Chú Ái Tinh Không

Chương 253

Editor: Nguyệt

Bọn khốn kiếp kia, ngày thường bắt nạt bọn này cho lắm vào! Suốt ngày kén cá chọn canh, chê đồ ăn dở tệ, không biết làm các món phong phú. Bây giờ bị bỏ đói rồi đấy, thỏa mãn chưa! Trưởng quan, làm tốt lắm! Tiếp tục dạy dỗ bọn súc sinh này đi!! (##)

Ariel nhướn mày, tâm trạng khá là vui vẻ. Tốt lắm, cái đám “đầu gấu” này là điển hình của loại không ai thương ai quý, ngay cả lính hậu cần mà cũng làm mất lòng được đến mức độ này. Nhưng điều này rất có lợi cho kế hoạch của hắn. Hắn muốn đám binh sĩ kia hoàn toàn mất đi năng lực đối kháng với mình. Hắn không tin đám lính ăn còn chẳng no đó có thể gây ra chuyện gì đáng gờm.

“Trong số các anh ai là phó trưởng quan bộ phận hậu cần?”

“Có tôi!” Một người đàn ông trung niên tóc xám tiến lên một bước trình diện.

“Nói với thượng úy Raul, từ hôm nay trở đi, tất cả tài nguyên của bộ hậu cần đều phải quản lý chặt chẽ cho tôi, đặc biệt là thực phẩm. Tôi không muốn nghe bất kỳ tin tức thực phẩm bị trộm cắp nào. Anh đã hiểu chưa? Nếu có người dùng vũ lực uy hiếp, tôi cho phép các anh dùng súng áp chế.”

Người đàn ông trung niên kia mắt sáng như đèn pha, lớn tiếng đáp: “Tuân lệnh!”

Ông nhìn ra được thủ trưởng mới tới này đặc biệt nói cho đám lính cá biệt kia nghe, để họ biết rằng anh ta không nói đùa.

Lính hậu cần trở về nhà bếp chuẩn bị bữa tối dưới sự dẫn dắt của người đàn ông trung niên. Hôm nay là ngày đầu tiên sĩ quan chỉ huy đến đây, trung úy trung niên quyết định, hôm nay ăn đồ ngon!


Lính hậu cần ai nấy đều cười rất âm hiểm, đặc biệt là mấy anh phụ trách nấu nướng. Họ quyết định hôm nay phải trổ hết bản lĩnh, tốt nhất là khiến thủ trưởng mới ăn ngon đến nỗi rớt lưỡi luôn.

Cái gì cơ? Rất nhiều binh sĩ tối nay không có cơm ăn ư? Liên quan gì đến bọn tôi? Bọn này chỉ là một đám lính hậu cần phụ trách nấu nướng, không có bản lĩnh gì cũng chẳng có địa vị đáng nói. Chúng tôi chỉ còn biết cảm thông cho những binh sĩ không được ăn tối đó thôi. ╮(╯╰)╭

Đến khi Chung Thịnh thoát khỏi nỗi khiếp sợ gây ra bởi lời nói “hạn chế độ tuổi” kia của Ariel, thì vừa lúc nghe được mệnh lệnh khá là âm hiểm nọ. Trong lòng lại bắt đầu ai điếu cho đám binh sĩ tối nay chắc chắn phải chịu đói. Anh bắt đầu hồi tưởng, từ lúc nào mà ngài Ariel lại trở nên âm hiểm giả dối thế này …

Ariel bày tỏ tôi trước nay vẫn vậy, chưa từng thay đổi, chẳng qua trước kia được giấu giếm đằng sau vẻ ngoài lãnh đạm mà thôi. Còn bây giờ, Chung Thịnh đã hoàn toàn bị tôi mê hoặc, cho nên bỏ qua một vài khuyết điểm có tính chọn lọc, đơn giản thế thôi.

Cuối cùng, đến phút thứ mười lăm sau khi Chung Thịnh hoàn thành bài huấn luyện, binh sĩ đầu tiên làm xong nội dung huấn luyện bước ra khỏi đản thương.

Ariel hờ hững liếc mắt: “Tên.”

Người đàn ông cao to vạm vỡ mặt lạnh trả lời: “Cuttino.”

“Ừ, không tệ.” Ariel chẳng buồn nhấc mắt, chỉ tiện miệng khen một câu.


Cuttino hơi nheo mắt, trong lòng bùng lên cơn tức, nhưng sau khi nhìn đến Chung Thịnh quần áo tóc tai chỉnh tề đứng sau Ariel thì không còn bức xúc nữa.

Ừ thì cá biệt, ừ thì ngông nghênh cuồng ngạo, nhưng thân là một quân nhân, bọn họ vẫn luôn bội phục những người có thực lực mạnh mẽ. Chưa bàn đến gì khác, chỉ riêng bài huấn luyện cấp độ S kia thôi, Chung Thịnh chẳng những hoàn thành nhanh hơn bọn họ rất nhiều mà còn không hề bị thương, đã đủ khiến Cuttino phải bội phục.

Ariel có phó quan giỏi giang bậc này quả thực có tư cách không để mắt đến gã.

Cuttino ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn Ariel còn đang lạnh lùng nhìn chằm chằm các đản thương chưa mở, trong lòng thấy bình tĩnh. Có lẽ … sĩ quan chỉ huy mới tới này có thể mang đến điều gì đó khác thường.

Rời khỏi phòng huấn luyện, vừa bước ra cửa, Cuttino đã không nhịn được phải ôm lấy cánh tay phải của mình. Vừa rồi lúc ở trong phòng gã không muốn mình yếu thế trước mặt Ariel, chứ thực ra cả cánh tay phải của gã đã tê liệt. Trong quá trình huấn luyện, có mấy lần gã bị trúng đạn laser. Vì để hoàn thành bài huấn luyện, gã buộc lòng phải dùng tay phải làm bia đỡ đạn hết lần này đến lần khác. Kết quả là, các bộ phận khác trên cơ thể được bảo vệ khá toàn vẹn, nhưng tay phải thì bị giật điện nhiều lần, cho nên bây giờ chỉ thấy càng lúc càng đau chứ không còn cảm nhận được gì khác.

Cuttino hít sâu một hơi, không che giấu gương mặt đau đến nhăn nhó của mình nữa. Mẹ nó đau thật, mức độ đau đớn 100% quả thật không khác gì bị thương ngoài đời thực, thật đến nỗi gã có cảm giác tay phải của mình như bị cắt đứt luôn rồi!

Đáng tiếc, tay phải gã vẫn treo trên người, mà cơn đau kịch liệt thì phải một lúc nữa mới dần mất đi.

“Hi, Cuttino, tốc độ nhanh thật.” Ed ra chậm hơn Cuttino chừng hai phút, vừa bước ra ngoài thì gặp Cuttino.


Cuttino nghe đằng sau có tiếng nói, thân thể lập tức cứng đờ, nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm, làm vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Ed, cậu cũng đâu có chậm.”

“Hề hề, chịu thôi, tôi không muốn chịu đói. Đáng tiếc vẫn chậm một chút, chỉ có một nửa bữa tối.” Ed gãi gãi đầu, cười hề hề.

Cuttino gật đầu với hắn: “Tôi về nghỉ trước. Không chừng sau đó vị thiếu tá kia còn chuẩn bị cho chúng ta ‘niềm vui bất ngờ’ khác nữa.”

Vừa xoay người đi, mặt gã lại nhăn nhó vì đau đớn, nhưng Ed đứng phía sau không nhìn thấy.

“Ed, đang nói chuyện với ai đấy?” Từ Nham ra chậm hơn Ed, chỉ nghe tiếng Ed nói chuyện với ai đó, đến khi đi ra thì không thấy bóng Cuttino đâu.

Ed quay người lại, thấy Từ Nham đi ra thì khuôn mặt lúc nãy còn tươi cười lập tức cau có, nhân thể khoác tay lên vai Từ Nham: “Ai da … Đau! Đau! Đau chết mất!”

Từ Nham sửng sốt, nhìn Ed thình lình đổi mặt thì dở khóc dở cười: “Vừa nãy vẫn ổn mà, sao đột nhiên bây giờ lại đau rồi?”

“Ổn cái gì.” Ed trừng mắt, “Chân trái của tôi đau chết lên được. Vừa rồi có Cuttino ở đó nên phải cố giữ thể diện, chứ không tôi đã kêu từ lâu rồi.”

Từ Nham ngẩng đầu nhìn trời không biết nói gì. Chuyện này thì có gì đâu mà phải giấu.

“Cuttino ra sớm hơn tôi, trông có vẻ không bị thương chỗ nào, tôi mà kêu đau thì mất mặt chêt đi được.” Ed nói như lẽ đương nhiên, “Được rồi, mau dìu tôi về ký túc đi, đau chết mất.”


Từ Nham gãi mũi, im lặng dìu Ed đi. Anh bạn tốt này của hắn mặt nào cũng tốt, chỉ có mỗi khuyết điểm là quá sĩ diện.

Sau Từ Nham, các binh sĩ lục tục bò ra khỏi đản thương. Loại bỏ các binh sĩ bị điện giật ngất xỉu, thông qua lần đặc huấn này, Ariel kiểm kê được chừng mười lăm binh sĩ mà hắn cho rằng “tạm chấp nhận được”.

Mười lăm binh sĩ nhân phẩm thế nào thì chưa biết, nhưng có thể hoàn thành bài huấn luyện cấp độ S trong vòng 90 phút chứng tỏ năng lực cá nhân mỗi người đều rất xuất sắc. Có thể nói, các binh sĩ này chỉ cần không quá ngu dốt trên phương diện điều khiển cơ giáp, về cơ bản là đã có thể đối kháng trực diện với chiến sĩ cải tạo gene ưu tú, nếu là người cải tạo gene thì một cân ba cũng có khả năng.

Bảo các vệ binh lôi đám bị điện giật choáng ra khỏi đản thương, Ariel ghi lại họ tên của mười lăm người kia, rồi nhàn nhã dẫn theo phó quan đi hưởng thụ bữa tối.

Mục đích ra oai phủ đầu hôm nay đã đạt được. Tiếp theo là thời gian tận hưởng bữa tiệc ngon lành của hắn. Đương nhiên, “tiệc” ở đây có hai nghĩa, một tất nhiên là bữa ăn thịnh soạn mà lính hậu cần chuẩn bị để chào đón thủ trưởng mới, còn một nghĩa khác thì là tận hưởng bữa tiệc trên thân xác.

Không biết có phải vì muốn lấy lòng thủ trưởng không, mà các lính hậu cần phụ trách nấu ăn hôm nay lao tâm khổ tứ làm ra một bàn ăn vô cùng phong phú và ngon miệng. Ariel cũng khá bất ngờ khi có thể ăn được những món ngon thế này ở căn cứ gần tiền tuyến, cho nên hắn hào phóng cho phép các binh sĩ bị tạm giam đến nhà ăn … tham quan.

Các bạn không nhìn nhầm đâu. Ariel chẳng những tra tấn đám đầu gấu này vể mặt thể xác, mà đến bữa tối còn muốn hành hạ tinh thần bọn họ.

Bởi vì hầu hết các binh sĩ đều không được ăn tối, cho nên Ariel rất lấy làm tiếc nói với họ rằng, họ có thể nhìn các binh sĩ khác ăn cơm. Mà người được nhìn tất nhiên chính là mười lăm binh sĩ hoàn thành bài huấn luyện.

Giữa nhà ăn đặt hai cái bàn, một bàn của Ariel và Chung Thịnh, một bàn khác mười lăm binh sĩ chen chúc nhau ngồi. Xung quanh có cả đám đông nghìn nghịt những người. Ăn cơm dưới ánh nhìn chăm chú của đông người như vậy cũng xem như một thử thách khó vượt qua với họ.

Mùi thức ăn tản ra khắp nơi, trong đám người thỉnh thoảng lại nghe có tiếng nuốt nước miếng. Mười lăm binh sĩ chịu áp lực nặng nề như đứng đống lửa như ngồi đống than, trước mặt bày đầy món ngon mà bị chiến hữu nhìn chằm chằm như vậy làm họ không sao nuốt nổi.