Chú Ái Tinh Không

Chương 271

Editor: Nguyệt

Vốn là một kế hoạch vô cùng kín kẽ, không ngờ lại vì sao chổi xuất hiện mà để lộ sơ hở. Những người không phản ứng với phóng xạ sao chổi phát ra như người cải tạo gene làm sao biết được lính gác của căn cứ thường phải xin vắc–xin phòng dịch thì mới vượt qua được mấy tháng này.

Đúng là gần thành công trong gang tấc.

Từ đầu đến cuối, Ariel với Chung Thịnh đều đanh mặt, khí thế mãnh liệt chèn ép anh chàng nhân viên nghiên cứu đáng thương.

Anh kia không biết “chiến tích” hiển hách của hai sát thần này, nhưng càng nói sát khí trên người hai vị này càng nặng, khiến anh ta bồn chồn đến tim đập thình thịch, bước đi cũng cứng ngắc, mắt không dám nhìn họ mà chăm chăm hướng về phía trước, như thể ở đó có một cô em cực xinh đang ***.

Tất nhiên là Ariel với Chung Thịnh cố tình làm vậy. Bọn họ phải tranh thủ lần thị sát này để tìm ra một vài địa điểm mà người khác không chú ý đến để gài bom mini.

Những quả bom này một khi phát nổ có thể phá hủy một nửa tinh cầu. Hắn tin chắc trong căn cứ này sẽ không còn ai sống sót. Còn về tài liệu nghiên cứu …

Nếu hắn không nghe nhầm, anh nhân viên nghiên cứu kia nói là loại gene tàng hình này rất khó tìm, đây cũng là lý do vì sao số lượng sát thủ tàng hình hiện có trong căn cứ lại ít như vậy. Nếu cho nổ cả căn cứ, phá hủy hoàn toàn lượng gene dự trữ trong đây, thì dù quân Liên minh muốn nghiên cứu lần nữa cũng phải tốn rất nhiều thời gian.

Đến lúc đó, có khi họ chưa kịp nghiên cứu ra, chiến tranh đã kết thúc rồi.

Tham quan toàn bộ căn cứ xong, tên mập lấy cớ rời đi lúc trước lại xuất hiện. Vừa thấy gã đến, anh nhân viên kia liền lẩn ngay. Tên mập trán nổi gân xanh mà ngoài mặt vẫn phải tươi cười với Ariel và Chung Thịnh.


“Hai anh có vừa lòng với tiến độ của căn cứ không?”

“Ừm.” Ariel bâng quơ đáp một tiếng.

Tên mập lòng thầm chửi rủa, ngoài mặt lại cười tươi rói: “Nếu hai anh vừa lòng, không biết có thể nói tốt vài câu với vị kia chăng …”

Ariel gật đầu. Cái thái độ kiêu căng này chẳng những không làm tên mập giận mà còn khiến gã yên tâm hẳn.

Nói thật, hai tên này mà đồng ý nói tốt cho gã, gã mới thấy lo. Ai chẳng biết hai thằng khốn này nổi tiếng tráo trở, không đâm lén người ta là may chứ làm gì có chuyện nói tốt cho ai.

“Được rồi, không lôi thôi dài dòng nữa, chúng tôi phải đi đây. Các anh cứ tiếp tục duy trì tiến độ, hai ngày nữa sẽ thông báo cho các anh thời gian chính xác đại nhân đến đây.” Chung Thịnh tỏ ra mất kiên nhẫn.

Tên mập vội vàng vâng dạ, sau đó bảo hai tên lính đứng sau mình đưa họ ra ngoài.

Ngay lúc hai người họ đi tới cửa, một nhân viên nghiên cứu khoác áo trắng cầm trong tay cái gì đó vội vàng chạy đến chỗ tên mập.

Đồng tử co lại, Ariel túm lấy Chung Thịnh.

Chung Thịnh lảo đảo một cái, ngẩng lên nhìn Ariel, chợt giật mình.


Hai anh lính rất ngạc nhiên với hành động kỳ lạ của hai người. Sau đó, một giây trước khi cánh cửa đóng lại, hai con dao laser đâm xuyên qua gáy bọn họ.

“Đi mau!” Ariel quát khẽ một tiếng. Hai người chạy thục mạng trên hành lang. Vừa rồi lúc cửa đóng lại, Ariel nhìn thấy rõ thứ tên nhân viên nghiên cứu kia cầm trong tay chính là một trong số những quả bom họ gài vào căn cứ.

Vài giây sau, bên kia cánh cửa truyền đến tiếng gầm giận dữ của tên mập. Hai người liếc nhau, đẩy nhanh tốc độ chạy thục mạng về phía cánh cửa kim loại cuối cùng.

“Ngăn chúng lại!” Cửa mở ra. Hai bên thân thể gã mập mọc ra bốn chi thô to, miệng lộ ra hai chiếc răng nanh xanh lè. Mấy tên lính đằng sau gã hoàn toàn hóa thú, hùng hổ đuổi theo Ariel.

Lối đi ngầm này không rộng, có lấy cơ giáp ra cũng không làm được gì. Nhưng nếu không dùng cơ giáp, hai người đối đầu với nhiều chiến sĩ cải tạo gene như vậy thì chỉ có chết. Hiện giờ cách duy nhất là phải lao ra khỏi con đường này, vào cơ giáp, có thế mới chạy thoát được.

“Lên!” Ariel hét lớn.

Chung Thịnh đột nhiên dừng lại, cúi thấp người, hai tay chụm nhau để ngang đầu gối.

Ariel đột nhiên nhảy lên, đạp tay Chung Thịnh lấy đà. Chung Thịnh dồn sức đẩy mạnh, Ariel nương đó tung người lên đá thẳng vào cửa kim loại.

Vì biết trước hai nhân viên thị sát qua một lát sẽ đi luôn nên cánh cửa này không bị khóa. Lính gác bên ngoài nghe tiếng gầm của tên mập liền hóa thành động vật, nhưng vì quá gấp nên chưa kịp nhảy vào trong.

May là chúng không kịp vào, nếu không Chung Thịnh với Ariel bị bao vây hai đầu tuyệt đối không còn đường sống sót.


Cửa kim loại hơi hé, Ariel canh chuẩn thời cơ đá mạnh vào ván cửa khiến tên chiến sĩ cải tạo gene đứng đằng sau bị tấn công bất ngờ văng ra xa.

Bốn tên còn lại sợ ngây người. Chúng mới biến đổi không lâu, chưa phải chiến đấu lần nào. Nếu mà là lính của Ariel thì lúc này chắc chắn sẽ liều mình lao lên cản bước Ariel và Chung Thịnh. Đáng tiếc, chúng chỉ là những người dân bình thường may mắn sống sót sau quá trình biến đổi gene, dù biết cơ thể mình rắn chắc hơn người thường gấp trăm lần vẫn thấy run sợ khi thấy đồng loại bị đánh bật như vậy, ngơ ngác nhìn kẻ địch vòng qua mình, chạy ra khỏi căn cứ.

“Bọn ăn hại!” Gã mập theo sát phía sau, lối đi nhỏ hẹp làm gã hành động không thuận tiện, cho nên không đuổi kịp Ariel. Thấy bốn tên lính kia trơ mắt ra nhìn kẻ địch lao ra khỏi căn cứ, tức không chịu được liền dùng bốn chi mọc trên thân đâm xuyên ngực chúng, vứt sang một bên như giẻ rách.

“Mau đuổi theo! Tuyệt đối không thể để chúng tiết lộ bí mật, nếu không chết cả nút!” Hai cái răng nanh xanh lè của gã mập trông cực kỳ đáng sợ. Gã là người rõ nhất tầm quan trọng của căn cứ này đối với thủ lĩnh. Công trình nghiên cứu sắp thành công đến nơi, bây giờ mà thất bại thì gã không dám đi đối mặt với cơn giận của thủ lĩnh, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy rợn người.

Đám lính theo sau gã cũng rùng mình. Nếu ngay cả tên mập còn không sống nổi thì họ chết là cái chắc. Vì thế cả đám liều mạng đuổi theo Ariel và Chung Thịnh, nhất là tên có ưu thế tốc độ, lao vun vút về phía trước, thu hẹp khoảng cách giữa hai bên.

Căn cứ nhỏ này còn cách nơi họ đỗ phi thuyền một khoảng rất xa. Nếu chỉ dựa vào hai chân thì họ không thể chạy thoát. Thấy sắp sửa ra ngoài, Chung Thịnh chuẩn bị giải phóng cơ giáp.

Ariel nhìn động tác của Chung Thịnh, hét lên: “Dùng Lôi Ưng!”

Chung Thịnh hơi khựng lại, rồi nhanh chóng giải phóng Lôi Ưng.

Hai chiếc cơ giáp cao lớn xuất hiện trước mặt hai người, vẫn tư thế nửa quỳ như mọi lần. Ariel tiện đà chạy nhảy vài cái liền vào trong khoang điều khiển.

Lúc đang xông lên trước, Chung Thịnh cảm nhận được tiếng xé gió mãnh liệt ở ngay đằng sau. Anh biết có người sắp đuổi kịp mình, cho nên dứt khoát giảm tốc độ, thu hút sự chú ý của đối phương để tạo điều kiện cho Ariel lên trước.

Vừa giảm tốc đã thấy áp lực đằng sau tăng hẳn. Chung Thịnh vẫn không dừng bước, các dây thần kinh căng ra như dây đàn.


Chiến sĩ cải tạo gene đuổi theo Chung Thịnh đã hóa thành một con sói lớn, miệng há ra, nước miếng nhỏ giọt. Nó thấy Chung Thịnh giảm tốc độ, đôi mắt màu vàng liền ánh lên sự tàn nhẫn, chân phải đạp đất, lao bổ vào lưng anh.

Chính là lúc này!

Chung Thịnh lộn nhào tránh thoát đòn tấn công, không quay đầu lại đã nghe phập một tiếng, máu nóng văng ra làm ướt lưng áo.

Lấy đà nhảy bật lên chân cơ giáp, lúc vung người, Chung Thịnh liếc thấy cơ giáp của Ariel vung thi thể con sói bị trường kiếm đâm thủng kia đi xa.

Chung Thịnh nhếch môi cười, lòng thầm vui sướng. Quả nhiên anh và ngài Ariel vẫn phối hợp ăn ý như trước.

Vào trong khoang điều khiển, hai người chỉ huy cơ giáp chạy nhanh về phía phi thuyền.

Hơn mười chiến sĩ cải tạo gene chạy như điên đuổi theo bọn họ, thân hình đồ sộ nhất chính là tên mập kia giờ đã biến thành một con nhện khổng lồ.

Chẳng lẽ có tám chân nên chạy nhanh hơn sao? Chung Thịnh vừa chạy trốn vừa nghĩ.

Còn Ariel thì không quên lợi dụng quyền kiểm soát tối cao của mình để làm tê liệt toàn bộ vũ khí của căn cứ trên mặt đất.

Thật ra hắn làm thế có hơi thừa, vì lúc nãy tên mập đã giết hết lính gác của căn cứ, không hề có ý định dùng pháo bắn.

Lôi Ưng không hổ danh “Lôi đào tẩu”, tốc độ nhanh kinh hồn. Tấm khiên sau lưng càng là công cụ phòng ngự cực tốt những đòn tấn công đến từ phía sau.

Chung Thịnh với Ariel chạy thục mạng. Đến khi nhìn thấy phi thuyền phía trước rồi, Ariel đột nhiên ngừng lại.