ngợi của anh ta cũng có tác dụng xoa dịu cái tôi của Roxane.


Và Roxane, cái nàng ngốc ấy, cứ thế kể tông tốc cho Bertrand nghe những khó khăn gặp phải trong cuộc sống hôn nhân...


Có thể nói là để duy trì ngọn lửa hy vọng nhỏ nhoi của mình, cô nàng đã tới chỗ hẹn với cả một can xăng.


Chính vì thế mà gã Bertrand kia quyết không lãng phí thời gian đã thử xích lại gần theo cách vừa táo tợn vừa quá khích. Gã bắt đầu xoa bóp đầu gối Roxane trong lúc cố gắng dùng lưỡi liếm láp tai cô. Roxane hơi bất ngờ trước cử chỉ tiếp cận có phần sỗ sàng này nhưng dù sao vẫn thấy bản thân được đề cao, và nhất là cảm thấy yên lòng khi nhận ra sức hấp dẫn của bản thân vẫn phát huy tác dụng biết mấy.


Nhưng dẫu sao cũng không nên ăn tạp như thế. Không phải Bertrand, cô nàng chưa chết đói chết khát đến mức ấy.


Với ánh mắt hối lỗi, cô nàng nhẹ nhàng đẩy gã ra, an ủi gã bằng giọng thật dịu dàng.


Không, không thể như thế được, cô nàng vẫn yêu chồng và không thể đối xử với chồng mình như vậy được.


Bertrand nhún vai, rồi tiếp tục ăn.


Hơi chưng hửng, Roxane hỏi liệu anh bạn có giận mình quá không (ẩn ý: “Anh sẽ tĩnh trí lại chứ? Thôi nào, hãy nói là không đi, như thế sẽ khiến em thấy vui...”).


Bertrand, sau khi đút tọt vào miệng miếng bánh mì vừa dùng để vét sạch nước xốt trong đĩa, đã đưa ra câu trả lời tuyệt vời như sau:


- Nghe này, lúc này công việc kinh doanh của anh không được xuôi chèo mát mái cho lắm và nhà hàng này không phải tầm thường. Úi chao ôi (gã ngắm khung cảnh sang trọng xung quanh vẻ thỏa mãn), có thể nói là anh đã biệt đãi em rồi đó, người đẹp, không phải vậy sao? Vậy thì em nên hiểu, anh vẫn hình dung là ta sẽ cùng nhau ít nhất một đêm, để... vụ này sinh lời... chứ nhỉ?


Roxane mở tròn mắt:


- Khoan đã, anh nói như thế với em, người phụ nữ duy nhất mà anh từng muốn lấy làm vợ ư?!


Anh bạn cũ nén cười sau khăn ăn rồi ngắm nhìn cô, ấn tượng bởi chừng ấy trong trắng ngây thơ.


- Gì kia, em vẫn tin lời nói đó hả? Nhưng cô em yêu quý ơi, đấy là câu tếu táo mà anh vẫn dùng với tất tật đàn bà con gái! Ôiiii, em yêu dấu ơi... Anh còn cả tá câu tương tự thế ấy chứ! Ví dụ nhé, khi anh tán tỉnh một cô nào đó: “Bố em là một tên trộm, và anh có thể chứng minh điều này! Ông ấy đã đánh cắp ánh sáng lấp lánh từ muôn ngàn vì sao để tô điểm cho đôi mắt em.” Hê hê! Không tồi nhỉ? Đúng thế, anh biết. Còn cả câu này nữa, lần nào cũng hiệu quả: “Anh có thể xin em một bức ảnh được không? Để đưa ông già Noel xem, để ông ấy biết chính xác món quà mà anh muốn nhìn thấy dưới gốc cây thông trong ngày giáng sinh...” Mà này, sau đó nếu cô nàng vẫn còn bướng, anh sẽ nhanh chóng chuyển sang thích nghi với những khẩu hiệu được cá nhân hóa... Anh không bao giờ tiết lộ bí kíp đâu... Đó là khía cạnh quảng cáo đối lập của anh: “Hãy chọn Bertrand, bậc thầy tán gái!” Và em biết sao không? Tỷ lệ thành công của anh rất đáng ghen tị đấy...


Roxane nhìn quanh như thể vừa bước ra từ một cơn ác mộng. Cần phải hiểu cô nàng. Cô nàng, cựu nữ hoàng của các bục danh dự, lại vừa bị xúc phạm bởi một gã xét về ngoại hình thì chẳng khác nào anh em sinh đôi của Benny Hill[21].


Mà Roxane thì không thể chịu được sự xúc phạm.


Không đời nào.


- Thôi nào bồ câu của anh, đừng phật lòng nhé. Nói cho cùng, anh thực sự không hề dối trá đâu: đúng là anh sẽ không bao giờ kết hôn, hôn nhân khiến anh quá ghê sợ. (gã vỗ đùi, vẻ như thấy ý tưởng đó thật nhộn.) Trai này đâu có điên... tự thò chân vào cùm ở cái tuổi này á... huhuhu... Chuyện đó chẳng ổn tẹo nào, cô nàng cứng đầu ạ...


Roxane chợt có vẻ vừa nhớ ra điều gì đó vô cùng quan trọng. Cô nàng chộp lấy túi xách rồi buột miệng:


- Nghe này, thật là ngốc nhưng tủ lạnh nhà em vừa gọi cho em, em phải về gấp kiểm tra hạn sử dụng của mấy hộp sữa chua. Em về trước đây...


Cô nàng đứng dậy, bước vài bước rồi dừng khựng lại trước một nữ nhân viên phục vụ bàn đặc biệt xinh xắn đang đi ngang qua. Lôi tuột cô phục vụ bàn về nơi


Bertrand đang ngồi, Roxane gào ầm lên:


- Vậy ra chính cô là người đã làm tất cả những chuyện đê tiện đó với chồng tôi hả?! Đừng có chối, anh ta đã thú nhận với tôi từ đầu chí cuối rồi! Cô đúng là đồ biến thái thì mới chấp nhận... Rồi cô nàng lôi ra hàng tá các thói quen tình dục khiến một mụ đàn bà cuồng dâm bái vật xấu xí cũng phải xanh mặt vì thèm muốn.


- Tôi để anh ta lại cho cô đấy! Anh ta đã ô uế trong tay cô rồi thì tôi cũng chả thèm nữa!


Khoác lên mình vẻ mặt trang nghiêm của người vợ bị lăng nhục, cô nàng rời khỏi bàn trong tư thế ngẩng cao đầu. Sau những lời gào thét vừa xong, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Bertrand. Các thực khách ngồi mấy bàn xung quanh đã không bỏ sót mảnh vụn nào trong vụ rắc rối này, rồi anh chàng trưởng nhóm bồi bàn tiến tới, vẻ bất bình, nói dăm câu ba điều với vị khách hàng bỉ ổi (căn cứ vào vẻ mặt thì chắc chắn anh chàng trưởng nhóm này đang hẹn hò với cô nàng phục vụ kia).


Roxane quay lại đúng lúc, kịp chứng kiến má của gã Don Juan tự xưng kia rung lên dưới cú tát trời giáng từ cô hầu bàn đang nước mắt giọt ngắn giọt dài.


Đúng như lời gã nói: “Hãy chọn Bertrand, bậc thầy tán gái!”


Cô đã không trái lời gã.


Cô đã cho gã toại nguyện.


THỨ NĂM 27 THÁNG MƯỜI


Buổi tối cô đơn và tinh thần suy sụp. Với thực đơn bao gồm: đồ ăn sẵn bảo quản trong túi chân không và kem Ben and Jerry’s trước màn hình ti vi đang phát những tập cũ của phim Bố Gà mẹ (nỗi hoài nhớ giúp cô nàng thấy nguôi ngoai). Ngoại hình cần có: váy ngủ chất liệu vải bông có đề dòng chữ “không phải tối nay, tôi bị đau nửa đầu”, lông không buồn cạo, tóc đằng sau búi hờ bằng dây buộc tóc nhung màu hồng, điện thoại chuyển sang chế độ trả lời tự động.


Đó là Roxane những lúc không có tâm trạng.


THỨ SÁU 28 THÁNG MƯỜI


Thôi nào, tối nay, tôi sẽ chế biến cho Roxane món mì lasagne cá ngừ!


Tôi biết thực ra cô nàng cực thích món đó, ngay cả khi cô nàng không bao giờ hé một lời với tôi. Chỉ có Henri là không khoái thôi, tới mức khăng khăng rằng đó là việc duy nhất tôi biết làm khi vào đến bếp: rắc kín pho mát nạo lên trên mì rồi cho vào lò vi sóng.


Chuyện này không quan trọng, tôi cũng chẳng lấy thế làm phật lòng vì đã biết cách vượt qua những vụ kiểu đó rồi. Khi nào tâm trạng Henri xấu, tôi sẽ chuẩn bị món anh yêu thích, và lúc ấy anh sẽ biết đến nơi đến chốn. Mà này, mặt khác tôi cũng phải hỏi trước để biết xem đó là món gì, và nhân tiện liệu ta có thể tìm ra món đó ở tiệm Picard không.


Vậy là Roxane đã tới nhà tôi ăn tối, còn Henri, khi biết tôi đang sửa soạn nấu món gì, đã cố gắng thoát thân bằng cách gọi Sacha ứng cứu (đó là bạn chí cốt của anh). Nói rằng chuyện đó thật ngu ngốc, nhưng anh đã báo trước tối nay sẽ sang nhà cậu bạn thân ăn tối.


Quan trọng gì đâu! Vậy thì tôi sẽ mời Sacha tới nhập hội với chúng tôi! Anh bạn của Henri không cần mời đến lần thứ hai. Tội nghiệp, không phải ngày nào anh ấy cũng có cơ hội thưởng thức một món nấu sẵn tại nhà. Sacha abitbol, bạn thuở nhỏ của Henri, sống một mình và, với một cái xoong trong tay, anh ấy trở nên nguy hiểm hơn tôi nhiều.


Gã độc thân chai sạn ba mươi bảy tuổi này, cuộc đời anh xoay quanh bốn cực: các cô gái, công việc biên tập câu hỏi cho các chương trình trò chơi truyền hình, các cô gái, và thoát khỏi bà mẹ ám quẻ cứ liên tục gọi điện không ngừng.


Khi tôi bê ra món mì lasagne cá ngừ vĩ đại đang bốc khói nghi ngút mà nhìn thấy anh ấy xoa tay, phấn khích đến chảy nước miếng, thì đó chính là phần thưởng lớn nhất dành cho tôi.


Giữa lúc Margot đang chừa lại mì trong đĩa, chỉ ăn pho mát nạo rắc bên trên, Héloïse lại đòi mì lasagne trộn bơ không thêm xốt cà và cá ngừ thì Henri, cái con người bạc bẽo ấy, đã đề nghị gọi pizza. Trước cái thở phào nhẹ nhõm của Roxane, người mới vài phút trước còn giải thích rằng cô nàng chỉ nếm một chút xa lát thôi vì đang ăn kiêng. Mặc kệ họ. Sacha và tôi cứ đánh chén thỏa thích!


Buổi tối trôi qua trong bầu không khí hết sức dễ chịu vì có món tráng miệng là táo trộn bột xốp, mà cái món này thì ai nấy đều thích mê.


Một khi cả đám đã yên vị trong phòng khách để nhấm nháp cà phê (với Margot đang nằng nặc đòi Henri cho phép con bé được uống hết tách), tôi đề nghị cho cả hội xem băng video ghi lại kỳ nghỉ mới nhất của chúng tôi. Nhưng khi cúi xuống để nhét băng vào đầu đọc, tôi bỗng nhìn thấy cuốn băng hoạt hình Tex Avery với dải băng sổ tung mắc lại bên ngoài.


Hơi ngạc nhiên, tôi gọi các con gái ra.


Tôi (nhẹ nhàng ). - Ai gây ra chuyện này, và nhất là tại sao không ai cho mẹ biết là các con đã phá hỏng đầu video?


Héloïse (sững lại). - Con không biết ạ.


Tôi (không thích nghe nói dối). - Đồng ý, và bây giờ nói cho mẹ biết sự thật đi: ai đã gây ra chuyện này?


Héloïse (sợ sệt). - Con thề với mẹ là con không biết!


Tôi (sẵn sàng bỏ qua). - Con chắc là con không biết chứ, hay con không muốn nói cho mẹ biết?


Héloïse. - Con cam đoan với mẹ là con không biết ạ, mà nếu như biết thì chắc con cũng quên rồi!


Roxane trách tôi, bảo tôi đừng chuyện bé xé ra to với mấy trò nghịch dại của bọn trẻ. Cô nàng biết mình đang nói gì. Đồ đạc trong nhà Roxane thứ gì cũng chỉ thọ chưa đầy sáu tháng.


Tôi dẫn bọn trẻ ra phòng tắm để chúng đánh răng, lúc đi ngang qua chỗ Henri không quên khởi động một trong những cuộc thi trứ danh của chúng tôi, cuộc thi mang tên “cứ thử coi”.


Trò “cứ thử coi” là vừa đẩy nắm tay vào cằm đối phương vừa nói “cứ thử coi”. Người sau cùng có thể làm vậy với đối phương sẽ là người thắng cuộc. Nên biết rằng một cú thụi bất ngờ khiến bạn lệch cằm được tung ra đúng lúc bạn đang ăn, đang xem ti vi hay đọc sách, sau những tràng cười, có thể nhanh chóng gây ra bầu không khí bực tức, biến trò chơi thành cuộc đấu tay đôi nơi không ai muốn là người dừng bước đầu tiên. (Sau cùng, tôi luôn là người chiến thắng. Mà thực ra là không, không phải luôn luôn: phân nửa thời gian, Henri mới là người giành phần thắng.)


Đã nằm vào giường nhưng Margot vẫn xin tôi để điện sáng thêm chút nữa:


- Please to you! Please to you einsteing pickibou! (Con bé đang học tiếng anh ở trường.)


Nhưng tôi từ chối, lúc này đã quá giờ đi ngủ. Tôi tắt đèn sau khi phủ lên hai đứa những nụ hôn ồn ã (chắc kiếp trước tôi là động vật giác mút hay sao đó).


Trong phòng khách, cuộc trò chuyện đến hồi rôm rả. Nhất là cuộc trò chuyện giữa Henri và Sacha.


Roxane, mắt nhìn vô định, đang nhấm nháp một ly (thứ tư? thứ năm?) vang trắng với vẻ buồn chán cùng cực. Vậy nên tôi điệu cô nàng vào bếp để lau khô giúp chỗ bát đĩa tôi đang rửa.


Bởi bọn tôi chỉ còn lại hai người với nhau - hai gã đàn ông đang tranh thủ dịp đó lén chuồn vào phòng riêng để cùng xem một đĩa Star Wars, cô nàng bèn thổ lộ tâm tình.


Roxane đã trải qua một tuần lễ điên rồ vì muốn tự chứng tỏ rằng mình vẫn còn hấp dẫn, và kết quả thật thảm hại. Cô nàng sẽ giống Carlos với dấu son môi trên mặt đến mức không bao GIỜ có được thành công với nam giới nữa. Không ai muốn nhận những nụ hôn to tướng như thế.


Không hề ảo tưởng, cô nàng biết điều còn lại mình cần phải làm: tậu về một chiếc váy dạng tạp dề không tay, ghi danh vào một câu lạc bộ đánh bài bridge, mang tất lỡ đến đầu gối cùng những đôi giày chỉnh hình, và để mặc cho mình mọc rễ lên. Ít ra thì, Roxane giải thích với tôi, cô nàng sẽ gắn bó mật thiết hơn với hình ảnh đang có trước đàn ông.


Roxane (thở dài não nuột). - Cậu hiểu mà, Déborah, tớ chỉ muốn đùa vui một chút với trò quả bom gợi cảm, để nhắc bản thân nhớ hiệu ứng mà trò đó tạo ra... Nhưng cái thời sa đọa hoàng kim của tớ qua thật rồi... (Cô nàng mỉm cười.) Tiếc là phải nói sống sượng như thế, nhưng tớ đã hỏng hẳn rồi... (Cô nàng ngồi xệp xuống một chiếc ghế đẩu rồi ôm đầu vẻ thiểu não.)


Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu nữa. Vừa siết nhẹ vai để cô nàng tựa vào mình, suýt chút nữa tôi thú nhận những trò mà tôi và Daphné từng làm. Nhưng Sacha đã xuất hiện kịp thời, để cảm ơn tôi vì đã chuẩn bị món mì lasagne thật ngon lành.


V ì đang chuẩn bị về nên anh đề nghị đưa Roxane về nhà.


Cô nàng đáp:


- Không, tôi ổn mà, cảm ơn anh, tôi sẽ gọi một chiếc taxi, vừa nói cô nàng vừa bắt đầu bấm bấm điện thoại.


Sacha cố nài, tôi cũng cố nài (giờ đã quá nửa đêm và đàn bà con gái đi một mình trên phố như thế sẽ không an toàn cho lắm), thế là Roxane đành nhượng bộ.


Và Sacha đã đưa cô nàng về.