Trước khi còn lại một mình trong yên lặng, Peter nghe tiếng lũ tiên cá đang từng người từng người một quay về phòng ngủ dưới đáy đại dương. Nó ở xa quá nên không nghe được tiếng cửa đóng lại nhưng trên mỗi cánh cửa trong các hang động san hô nơi tiên cá sống, có một chiếc chuông cửa nhỏ xíu kêu lanh canh mỗi khi tiên cá đóng hay mở cửa (giống như ở những ngôi nhà xinh đẹp trên lục địa). Chú nghe thấy tiếng chuông cửa đó. Dần dần, nước lên láp táp vào chân Peter và để cho qua thời giờ trước khi bị nước nuốt chửng, Peter chăm chú ngắm một vật duy nhất còn di động trên mặt đầm nước mặn. Chú cứ tưởng đó là một mảnh giấy đang trôi, có khi là một mảnh diều còn sót lại,và chú lơ đễnh tự hỏi phải mất bao lâu mảnh giấy ấy mới dạt vào được đến bờ. Rồi chú nhận thấy rằng cái vật đó có ý đồ hẳn hoi vì nó đang đấu tranh chống lại thủy triều và đôi khi lại còn bơi ngược thủy triều. Và khi nó tiến lên ngược với thủy triều thì Peter lại vỗ tay vì chú luôn bênh vực kẻ yếu hơn. Đó quả là một mảnh giấy dũng cảm.
Thật ra đó đâu phải là một mảnh giấy, đó là con chim Neverland đang cố gắng một cách tuyệt vọng để đến được với Peter trên cái tổ trôi nổi của nó. Vừa vỗ cánh như thể nó mới học được sau khi tổ nó rơi xuống nước, nó chập choạng lái chiếc thuyền kỳ quặc của mình. Khi Peter nhận ra con chim thì nó cũng đã gần kiệt sức. Nó đến cứu Peter và để cho Peter sử dụng tổ ủa nó dù vẫn còn trứng ở trong. Tôi rất khâm phục con chim này vì nếu Peter thường tỏ ra dễ thương với nó thì chú cũng rất hay trêu chọc chim. Tôi chỉ cho rằng cũng giống như bà Darling và nhiều người khác, con chim chẳng cưỡng lại được sức quyến rũ của bộ răng sữa mang màu ngọc trai của Peter.
Con chim kêu to cho Peter biết tại sao nó lại đến và chú cho chim biết vận xúi của mình. Nhưng tất nhiên là chẳng ai hiểu được ngôn ngữ của ai. Trong tất cả các truyện thần thoại khác, người thoải mái nói chuyện với chim chóc và tôi rất muốn được tin rằng đó là đặc quyền đặc lợi của các nhân vật và Peter đã có thể trả lời một cách rất rõ ràng cho con chim Neverland. Nhưng chẳng có gì đáng giá bằng sự thật và tôi buộc phải kể đúng những gì xảy ra. Không những chúng không hiểu nhau mà cả hai nhân vật đều quên mất tác phong lịch sự của mình.
- Tớ-muốn-cậu-lên-tổ, và-trôi-về-bờ - con chim cố nói càng chậm càng rõ - Nhưng-tớ-mệt-quá, không-đến-gần-hơn-được-nữa, cậu-phải-cố-bơi-ra-đây.
- Cậu loét xoét cái gì thế? - Peter vặc lại - Sao cậu không để cái tổ của cậu trôi đi một cách bình thường?
- Tớ-muốn-cậu - con chim nói.
Và nó lặp lại cả câu dài. Thế là Peter cũng nói theo kiểu chậm rãi rõ ràng.
- Cậu-loét-xoét-cái-gì-thế? - Và cứ thế tiếp tục.
Con chim Neverland tức giận (chúng rất hay cáu):
- Đồ ngốc nghếch! - Nó rít lên - tại sao cậu không làm theo lời tớ?
Peter cảm thấy rằng đối tác đang chỉ trích mình và quặc lại bằng cái giọng tương tự:
- Đồ gà mờ!
Và lạ nhất là đến đó thì cả hai cùng lẳng vào mặt nhau:
- Ngậm cái mồm cậu lại!
- Ngậm cái mồm cậu lại!
Tuy nhiên, con chim quyết tâm cứu Peter cho bằng được khi còn có thể và trong một cố gắng cuối cùng, nó lao cả người cả tổ vào vách đá. Rồi nó đập cánh bay đi như để tỏ rõ ý chí của mình.
Cuối cùng, Peter đã hiểu. Chú túm lấy cái tổ và vung tay cám ơn con chim đang lượn trên đầu. Không phải chim ta đang chờ cảm ơn, hoặc đang muốn xem Peter sử dụng tổ như thế nào, đơn giản là nó chỉ muốn xem Peter sắp làm gì với lũ trứng.
Có hai quả trứng vừa to vừa trắng, Peter nhấc nhấc chúng trong lòng bàn tay, suy nghĩ. Con chim xòe cánh che mặt để khỏi nhìn thấy trứng bị vứt đi nhưng nó không nén được, vẫn nhìn qua kẽ cánh.
Không biết tôi đã kể cho các bạn nghe là có một tên cướp biển đã cắm một cây gậy trên vách đá để đánh dấu nơi có kho vàng. Bọn trẻ đã tìm ra kho tiền lấp lánh và mỗi khi chúng đùa cợt, chúng tung ra từng nắm tiền vàng, kim cương, ngọc trai và nhiều đồng tiền khác cho lũ hải âu. Bọn này cứ tưởng đấy là mồi, bay lao xuống rồi lại vụt lên, tức tối vì bị lừa. Cái gậy vẫn còn đấy và Startkey đã ngoắc mũ của hắn vào đó, một thứ mũ làm bằng vải sơn dầu, không thấm nước và có vành rộng. Peter cho hai quả trứng vào trong chiếc mũ rồi thả nó trên đầm. Nó nổi lềnh bềnh.
Con chim Neverland hiểu ngay ý đồ của Peter và kêu lên thán phục. Nhưng Peter cũng đã tự khen mình một cách thật ồn ào. Rồi chú trèo lên tổ chim, cắm cái gậy lên đó thay cho cột buồm, buộc áo của chú thay cho cánh buồm. Cùng lúc đó, con chim sà xuống trên cái mũ và đậu lên ổ trứng để ấp. Vừa tỏ lời khen ngợi lẫn nhau, cả hai cùng trôi đi theo các hướng khác nhau. Tất nhiên là khi Peter trôi vào đến bờ, chú lôi cái bè của chú vào một chỗ mà con chim có thể dễ dàng tìm được. Nhưng mũ vải sơn dầu quá tuyệt và con chim từ bỏ hẳn chiếc tổ của mình. Tổ chim trôi theo dòng nước cho đến khi tan dần ra. Đôi khi Startkey đến bên đầm chua xót ngắm nhìn con chim đang ngụ trên mũ của mình. Vì chúng ta sẽ không gặp lại nó nữa trong câu chuyện này nên chúng tôi thấy cần phải thông báo để các bạn rõ rằng từ đó trở đi, tất cả các con chim Neverland đều xây tổ phỏng theo hình cái mũ rộng vành trên đó bọn chim con có thể tập tễnh những bước đầu tiên.
Cuộc vui thật tưng bừng khi Peter quay trở về nhà, gần như cùng lúc với Wendy được chiếc diều đưa về. Đứa nào cũng có chuyện để kể nhưng việc chúng đi ngủ muộn nhiều tiếng đồng hồ có lẽ là chuyện đáng nói nhất. Chúng phấn khích đến độ bịa ra nhiều thứ chuyện để có thể thức lâu hơn nữa chẳng hạn như đòi được băng bó. Nhưng Wendy vừa mừng là đã tìm lại được lũ con không sứt mẻ gì, vừa tức giận vì giờ đã muộn, hét lên: "Đi ngủ! Đi ngủ thôi!". Chẳng đứa nào dám cãi. Tuy nhiên hôm sau, cô tỏ ra đặc biệt dịu dàng và băng bó cho từng đứa một. Và chúng lại chơi cho đến tận giờ đi ngủ cái trò khập khiễng từng bước một hoặc treo tay như là bó bột.