Chú Ái Tinh Không

Chương 181

Editor: Nguyệt

“Nhanh lên, chắc chắn bọn cướp đã phát hiện ra rồi.” Ariel đi đầu làm gương, nhảy thẳng xuống dưới cái hố to. Theo sát sau đó đương nhiên là viên phó quan trung thành của hắn.

Edward là người phản ứng nhanh thứ ba trong đội, kéo Gerald cùng nhảy xuống dưới.

Trong lúc bi phẫn, Gerald vẫn còn nghĩ, chưa nhìn tình hình bên dưới thế nào đã nhảy, Edward à, anh sợ em sẽ không chết cùng anh sao!!!

Những người còn lại lần lượt nhảy xuống. Có lẽ vì dáng vẻ anh dũng của Ariel mà không ai nghĩ rằng nếu bên dưới không phải kho hàng mà nổ cả vỏ tàu thẳng đến ngoài không gian vũ trụ thì kết quả sẽ thế nào.



Trong phòng thuyền trưởng, một người đàn ông đeo mặt nạ đỏ như máu ngồi trên ghế điều khiển, lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Dưới sàn nhà bên cạnh hắn có thi thể của một người đàn ông trung niên nằm ngay đơ, máu đã đông lại, nhìn quần áo thì biết đây chính là thuyền trưởng của con tàu này.

Cả phòng điều khiển ngập mùi máu tươi, dưới đất có mấy thi thể nằm chỏng chơ. Đa số thuyền viên đều run rẩy sợ hãi ngồi đúng vị trí của mình, dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn người đàn ông nọ.

“Chậc chậc, lão đại, có chuyện rồi nha.” Một cô nàng diễm lệ đi boot cao cổ vừa dùng ngón tay chạm nhẹ lên cánh môi đỏ tươi của mình vừa nói.

“Nói.” Người đàn ông đeo mặt nạ máu thốt ra một câu lạnh lùng như mũi băng nhọn.


“Hì hì, anh tự xem đi.” Cô nàng cười khúc khích, chiếu đoạn băng ghi hình lên màn hình lớn.

Chính giữa màn hình là hình ảnh của camera lắp gần phòng khách. Trên đó, hai người đàn ông đang anh dũng cướp súng laser, giằng co với mấy tên cướp trên hành lang.

“Bọn sâu chui ở đâu ra đây.” Kẻ đeo mặt nạ chuyển mắt sang nhìn người đàn ông tuấn tú đang ngồi vắt chéo chân.

Người nọ nhún vai: “Theo ghi chép về thông tin của các hành khách, hình như đó là hai trưởng quan của trường quân sự Đệ Nhất tinh cầu Thủ Đô, trên tàu của chúng ta.”

“Wow, quân nhân à, tôi thích đấy.” Cô nàng diễm lệ mắt sáng như đèn pha, liếm cánh môi, dáng vẻ trông thật quyến rũ.

Ngay cả các thuyền viên đang trong tình cảnh nguy hiểm, nơm nớp lo sợ, cũng phải nuốt nước miếng. Mặc dù cô nàng này là cướp vũ trụ, nhưng thật sự là rất hấp dẫn.

Người đàn ông tuấn tú khinh bỉ: “Đồ lẳng lơ, suốt ngày chỉ nghĩ đến đàn ông.”

“Làm sao? Ghen hả?” Cô ta đá lông nheo với gã, “Nếu muốn thì lúc nào anh cũng có thể lên giường của tôi. Đảm bảo sẽ làm anh sướng đến nỗi quên hết mọi thứ.”

Người đàn ông tuấn tú sầm mặt: “Biến!”

“Ha ha.” Cô ả đưa mắt nhìn đầy quyến rũ, cái tay lại thẳng thừng ra đòn, chẳng biết lôi ở đâu ra một cây roi kim loại mềm, vút mạnh về phía người đàn ông.

“Grào!” Người đàn ông kia nhảy bật khỏi chỗ ngồi, trên mặt hiện lên vết vằn như dã thú, móng tay dài ra vô cùng sắc bén.

“Câm hết đi!” Kẻ đeo mặt nạ đảo cặp mắt đỏ ngầu qua cô ả diễm lệ và gã đàn ông tuấn tú. Hai người kia rùng mình, biết điều ngồi yên tại chỗ.

Bấy giờ các thuyền viên bị doạ cho gần chết mới để ý thấy, cây roi của cô nàng diễm lệ kia không phải được cầm trong tay, mà là mọc từ cổ tay của ả ra.


“Rena, giải quyết chúng.” Kẻ đeo mặt nạ trầm giọng nói.

Cô ta chu môi: “Vậy bọn họ là của em nhé, lão đại.”

“Ừ.” Kẻ đeo mặt nạ gật đầu không mấy để tâm.

“Hì hì, em đi đây.” Cô nàng hôn gió với gã đàn ông đã biến thành thú một nửa, xoay người lả lướt rời đi.

Gã đàn ông tuấn tú nhìn sắc mặt lão đại, vội vàng thu móng vuốt, vằn thú trên mặt cũng từ từ nhạt đi.

Lão đại không lên tiếng, gã cũng không dám nói nhiều, chuyển hình ảnh sang cảnh chiến đấu bên ngoài. Có tất cả năm tàu cướp đang tấn công con tàu này, nó cũng phái ra bốn tàu con để bảo vệ. Cho dù bốn chiếc tàu bảo vệ được trang bị cao cấp hơn tàu của bọn cướp rất nhiều, nhưng không có khí thế sát phạt như bọn cướp, cho nên dù chiếm ưu thế về mặt trang bị vẫn bị bọn cướp đánh cho bầm dập.

“Hừ, một lũ vô dụng, thế này mà cũng dám xưng mình là bảo vệ.” Gã nhìn hành động vụng về luống cuống của bảo vệ tàu, cười khẩy.

Kẻ đeo mặt nạ máu lạnh lùng nhìn màn hình, không nói gì.

Gã thấy lão đại dời sự chú ý sang tình hình chiến đấu bên ngoài, lặng lẽ chuyển hình ảnh trên màn hình trước mặt mình sang cảnh hai quân nhân giằng co với bọn cướp trên hành lang lúc nãy. Xem vài lần, chợt phát hiện có gì đó không ổn, lại đổi sang hình ảnh của mấy camera khác, lập tức trợn tròn mắt.

“Lão đại!”

Từ Bảo Quốc và phó quan Lâm Lâm hiện đang rơi vào tình cảnh hiểm nghèo. Bọn cướp đang giằng co với họ rất khôn ngoan, nấp sau khúc ngoặt ở hành lang, dùng tường chắn để yểm hộ.

Ban đầu hai người cũng không biết xảy ra chuyện gì, đến khi bọn cướp uy hiếp hành khách qua radio, họ mới ý thức được rằng: Hỏng rồi!

Nhóm học viên họ dẫn đi lần này chính là những người xuất sắc nhất trong lớp tân sinh năm nay của trường Đệ Nhất. Nếu vì bọn cướp vũ trụ này mà có tổn thất gì, họ thật sự không còn mặt mũi nào về gặp hiệu trưởng. Bọn họ không biết chuyện băng cướp Huyết Dạ chưa bao giờ để ai sống sót, nhưng theo bản năng vẫn không tin chúng sẽ thả mọi người lành lặn rời đi.

Rất có thể các học viên đang tập trung trong đại sảnh, cho nên Từ Bảo Quốc và Lâm Lâm phải tìm cách đến tập hợp với chúng.


Nào ngờ, lũ cướp đã phong toả lối đi từ phòng khách đến đại sảnh. Bọn họ vòng mấy lượt cũng không vượt qua được, còn bị chúng phát hiện, đến giờ vẫn tiếp tục giằng co.

“Chết tiệt!” Từ Bảo Quốc nhìn đồng hồ. Từ lúc bọn cướp đe doạ hành khách đến giờ đã qua mười phút rồi. Tình hình chiến đấu bên ngoài thế nào hắn không biết, nhưng hắn dám chắc bọn cướp phải có chỗ dựa vững chắc mới dám tấn công con tàu này, cho nên đừng trông chờ gì vào đội bảo vệ tàu ngoài kia, chỉ không biết họ có thể cầm cự bao lâu.

Không biết bây giờ bọn Ariel thế nào. Từ Bảo Quốc cười khổ. Giờ hắn chỉ mong đám nhóc kia ngồi yên trong đại sảnh. Nhưng căn cứ vào những lần Từ Vệ Quốc rảnh rỗi khoe với hắn về tính cách của chúng thì chuyện này … không có khả năng.

“Mong là chúng vẫn ở yên tại chỗ …” Từ Bảo Quốc bắn một phát súng về lối rẽ hành lang bên kia rồi lùi lại ngay, miệng lẩm bẩm.

Lâm Lâm nhìn hắn: “Anh đang nói gì thế?”

“Không có gì. Tôi chỉ mong đám nhóc đó ngoan một chút.” Từ Bảo Quốc có vẻ khó xử.

“Ngoan gì cơ?” Lâm Lâm không hiểu ý hắn.

Từ Bảo Quốc nhún vai. Thôi, cậu phó quan này mới được điều đến chỗ hắn chưa lâu, quan hệ không mấy thân thiết, không hiểu ý nhau cũng rất bình thường.

Nghĩ đến đó lại thở dài, tại sao ông nội toàn điều phó quan nam cho mình thế … một nữ phó quan xinh đẹp gợi cảm tốt biết bao nhiêu …

Chẳng hiểu ra làm sao nhìn ánh mắt kỳ quặc của Từ Bảo Quốc, ấn tượng về thủ trưởng mới của Lâm Lâm lại xấu đi.

“Cứ tiếp tục thế này cũng không ổn. Chúng ta không thể tiến lên theo con đường này được.” Lâm Lâm quan sát địa hình, nơi hai bên đang giằng co chính là góc hành lang, bên kia không thể xông lại đây, bọn họ cũng không thể vượt qua đó.

“Hay là đi đường vòng?” Từ Bảo Quốc đề nghị.

Lâm Lâm lắc đầu: “Bây giờ chúng ta đã đánh với chúng, chắc các lối đi khác đều bị phong toả rồi. Chúng ta mà đi qua đó thì chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.”

Ngay lúc hai người khổ sở nghĩ biện pháp, không biết phải làm sao, con tàu đột nhiên chấn động kịch liệt.


“Có chuyện gì vậy?” Hai người nhìn nhau, con mắt không giấu nổi sự kinh ngạc. Đúng ra thì trận chiến của bảo vệ tàu với bọn cướp vũ trụ bên ngoài không thể ảnh hưởng đến con tàu này mới phải, bởi hai bên đều biết thứ đáng giá nhất đang nằm trên con tàu này, nếu nó nổ thì sẽ chẳng lấy được gì cả.

“Cầu trời phù hộ không phải bọn chúng.” Chẳng biết nghĩ đến điều gì mà sắc mặt Từ Bảo Quốc trở nên cực kỳ khó coi.

“Anh đang nói gì thế? Trưởng quan?” Lâm Lâm cau chặt đôi mày tuấn tú. Sao hắn cứ có cảm giác thủ trưởng của mình không đáng tin thế này?

“Không có gì.” Từ Bảo Quốc không rảnh để ý đến suy nghĩ của Lâm Lâm. Bây giờ hắn chỉ mong cơn chấn động vừa rồi không liên quan gì đến đám học viên của mình.

Rầm rầm rầm …

Tiếng động lớn vọng đến từ đằng sau hai người họ. Từ Bảo Quốc và Lâm Lâm kinh ngạc nhìn nhau. Tiếng động này nghe như là …

Uỳnh uỳnh uỳnh!

Những tiếng nện vào vật rắn liên tiếp vọng đến. Trên hành lang, đối diện với hai người họ, bức tường bị thủng một lỗ cực lớn. Một chiếc cơ giáp màu xanh lục chui qua đó.

“Đệt! Sao trên tàu lại có cơ giáp?” Từ Bảo Quốc trợn tròn mắt. Đây là tàu dân dụng, hành khách lên tàu không được mang theo cơ giáp, nếu không hắn đã chẳng khốn khổ đến nỗi bị mấy tên cướp hành hạ cho chật vật thế này.

Chiếc cơ giáp xanh lục chui qua lỗ hổng, vũ khí cầm trên tay cũng nhắm ngay vào hai người.

Từ Bảo Quốc và Lâm Lâm lập tức ném súng laser. Cầm súng laser đấu với cơ giáp á? Đừng đùa, đấy không phải anh dũng, mà là tự sát.

“Báo cáo trưởng quan Từ, trưởng quan Lâm, học viên Hạng Phi trường quân sự Đệ Nhất có mặt!” Cơ giáp xanh lục chào theo kiểu quân đội, giọng Hạng Phi vọng ra từ máy truyền âm.

“Hạng Phi?” Từ Bảo Quốc trợn tròn mắt, há hốc mồm. Hạng Phi là một trong số các học viên hắn dẫn theo lần này mà? Sao nó lại có cơ giáp?

Tác giả:


→.→ Nhìn đi, hai giáo viên phụ trách lần này lên sân khấu rồi đó!!! Nhưng trông hơi thảm nhỉ?

Từ Bảo Quốc: ╮(╯╰)╭ Tôi làm văn chức, không giỏi đối kháng bằng vũ lực, tôi không có áp lực!

Từ Vệ Quốc: =.= Anh họ, chính vì anh không có áp lực như thế nên mới suốt ngày bị em đánh đó …