Chú Ái Tinh Không

Chương 247

Editor: Nguyệt

“Sau đó …”

“Hửm? Còn có sau đó nữa à?”

Allen giễu thầm trong lòng, cấp dưới của ông toàn một lũ ngông nghênh cao ngạo, làm gì có chuyện dễ dàng tiếp nhận hai sĩ quan cấp tá nhỏ tuổi như thế, có khi còn bắt nạt người ta ấy chứ.

“Sau đó, cái cậu tên Ariel kia vào phòng huấn luyện giả tưởng, chỉ huy một trận đấu giữa trung đội với trung đội, chiến thắng trung đội trưởng trung đội 9 với mức tổn thất 1-5.”

“Thật không?” Râu quai nón ngồi thẳng dậy. Lúc trước Ariel chỉ có tám đội viên cho nên không nhìn ra khả năng chỉ huy có gì nổi trội. Trên thực tế, dù có chỉ huy một trung đội bốn mươi người thì vẫn chỉ nhìn ra được một phần rất nhỏ năng lực của người chỉ huy mà thôi. Binh đoàn tác chiến thông thường đều là mấy vạn người thậm chí mấy trăm nghìn người. Nhưng thắng được trung đội trưởng trung đội 9 thì chứng tỏ khả năng chỉ huy của Ariel rất khá.

“Chậc chậc, hai thằng nhóc này đúng là luôn làm người ta bất ngờ. Giấu tài đủ sâu đấy.” Râu quai nón chậc lưỡi, nghĩ thầm: Chẳng lẽ học viên tinh anh trường Đệ Nhất đều xuất sắc như vậy sao? Phải chăng gã nên suy xét chuyện “dụ” học viên trường Đệ Nhất từ tay các sĩ quan chỉ huy khác về bên mình? Nhân lúc tài năng của chúng còn chưa bị phát hiện?

Allen đã chẳng buồn móc máy gì cái sự không đứng đắn của thủ trưởng nhà mình nữa rồi, chỉ im lặng quay mặt đi: “Tóm lại, bất kể là Chung Thịnh hay Ariel, hiện tại đều thích ứng rất tốt. Nhưng, bởi vì là sĩ quan cấp tá mới lên chức, cho nên họ chưa có cấp dưới trực thuộc. Ngài định tính sao?”

“Rắc rối … thật là rắc rối …” Râu quai nón sờ cái đầu trọc của mình. Không phải gã không có lính, mà là để hai đứa mới lên chiến trường như chúng chỉ huy một trung đội gã vẫn không yên tâm.

Hiện tại gã đã công nhận tài năng của Ariel và Chung Thịnh, nhưng cho dù xem trọng chúng đến mấy vẫn không thể để chúng trực tiếp lên chiến trường xung phong liều chết được.


Người cải tạo gene hung tàn hơn bọn săn trộm nhiều. Nếu hai đứa kia còn chưa kịp trưởng thành đã bị xử lý, gã sẽ tiếc đến phát khóc luôn.

Râu quai nón rầu rĩ hỏi: “Allen, cậu có ý kiến gì không?”

Allen nghĩ một lát rồi đáp: “Có chỗ này khá ổn, chỉ là … hai đứa kia chưa chắc đã chịu đi.”

“Chỗ nào?”

“Tinh cầu số 17 tinh hệ Torch.”

Râu quai nón hơi nhíu mày: “Tinh hệ Torch? Tiền tuyến?”

“Không được tính là tiền tuyến. Tinh cầu số 17 cách tinh cầu Torch khoảng hai mươi giờ lộ trình, nói gần không gần mà bảo xa cũng chẳng xa. Trên tinh cầu đó có khoáng thạch hiếm Lyra, cho nên có một nhà xưởng nhỏ. Sau khi chiến tranh bùng nổ, nhà xưởng đóng cửa, nhưng công nhân thì chưa kịp chạy thoát. May mà chỗ đó có một căn cứ nhỏ của chúng ta, cho nên hiện giờ tuy thỉnh thoảng có người cải tạo gene tấn công, cấp độ vẫn tương đối thấp, chỗ đó vẫn là một nơi phòng thủ tương đối nhẹ nhàng.”

“Ừm …” Râu quai nón nheo mắt lại, mở bản đồ vũ trụ, cẩn thận nghiên cứu một phen rồi nói: “Quả thật là cách tiền tuyền không xa không gần, tiện cứu viện, đáp ứng được nguyện vọng ra chiến trường của hai đứa kia. Nhưng tại sao cậu lại nói là chúng chưa chắc đã chịu đi?”

Allen nhìn râu quai nón với vẻ chán nản, khiến râu quai nón không hiểu ra làm sao.


“Trưởng quan quên rồi sao, chỗ đó chính là nơi lưu đày chuyên biệt của trưởng sư đoàn 9.”

“Cái gì? Lưu đày cái gì cơ?” Râu quai nón nhất thời chưa hiểu ra.

“Thì là những cấp dưới có năng lực nhưng tính nết không tốt của ông ấy sẽ bị điều đến chỗ chiến đấu không căng thẳng mà cũng chẳng quá an toàn đó để “rèn giũa” tính tình.”

“Vậy thì liên quan gì đến Ariel với Chung Thịnh?” Râu quai nón vẫn không hiểu.

Allen buồn bực ôm trán: “Trưởng quan, những người đó vẫn luôn đóng giữ tại đó, dù sư đoàn 9 rút về bổ sung lực lượng, họ vẫn ở lại tinh cầu nọ. Nếu nhóm Ariel qua đó, còn chưa biết có kiểm soát được đám người ngông nghênh đó không đâu. Dù sao hai đứa nó trông còn trẻ như vậy …”

“Ây … ra là thế à.” Râu quai nón chợt vỗ bàn hiểu ra, sau đó phẩy tay tỏ vẻ không bận tâm, “Không sao đâu. Chẳng phải chỉ là mấy cấp dưới ngông nghênh cao ngạo thôi sao, nếu ngay cả chuyện đó mà còn không xử lý được thì hai đứa kia cũng quá kém.”

“Nhưng …” Allen muốn nói tiếp nhưng bị râu quai nón đưa tay cản lại, “Được rồi, việc này cứ quyết định như vậy đi. Bảo hai đứa nó đến tinh cầu số 17 rèn luyện vài tháng rồi tính sau. Cậu đi làm lệnh điều động đi.”

“Vâng, thưa trưởng quan.” Allen nhún vai, đi chấp hành mệnh lệnh của râu quai nón. Thật ra hắn định bổ sung thêm một câu, ở cái chỗ lưu đày đó ngoài mấy thành phần cá biệt của sư đoàn 9 bị “lưu đày”, còn có rất nhiều thành phần khó xử lý bị đuổi từ các nơi khác đến.

“Lệnh điều động?” Ariel hơi nhíu mày, nhìn mệnh lệnh mới nhận được hiển thị trên quang não, tỏ vẻ không vui.


“Đây là … để chúng ta rời xa tiền tuyến?” Chung Thịnh nhận được lệnh điều động tương tự, lập tức mở bản đồ vũ trụ ra xem, nhận ra đây là một cách để râu quai nón bảo vệ họ.

“Ông ta không tin tưởng vào khả năng của chúng ta.” Ariel nói với vẻ bất mãn, nhưng lại không bới móc được sai lầm gì trong hành động của râu quai nón. Dù sao thì hắn có nói ra chuyện mình sống lại, râu quai nón cũng không tin. Mà trên cương vị một sĩ quan chỉ huy, đưa cấp dưới có tiềm năng của mình rời xa chốn nguy hiểm để chậm rãi rèn luyện và phát triển là chức trách của ông ta.

Nhưng, vấn đề ở đây là Ariel không phải “tài năng” bình thường, mà là một viên chỉ huy xuất sắc đã trải qua thử thách máu thép của chiến tranh … Mà thực ra thì chức vị và quyền hạn của hắn lúc trước còn cao hơn râu quai nón.

Chung Thịnh cười bất đắc dĩ: “Đành chịu, là một sĩ quan chỉ huy, ông ấy làm vậy là đúng. Mặt ngoài chúng ta vẫn chỉ là học viên sĩ quan, cho dù bộc lộ tài năng xuất sắc đến mấy vẫn chỉ là tài năng mà thôi. Không trải qua thử thách thực chiến, ông ấy sẽ không trao quyền cho chúng ta. Làm thế là thiếu trách nhiệm với binh sĩ.”

Ariel thản nhiên ừ một tiếng. Từng là sĩ quan chỉ huy quân khu V, đương nhiên hắn hiểu nỗi lo của râu quai nón. Nếu hắn ở vào hoàn cảnh đó, chắc cũng sẽ đưa ra quyết định như vậy.

“Thôi, cứ đến chỗ đó đi, dù sao chúng ta vẫn còn ‘thiếu kinh nghiệm’.” Ariel thở dài khe khẽ. Đã quen chỉ huy binh đoàn tác chiến, giờ bảo hắn đi chỉ huy một trung đội nho nhỏ quả thật là ấm ức.

Đương nhiên, lúc này hắn đã gộp trung đội của Chung Thịnh vào của mình. Ừm … giữa hắn và Chung Thịnh còn cần phân chia của người này người kia nữa sao?

Tinh hệ Torch là một trong những địa điểm giao chiến chủ yếu giữa quân đoàn IV và Liên minh Người tiến hóa, hai bến giao chiến kịch liệt khắp cả tinh hệ, hầu hết các tinh cầu trong tinh hệ đều phân chia thuộc về hai bên. Tinh cầu số 17 thuộc quyền quản lý của quân đội Liên Bang.

Bởi vì tinh cầu này không có tài nguyên phong phú, cho nên Liên minh Người tiến hóa không tập trung nhiều lực lượng vào đây. Nhưng để đề phòng quân Liên minh đóng giữ tại đây, những trận đánh nhỏ lẻ trên tinh cầu này vẫn diễn ra không dứt.

Các trận đánh trên tinh cầu này không thường xuyên xảy ra, cũng không kịch liệt, so với các tinh cầu khác thuộc tinh hệ Torch, nơi đây tạm được coi là yên bình.


Đáng tiếc là, chiến trường dù có yên ả đến mấy vẫn có thương vong. Sĩ quan chỉ huy căn cứ trên tinh cầu nhỏ này đã bị thương nặng trong lần tập kích bất ngờ của Liên minh Người tiến hóa gần đây nhất, được gọi về tinh cầu Torch dưỡng thương. Binh lính còn lưu lại tinh cầu này sau hai lần đối kháng tập kích của Liên minh Người tiến hóa, hiện nay chuẩn bị chào đón sĩ quan chỉ huy mới.

Một trung úy trẻ tuổi ngậm điếu thuốc, nằm cạnh một chiếc cơ giáp màu xám nói: “Ed, cậu nghĩ sĩ quan chỉ huy mới tới là người thế nào?”

“Oáp …” Một người trẻ tuổi còn đang buồn ngủ mơ mơ màng màng đáp: “Kệ nó, liên quan gì đến chúng ta.”

“Sao lại không liên quan?” Trung úy trẻ tuổi đứng dậy, cái mũ đội hờ trên đầu rơi xuống, để lộ mái tóc màu xám trắng. “Nếu người tới lại ngu xuẩn giống tên lần trước, thì chúng ta rắc rối to.”

“Ưm …” Ed dụi mắt, “Chẳng phải tên ngu kia đi rồi sao?”

Từ Nham – tên trung úy trẻ tuổi nhếch môi: “Thằng ngu này đi lại có thằng khác tới. Cậu còn lạ gì nữa, chỗ này của chúng ta đâu có tốt đẹp gì.”

“Vậy thì sao?” Ed ngáp một cái, “Để bọn Cuttino giải quyết là được. Lần trước cũng là chúng nó xử lý mà.”

“Ừm … nhưng …” Từ Nham chần chừ nói, “Lần trước họ làm có phải hơi quá đáng không? Vị thiếu tá kia bị thương khá nặng.”

Trong đôi mắt nửa khép nửa mở của Ed thoáng qua tia sáng sắc lạnh. “Loại ngu xuẩn như thế không chết ở đây là may rồi. Cậu bận tâm nhiều thế làm gì.”

Từ Nham thở dài: “Nói cũng phải. Tôi thực sự không hiểu, loại ngu xuẩn như thế tại sao lại lên được đến chức thiếu tá. Cạm bẫy rành rành ra đó mà không nhìn ra, còn bảo chúng ta phải đi chịu chết cùng hắn.”

“Ai biết được … mà sao hôm nay cậu nói nhiều thế?” Ed gãi đầu, ngẩng lên để lộ khuôn mặt thanh tú.