Khi bọn trẻ lao ra cùng với cung tên, tên ngố Tootles đứng ưỡn ngực như kẻ chiến thắng.
- Các cậu đến muộn quá – nó tự hào nói - Tớ đã hạ con Wendy rồi. Peter chắc sẽ thích lắm đây.
Tinker Bell bay phía trên nó kêu “Đồ ngốc!” Rồi lỉnh đi ngay. Những đứa khác không nghe thấy Tinker Bell nói. Chúng vây quanh Wendy và im lặng nặng nề. Nếu trái tim Wendy còn đập chắc người ta cũng phải nghe thấy tiếng.
Slightly mở miệng đầu tiên:
- Có phải là chim đâu - nó sợ sệt nói - Tớ nghĩ rằng đây là một phụ nữ.
- Một phụ nữ à? – Tootles hỏi lại rồi ngã vật xuống đất, chân tay run bần bật.
- Chúng mình giết bà ta rồi – Nibs nghẹn giọng nói.
Và chúng cùng bỏ mũ.
- Bây giờ tớ hiểu rồi - Curly bảo - Chắc là Peter mang bà ấy cho chúng mình đây mà.
Nó cũng tuyệt vọng lăn xuống đất.
- Bà ấy sẽ chăm sóc chúng mình… - một trong hai đứa sinh đôi nói - thế mà chúng mình giết mất bà ấy rồi.
Cả bọn đều thương Tootles cũng như cho chính chúng, nhưng khi Tootles bước về phía chúng, chúng quay mặt đi.
Tootles mặt tái nhợt nhưng tỏ ra đầy tự trọng như người ta chưa bao giờ thấy ở nó.
- Đúng, tớ giết bà ta rồi – nó trầm ngâm nói – Khi tớ mơ thấy các phụ nữ, tớ hay gọi “Mẹ ơi, mẹ ơi!” Thế mà nay một phụ nữ xuất hiện, tớ lại giết mất bà rồi…
Nó chậm rãi bước đi.
- Cậu đi đâu - cả bọn thương cảm kêu lên.
- Tớ phải đi thôi - Tootles nói, chân tay run lập cập - tớ sợ Peter lắm.
Đúng lúc đó, chúng nghe có tiếng động khiến cả bọn thắt lòng. Chúng đều nhận ra tiếng kêu chiến thắng của Peter.
- Peter về kìa! - Bọn trẻ kêu - bao giờ cậu ấy cũng kêu như thế để báo hiệu.
- Dấu bà này đi - bọn trẻ thì thầm.
Và chúng đứng che lấy Wendy nhưng Tootles tách riêng ra.
Rồi tiếng kêu lảnh lói lại vang lên và Peter hiện ra cạnh chúng.
- Chào các cậu!
Chúng chào lại Peter một cách máy móc, rồi lại yên lặng. Peter cau mày:
- Tớ về đây rồi - chú tức tối nói - Thế các cậu không hoan hô tớ à?
Bọn trẻ mở miệng nhưng những tiếng hoan hô như tắc lại trong cổ.
Vì vội thông báo tin vui, Peter bỏ qua sự lạnh nhạt bất thường này.
- Tin mới đây, các cậu, tớ đem về cho chúng mình một người mẹ.
Chẳng ai nói gì, trừ có tiếng Tootles ngã quỵ xuống đất.
- Các cậu có thấy cô ấy không? – Peter hơi hơi lo hỏi – Cô ấy bay về phía này mà.
- Ôi, có chuyện không may - một đứa thốt lên.
- Thật là một ngày đáng buồn! - Đứa khác rên lên.
Tootles đứng dậy.
- Peter - nó bình tĩnh nói - để tớ chỉ cô ấy cho cậu.
Và vì bọn trẻ đang cố che Wendy, nó yêu cầu:
- Các cậu tránh ra, hai đứa sinh đôi kia, thì Peter mới xem được chứ.
Cả bọn liền lùi lại và Peter sau khi nhìn kỹ thân hình bất động của Wendy, không biết làm gì nữa.
- Cô ấy chết rồi – chú nói ngập ngừng – có lẽ cô ấy sợ phải chết lắm đấy.
Chú định nhảy ra xa, cho đến khi không nhìn thấy Wendy nữa cũng như không bao giờ quay lại cái nơi bi thảm này nữa. Bọn trẻ sẽ rất vui lòng được đi theo nếu chú định làm vậy.
Nhưng còn mũi tên, chú nhổ mũi tên khỏi ngực Wendy và quay về phía các bạn.
- Tên của ai đây? – chú lạnh lùng hỏi.
- Của tớ, Peter ạ - Tootles vẫn quỳ, đáp lại.
- Đồ sát nhân khốn kiếp! – Peter cầm mũi tên như cầm một con dao.
Tootles dũng cảm vươn ngực ra.
- Peter, cậu đâm tớ đi, đâm đi – Tootles cứng cỏi nói.
Hai lần, Peter giơ mũi tên lên, hai lần chú hạ tay xuống.
- Không thể được, có cái gì giữ tay tớ lại.
Bọn trẻ đều ngạc nhiên nhìn nó, trừ Nibs lúc ấy may thay, lại nhìn Wendy.
- Nó đấy, con chim wendy, các cậu nhìn kìa, tay nó kìa!
May mắn thay, Wendy quả đã giơ tay lên. Nibs nghiêng người về phía cô bé và mê mải lắng nghe:
- Tớ thấy hình như nó bảo “Tội nghiệp Tootles" – Nibs thì thầm.
- Thế thì Wendy còn sống – Peter cũng thì thầm.
- Con wendy này còn sống! – Slightly kêu lên.
Và Peter ngồi xuống cạnh Wendy, nhìn thấy cái cúc áo chú tặng cho cô bé trước đây. Các bạn có nhớ là Wendy buộc nó vào một sợi dây chuyền ở cổ không?
- Các cậu có thấy là mũi tên đã bị cái hôn mà tớ trao cho cô ấy chặn lại không? Nhờ thế mà cô ấy thoát chết đấy.
- Tớ có biết về những cái hôn – Slightly vội vàng nói – cho tớ xem xem nào… Ơ, đúng là một cái hôn thật.
Peter không nghe nó nói. Chú đang khẩn khoản xin Wendy chóng khỏi để còn cho xem tiên cá. Tất nhiên là đương quá sợ nên cô không thể trả lời Peter được. Đúng lúc ấy phía trên đầu bọn trẻ có tiếng rên rỉ.
- Nghe Tinker Bell kìa – Curly bảo – cô ta khóc vì Wendy còn sống.
Bọn trẻ đành kể lại Peter nghe tội của Tinker Bell và chắc chưa bao giờ chúng phải thấy một gương mặt nghiêm khắc đến vậy.
- Tinker Bell – Peter hét lên – không còn bạn bè gì với cô nữa, tôi không bao giờ muốn thấy cô nữa.
Tinker Bell đậu xuống vai Peter để phân trần nhưng Peter hất cô ta ra. Tuy nhiên, Wendy lại giơ tay lên và chú hơi dịu lại.
- Ơ thì, khi tớ bảo là không bao giờ,… ít nhất cũng phải một tuần.
Các bạn tưởng là Tinker Bell sẽ biết ơn Wendy đã giơ tay ư? Không hề nhé. Chưa bao giờ cô ta lại muốn cấu Wendy hơn thế. Tiên quả là một giống kỳ lạ và Peter tuy hiểu rõ họ, vẫn hay phải quất cho họ một trận.
Nhưng biết làm gì với Wendy trong tình trạng thế này bây giờ?
- Cho cô ấy xuống nhà chúng mình – Curly gợi ý.
- Được đấy, người ta vẫn hay làm thế với phụ nữ - Slightly tán thành.
- Không được – Peter bảo – không được chạm vào người cô, như thế là thiếu tôn trọng cô ấy.
- Ờ thì tớ cũng thấy vậy – Slightly thừa nhận.
- Nhưng nếu để ở đây thì cô sẽ chết mất – Tootles nói.
- Đúng vậy cô ấy sẽ chết mất, nhưng biết làm thế nào bây giờ.
- Có cách rồi – Peter kêu lên – mình xây một cái lều quanh người cô ấy.
Cả bọn sướng quá.
- Nhanh lên nào – Peter ra lệnh – Mang cho tớ những thứ các cậu thấy được nhất. Dỡ đồ trong nhà chúng mình ra và nhanh chân lên tí.
Ngay tức thì cả bọn náo nhiệt hẳn lên, bận rộn như các bác thợ may trước ngày cưới của một người quan trọng vậy. Đứa thì lo dựng giường, đứa thì lo kiếm củi đốt. Trong khi chúng đang tíu tít thì ai đến thế nhỉ? John và Michael! Chúng vừa đặt chân xuống đất là đã nhắm nghiền mắt ngủ ngay, mở mắt ra, bước một bước rồi lại ngủ tiếp.
- John này, John - Michael gọi - dậy đi. Mẹ Nana đâu rồi, John đâu rồi?
Và John vừa dụi mắt vừa lẩm bẩm:
- Phải rồi, chúng mình đã bay mà.
Phải nói rằng chúng nhẹ cả người khi nhìn thấy Peter.
- Chào Peter.
- Chào – Peter tử tế đáp, mặc dù chú đã quên hẳn cả hai đứa.
Chú đang bận đo độ dài của Wendy bằng chân để tính toán kích cỡ chiếc lều. Tất nhiên là chú có ý định để ra một khoảng không vừa đủ để đặt bàn và ghế. John và Michael không rời mắt khỏi chú.
- Wendy ngủ à? – Chúng hỏi.
- Ừ.
- John - Michael đề nghị - hay chúng mình đánh thức chị ấy dậy để chị ấy nấu cơm cho chúng mình ăn.
Nhưng nó vừa mở mồm thì nhiều đứa đã khiêng cành cây trở về để làm lều.
- Nhìn chúng kìa! – Michael kêu lên.
- Curly – Peter trịch thượng nói – trông chừng để mấy đứa này cũng phải tham gia vào việc xây lều.
- Thưa sếp, vâng.
- Xây lều à? – John ngạc nhiên hỏi.
- Để cho chim wendy – Curly giải thích.
- Cho Wendy à? – John kinh ngạc hỏi – Wendy chỉ là một cô bé con thôi mà.
- Chính vì vậy mà chúng ta phải phục vụ cô ấy – Curly chỉnh đốn.
- Cái gì? Các cậu là người phục vụ của Wendy à?
- Ừ - Peter bảo - các cậu cũng thế. Nào, vào việc đi.
Hai anh em quá sức ngạc nhiên, bị bọn trẻ lôi đi chặt cây, cưa cây, kéo cây.
- Trước hết làm ghế và lò sưởi đã – Peter ra lệnh – sau đó ta sẽ xây lều xung quanh.
- Đúng đấy - Slightly có ý kiến - tớ nhớ ra rồi. Xây nhà là phải xây như thế.
Peter còn nghĩ ra đủ thứ, chú ra lệnh:
- Slightly, đi tìm bác sĩ đi.
- Tuân lệnh, thưa thủ lĩnh.
Và nó chuồn đi, vừa đi vừa gãi đầu. Nó biết là phải tuân lệnh Peter và một lúc sau nó về, vẻ mặt trịnh trọng, đội mũ ống cao của John trên đầu.
- Cám ơn, thưa ông, ông là bác sĩ ạ? – Peter tiến lại gần và hỏi.
Có một điểm khiến Peter khác hẳn bọn con trai khác trong những tình huống tương tự, đó là bọn khác biết ngay đây chỉ là giả vờ còn Peter chẳng thấy có gì khác biệt giữa thật và giả cả. Điều này khiến bọn trẻ đôi khi cũng hoang mang, chẳng hạn khi chúng phải giả vờ là đã ăn tối, nếu chúng dừng không giả vờ nữa, Peter sẽ đánh vào tay chúng.
- Vâng, ông bạn thân mến, tôi là bác sĩ – Slightly lo lắng nói. Tay nó vẫn còn đau.
- Xin bác sĩ giúp cho, có một quý bà đang rất ốm ở nhà chúng tôi.
Wendy nằm dưới chân chúng nhưng Slightly giả vờ như không nhìn thấy.
- Chậc, chậc, bà ta nằm đâu rồi ạ?
- Trong chỗ rừng thưa kia.
- Tôi sẽ cho đặt một ống thủy tinh vào mồm bà ta – Slightly cho biết.
Và nó giả vờ làm như thật trong khi Peter chờ đợi. Một khoảnh khắc hồi hộp lúc bác sĩ rút cái ống ra.
- Tình hình thế nào, thưa bác sĩ? – Peter hỏi.
- Chậc, chậc, bà ta khỏi rồi.
- Tốt quá – Peter kêu lên.
- Tối tôi sẽ lại thăm bệnh nhân một lần nữa – Slightly căn dặn – Ông cho bà ta uống nước thịt hầm bỏ vào trong một cái cốc nhé.
Sau khi giả mũ cho John, Slightly thở hắt ra một hơi dài giống như mỗi lần nó may mắn thoát được hiểm nguy nào đó.
Trong lúc đó, tiếng rìu chặt cây vang khắp khu rừng, bao nhiêu gỗ cần thiết để xây một căn nhà tiện nghi cho Wendy dã được chất dưới chân cô.
- Giá chúng mình biết được Wendy thích loại nhà như thế nào nhỉ? - Một đứa kêu lên.
- Peter, cô ấy cựa quậy trong khi đang ngủ kìa.
- Cô ấy mở miệng rồi - một đứa khác kính cẩn cúi xuống cô bé - Ôi, nàng mới xinh đẹp làm sao.
- Hay có khi cô ấy sắp hát trong giấc ngủ chăng? - Peter bảo - Wendy, hát cho chúng tớ nghe cái bài về ngôi nhà cậu thích đi.
Tức thì, không mở mắt, Wendy ngâm nga:
Tôi muốn có ngôi nhà
nhỏ tí xíu xìu xiu
tường phủ sơn màu đỏ
Mái lợp dầy đầy rêu.
Bọn trẻ mừng húm vì may quá, các cành cây chúng chặt còn ròng ròng nhựa nâu hồng và đất rừng phủ đầy rêu xanh ánh vàng. Trong khi tụi trẻ bắt đầu dựng lều, chúng cũng đồng thanh hát:
Chúng tôi đã xây tường xây mái
Chúng tôi đã xây cửa xong rồi
Mẹ Wendy, mẹ Wendy hỡi,
Mẹ còn muốn xây nữa hay thôi.
Tiếp theo là Wendy hát một bài hát tham lam:
Xin hãy làm thêm,
Thật nhiều cửa sổ
hoa hồng thắm đỏ
treo đầy trên cao
bao nhiêu em bé
ra ban công chào
Chỉ cần đấm vài quả vào đúng chỗ, thế là đã trổ thêm được bao nhiêu là cửa sổ. Chúng lại còn treo những tấm lá vàng to, thế là thành ri đô, nhưng hoa hồng thì hơi bị khó.
- Tìm hoa hồng đi – Peter cương quyết phán.
Chúng nhanh chóng giả vờ trang trí vách tường bằng hoa hồng.
- Còn các em bé thì sao bây giờ?
Để tránh việc Peter có thể yêu cầu đi tìm các em bé, bọn trẻ vội vàng hát:
Nhà đầy hoa hồng đỏ,
Bé hát sau cánh cửa
Chẳng bé lắm nữa đâu
Vì sinh ra đã lâu
Peter có vẻ khoái cái ý mới này và tuyên bố mình là bố của lũ trẻ “em bé” đó. Lều rất được và chắc chắn là Wendy sẽ cảm thấy thoải mái khi ở trong đó, tuy rằng bây giờ bọn trẻ không nhìn thấy cô nữa. Peter đi kiểm tra bốn phía lều, chỉ ra những chỗ cần hoàn thiện. Chẳng có gì thoát khỏi cặp mắt cú vọ của chú. Đúng lúc công việc dường như đã xong, bỗng chú lại bảo:
- Này, chưa có búa gõ cổng nhé.
Cả bọn cảm thấy ngượng, nhưng Tootles tặng luôn cái đế giày của nó, dùng làm vật gõ cổng rất tốt.
- Bây giờ chắc xong - bọn trẻ tự nhủ.
- Làm gì mà dễ thế!
- Không có ống khói à? - Peter phán - Phải có ống khói chứ.
- Không thể không có ống khói được – John nói với vẻ quan trọng.
Peter nảy ra sáng kiến ngay. Chú lấy cái mũ ống của John, phá thủng đáy mũ và đặt luôn mũ lên nóc nhà. Cái lều tỏ ra rất hài lòng vì có một cái ống khói tầm cỡ đến thế nên nó ngỏ lời cám ơn bằng cách xì khói qua đáy mũ thủng.
- Lần này thì không quên gì nữa. Chỉ còn mỗi việc gõ cửa vào mà thôi.
- Thái độ cho nó đàng hoàng tử tế nhé - Peter cảnh cáo - lần đầu gặp mặt là quan trọng lắm đấy.
May mà không có ai hỏi chú lần đầu gặp mặt nghĩa là sao vì cả bọn đều muốn tỏ ra đàng hoàng.
Peter lịch sự gõ cửa, xung quanh chú, khu rừng im lặng như tờ. Chỉ nghe tiếng Tinker Bell đỗ trên cành cao đang cố tình cười nhạo thành tiếng. “Ai sẽ mở cửa nhỉ? Bọn trẻ tự hỏi. Nếu là một quý bà, bà ta nom sẽ ra sao đây ?"
Cửa mở và một quý bà bước ra. Đó là Wendy. Bọn trẻ đều bỏ mũ. Wendy tỏ ra ngạc nhiên và vẻ mặt của cô thật thích hợp với điều bọn trẻ mong đợi.
- Tôi đang ở đâu thế này ? – Cô hỏi.
Dĩ nhiên, Slightly phải là đứa đầu tiên mở mồm :
- Thưa quý bà, chúng tôi đã xây ngôi nhà này cho quý bà.
- Xin bà hãy cho biết bà có hài lòng không – Nibs thốt lên.
- Ngôi nhà quả là tuyệt đẹp, rất xinh – Wendy cho biết.
Cô nói đúng cái điều mà bọn con trai muốn được nghe.
- Và chúng tôi là con của bà – hai đứa sinh đôi kêu lên.
Cả bọn bèn quỳ xuống giơ tay lên trời, cùng thốt lên :
- Thưa bà Wendy, xin hãy nhận làm mẹ chúng tôi.
- Các anh nghĩ thế à ? - Wendy khoái chí hỏi lại - Nếu được như thế thì tuyệt quá nhưng các anh thấy đấy, tôi chỉ mới là một cô bé thôi, tôi chưa có kinh nghiệm.
- Không sao – Peter nói cứ như thể cậu ấy là duy nhất trong cả đám biết rõ vấn đề trong khi chính cậu mới là không biết gì – Chúng tôi chỉ muốn có một người dễ thương và yêu quý chúng tôi thôi.
- Ồ, đúng tôi là người như thế đấy.
- Đúng thế, chúng tôi cũng thấy ngay mà.
- Rất tốt, thế thì tôi sẽ cố gắng – Wendy đáp – vào nhà ngay, bọn trẻ hư đốn kia. Ta biết ngay là thế nào các người cũng lại để chân ngấm nước rồi. Trước khi đi ngủ, ta chỉ còn đủ thời gian để kể nốt truyện Lọ Lem thôi.
Cả bọn tuân lời Wendy. Làm sao mà lại đủ chỗ cho ngần ấy đứa thì tôi không biết, nhưng ở cái xứ sở Neverland này, người ta có thể co người lại đến thành bé tí. Thế là bắt đầu buổi tối đầu tiên trong chuỗi ngày chúng sống cùng Wendy. Sau đó, Wendy đi dém chăn cẩn thận cho cả bọn trên chiếc giường lớn trong ngôi nhà dưới đất, nhưng Wendy thì đêm đó ngủ ở lều và Peter đứng gác bên ngoài, kiếm cầm tay vì người ta nghe có tiếng bọn cướp biển nhậu nhẹt và tiếng chó sói lượn quanh. Trong bóng đêm, chiếc lều trông có vẻ an toàn và tiện nghi, với ống khói phun phì phì và Peter làm lính gác. Nhưng chỉ một lúc sau, Peter lăn quay ra ngủ và một vài cô tiên, sau khi đánh chén buổi tối trở về, chân lảo đảo đã phải bước qua người chú để về nhà. Đứa nào khác trong bọn trẻ mà dám nằm cản đường tiên chắc sẽ gặp rắc rối to nhưng vì là Peter nên chú chỉ ăn một cái véo mũi khi các cô bước qua mà thôi.