Chú Ái Tinh Không

Chương 251

Editor: Nguyệt

Dường như nhận ra sự căng thẳng của Raul, Ariel quay đầu lại mỉm cười.

Raul bỗng thấy tim đập nhanh. Mẹ ôi, thủ trưởng mỉm cười với tôi, khủng khiếp quá …

Thấy vẻ mặt Raul chẳng những không nhẹ bớt vì nụ cười của mình mà ngược lại càng thêm trắng bệch, Ariel nghiêm mặt lại. Thôi, mấy chuyện này cứ giao cho Chung Thịnh xử lý đi.

“Phòng thủ của căn cứ này thế nào?”

“Ừm … trưởng quan muốn hỏi phương diện nào?” Raul cẩn thận hỏi lại.

“Trong căn cứ có bao nhiêu khẩu pháo phòng ngự?”

Raul nghĩ một lát rồi đáp: “Do diện tích căn cứ không lớn, cho nên xung quanh chỉ bố trí mười lăm khẩu pháo phòng ngự.”

“Ngoài số đấy ra, trong kho còn hàng dự trữ không?”

“Còn mười khẩu.”


Ariel gật đầu: “Lính hậu cần có bao nhiêu người?”

“Dạ khoảng năm mươi người.”

Ariel hơi ngạc nhiên: “Sao lại nhiều thế?”

Raul ngại ngùng gãi đầu: “Căn cứ này xem như thuộc dạng khá trong khu vực tiền tuyến, cho nên …”

Ariel đã hiểu, không truy vấn thêm nữa.

“Anh đi làm báo cáo đệ trình lên cục hậu cần Quân khu IV xin thêm hai mươi khẩu pháo phòng ngự, ngoài ra còn cả dịch dinh dưỡng năng lượng cao và số lượng lớn linh kiện cơ giáp. Mức thiệt hại cơ giáp hiện tại là bao nhiêu?”

Raul lập tức mở quang não ra, đối chiếu danh sách của mình rồi nói: “Trước mắt, trong căn cứ có khá nhiều cơ giáp, tuy không phải loại tối tân nhưng đều là cơ giáp trang bị chính quy, linh kiện đầy đủ. Trong thời gian ngắn sắp tới sẽ không xảy ra tình trạng thiếu cơ giáp.”

“Ừ.” Ariel gật đầu vẻ tán thưởng. Thượng úy Raul có lẽ không có năng lực vượt trội gì, nhưng chức trách của mình thì làm rất tốt.

“Thực lực của lính hậu cần thế nào?”

“Cái này … lính hậu cần không thuộc lực lượng lính chiến đấu, cho nên thực lực bình thường, tuy cũng điều khiển được cơ giáp nhưng nếu so với lính chiến đấu thì e phải ba người mới đấu lại một. Tất nhiên, nếu gặp cao thủ như ngài thì dù họ có lên hết vẫn không phải đối thủ của ngài.”


Raul nhân thể khen ngợi Ariel một phen.

Ariel liếc nhìn ông, trong mắt thoáng qua ý cười. Hắn chỉ cần cấp dưới làm tốt nhiệm vụ của bản thân, còn trong lòng họ khen ngợi hay chửi mắng hắn thì hắn không quan tâm.

“Anh mau gửi báo cáo cho cục hậu cần Quân khu IV đi, xin những thứ tôi vừa nói.”

“Chuyện này … trưởng quan …” Raul gãi đầu ra chiều khó xử. Theo lý thuyết, đây là nhiệm vụ đầu tiên Ariel giao cho ông, làm thế nào cũng phải hoàn thành một cách trơn tru. Nhưng vấn đề là xin trợ cấp từ tổng bộ không phải chuyện mà một thượng úy nho nhỏ như ông có thể quyết định. Cho dù ông gửi báo cáo, nếu cục hậu cần Quân khu IV không phê duyệt thì cái báo cáo đó chẳng khác gì tờ giấy lộn.

“Sao vậy? Có vấn đề gì ư?”

“Trưởng quan, những thứ chúng ta muốn xin đều thuộc nhóm trợ cấp cao cấp, tôi lo … cục hậu cần không cấp cho chúng ta.”

Ariel hơi nhíu mày: “Tại sao?”

Raul ngập ngừng không nói.

Ariel càng cau chặt lông mày: “Nói đi, tôi không trách anh.”


“Chuyện là …” Raul chần chừ, nhưng chuyện này thực sự không giấu được, chi bằng bây giờ nói thẳng ra luôn, “Căn cứ của chúng ta cách tiền tuyến không xa, nhưng mức độ nguy hiểm cũng không cao, lại là chốn “lưu đày” nổi tiếng, cho nên rất nhiều trợ cấp đều không đến lượt chúng ta. Xin cho tôi nói thẳng, nếu không phải lúc trước căn cứ tồn trữ hàng đầy đủ, thì chỉ e với tần suất trợ cấp hiện tại, chúng ta đã không cầm cự nổi từ lâu rồi.”

Cứ nhớ đến vẻ mặt của sĩ quan cục hậu cần mỗi lần mình xin trợ cấp là Raul lại thấy lòng đắng chát. “Trưởng quan Ariel, các binh sĩ ở đây quả thật có hơi … ừm … vô lễ. A, không phải!” Nhận ra mình lỡ lời liền vội vàng đổi cách nói, “Thật ra không phải họ không kính trọng cấp trên đâu, chỉ là tính tình không tốt thôi. Với lại, các sĩ quan được phái đến đây làm chỉ huy lúc trước quả thật có điều không phải, cho nên mới … ừm … gặp chuyện xui xẻo.”

Raul ngẩng đầu nhìn Ariel, thấy hắn vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm, không biết có giận hay không.

Raul khẽ cắn môi. Ông thấy vị sĩ quan này tuy là hơi tàn khốc, nhưng phó quan của cậu ta rất có bản lĩnh, nếu có thể khiến người như vậy đi theo phục tùng mình thì chứng tỏ nhân phẩm của cậu ta không quá tệ. Cho nên, ông quyết định cược một phen, để xem cậu thiếu tá này có thể dẫn dắt bọn họ rời khỏi căn cứ này hay không.

Thấy Ariel không ngắt lời, Raul liền sắp xếp lại suy nghĩ rồi bắt đầu trình bày tình huống của căn cứ hiện nay.

Hơi khác so với dự đoán ban đầu của Ariel, căn cứ này tuy cách tiền tuyến không xa không gần, số lần bị người cải tạo gene tấn công tương đối ít, các trận đánh không quá kịch liệt, nhưng cũng chính vì nguyên nhân đó, lại thêm binh sĩ đồn trú ở đây đều là loại cá biệt không tuân mệnh lệnh, cho nên căn cứ thường xuyên bị cắt xén trợ cấp.

Từ pháo phòng ngự đến cơ giáp, tất cả đều cần rất nhiều năng lượng để duy trì sử dụng. Thiếu hụt năng lượng là cơn ác mộng kinh hoàng nhất của các căn cứ có nhiệm vụ phòng thủ.

Vốn dĩ trong căn cứ có tổng cộng hai mươi khẩu pháo cỡ lớn, nhưng bởi vì thiếu năng lượng cho nên bây giờ buộc phải giảm bớt năm khẩu. Pháo mà không có năng lượng thì có khác gì đồ trang trí.

Raul làm thượng úy hậu cần cũng có nỗi khổ khó nói. Các binh sĩ cá biệt kia chẳng ai nghe lệnh của ông. Mặt ngoài ông là chỉ huy tối cao của căn cứ, nhưng ai chẳng hiểu đó là vì ông đã ngậm đắng nuốt cay canh giữ ở đây hai mươi năm trời.

Các binh sĩ của căn cứ đa phần là vì làm mất lòng cấp trên tại đơn vị cũ nên mới bị điều đến đây. Đã bị trục xuất thì chứng tỏ người họ làm mất lòng có chức vị và quân hàm cao hơn họ. Không phải ai cũng rộng lượng khoan dung, rất nhiều kẻ bụng dạ hẹp hòi không dừng lại ở việc đày họ đến đây.

Mỗi lần Raul xin trợ cấp là mỗi lần bị bao nhiêu người gây khó dễ. Có lẽ họ không nhằm vào ông, nhưng không thể phủ nhận rằng, tinh cầu số 17 tinh hệ Torch đã thành “Bãi tập trung rác thải” bị rất nhiều người căm ghét.


Raul không biết phải làm sao với tình hình này. Ông chỉ là một thượng úy cỏn con, bị mấy người cục hậu cần làm khó dễ, ngoài chuyện nhẫn nhịn ra ông còn biết làm gì nữa đây?

May là trước lúc chiến tranh, địa vị của căn cứ này khá cao, lại thêm Raul nhiều năm nỗ lực, tích trữ được kha khá của cải, ông lại dùng khoáng thạch do quặng mỏ khai thác để vụng trộm tiến hành vài giao dịch, cho nên mới được như bây giờ. Bằng không, đừng bảo là phục vụ nhu cầu chiến đấu, có khi căn cứ này thất thủ từ lâu rồi.

Ngoài dự đoán của Raul, Ariel không quá ngạc nhiên với tình huống này. Cạnh tranh đấu đá giữa các phe phái trong quân đội đôi khi nghiêm trọng hơn thế này nhiều. Nếu hắn là một thanh niên nhiệt huyết chưa đầy hai mươi tuổi, có lẽ sẽ vì những gì Raul nói mà cáu giận tím tái mặt mày, thậm chí đệ trình sự việc lên thượng cấp. Nhưng một thiếu tướng từng nắm trong tay cả một quân khu làm gì có chuyện bị mấy việc nhỏ nhặt này làm suy sụp tinh thần.

Vấn đề cắt xén trợ cấp cần phải được giải quyết, nhưng không phải bằng cách đi khóc lóc kể lể khắp nơi, làm vậy chẳng những vô tác dụng mà ngược lại còn khiến cấp trên cho rằng người này không có năng lực.

Tất nhiên là Ariel sẽ không dùng biện pháp ngu xuẩn đó. Nhưng không có nghĩa hắn không định xin sự trợ giúp từ thượng cấp, chẳng qua cách thức không trực tiếp như vậy thôi.

Trước khi được điều tới đây, hắn và Chung Thịnh đã cố gắng xây dựng quan hệ tốt với một vài sĩ quan bậc trung. Hắn biết đồng liêu có ý nghĩa vô cùng quan trọng trong kiếp sống quân nhân của mình, cho nên dù là tụ tập uống rượu, đấu trí đấu mưu, thậm chí lên sàn đánh đấm, hắn đều nghĩ cách xây dựng quan hệ tốt với các sĩ quan.

Dần dà, sự bất mãn cùng ganh ghét của bọn họ đối với hai người dễ dàng đạt quân hàm thiếu tá như hắn và Chung Thịnh đã phai nhạt. Đối với mấy thiếu tá đó, chỉ cần bạn đủ năng lực khiến họ phải công nhận là sẽ dễ dàng trở thành bạn bè.

Một viên chỉ huy dẫn dắt quân sĩ thường sẽ thể hiện một vài nét đặc trưng. Ví dụ như sư đoàn 1 do có râu quai nón nên hầu hết các binh sĩ đều có tính tình ngay thẳng bộc trực, phóng khoáng. Đó cũng là những người dễ gây thiện cảm với Chung Thịnh và Ariel nhất. Bởi vậy, trước khi lên đường ra tiền tuyến, hai người đã xem như chính thức hòa nhập vào đoàn thể sư đoàn 1.

“Tôi biết rồi.” Ariel bình tĩnh đáp, “Ông cứ chuẩn bị báo cáo như tôi yêu cầu đi, còn lại giao cho tôi.”

Raul thấy thật khó tin khi Ariel bình tĩnh chấp nhận tình huống hiện tại như vậy. Hơn nữa, đối với hành động tự tin “còn lại giao cho tôi” đó của hắn, ông xem nhẹ vài phần. Trông vị thủ trưởng này có chút bản lĩnh, nhưng mấy chiêu trò trong cục hậu cần thì sĩ quan trẻ tuổi như cậu ta làm sao mà xử lý được.

Mặc dù trong lòng nhận định viên sĩ quan này chắc chắn sẽ mất mặt, nhưng Raul vẫn không khuyên bảo gì. Ông cho rằng, Ariel còn quá trẻ, hiểu biết về quân đội còn nhiều thiếu sót, thay vì khuyên bảo khiến cậu ta ghét mình, chẳng bằng để cậu ta vấp ngã một lần, ngã đau thì mới nhớ lâu.