Chú Ái Tinh Không

Chương 175

Editor: Nguyệt

Gerald nuốt nước miếng ực một cái, vội vàng gật đầu. Cậu không dám khiêu chiến giới hạn của Edward, cuồng cố chấp thật sự rất đáng sợ!

“Ngoan.” Edward mỉm cười dịu dàng. Nếu có ai khác nhìn thấy sẽ nghĩ nụ cười này ấm áp tựa gió xuân.

Gerald biết đây là biểu cảm thật của Edward. Anh ấy thực sự đang vui. Nhưng cứ nghĩ đến chuyện niềm vui này đánh đổi bằng việc cậu bị làm đến thừa sống thiếu chết, là cậu lại chẳng thấy vui nổi.

“Nhớ kỹ, là em chủ động dụ dỗ tôi.” Edward cúi người, hôn nhẹ lên mặt Gerald.

Vẻ mặt của Gerald khá là rối rắm. Cậu đang nghĩ, nếu cậu nói hối hận thì liệu Edward có bóp chết cậu không? Sau khi cân nhắc mức độ nguy hiểm của việc làm này, trực giác mách bảo cậu rằng ngoan ngoãn nghe lời thì khả năng sống sót sẽ cao hơn hẳn.

Thôi thôi, kệ đi vậy, chỉ là có một anh người yêu cuồng cố chấp thôi mà, có gì to tát đâu! Dù sao Edward cũng chưa từng làm cậu bị thương, mặt mũi thì quá hợp gu của cậu. Ở bên anh có vẻ không có gì là không ổn.

Gerald luôn nghĩ rất lạc quan. Tuy tính cách thật sự của Edward có hơi khác so với dự đoán của cậu, nhưng vậy mới là cuộc sống, phải có nhiều điều bất ngờ mới vui. Rất thuận tay, cậu xếp chuyện này vào dạng bất ngờ đó, ngoảnh đi một cái là quên luôn.

Nếu không so đo chuyện tính tình cố chấp, thì Edward quả thật là mẫu người yêu lý tưởng. Tính cách dịu dàng ôn hoà [lúc bình thường], mặt mũi điển trai, gia thế phi phàm, ôi đệt, đúng là bạn trai hoàn hảo, chẳng kém gì Ariel.


Mặc dù vị trí trên dưới của hai người làm Gerald hơi buồn bực, nhưng may là có các phương diện khác bù vào.

Nghĩ thông suốt rồi, Gerald thấy thoải mái hơn hẳn.

Edward để ý thấy đôi lông mày cau chặt có vẻ rối rắm của Gerald đang từ từ giãn ra, tuy không biết tại sao cậu lại đột nhiên thay đổi thái độ, nhưng tình huống này thực sự làm hắn rất vui. Cuối cùng hắn cũng tìm được một đôi mắt chỉ hướng về mình. Từ giờ trở đi, hắn sẽ không để bất kỳ ai có cơ hội làm tổn thương đôi mắt ấy, cho dù là mẹ hắn cũng không được!

“Hề hề.” Gerald chợt có cảm giác mình chiếm được món hời, càng nhìn Edward càng thấy vừa ý. Cười ngây ngô một hồi, cậu đột nhiên quàng tay qua cổ Edward, hôn lên môi anh.

Edward có hơi ngạc nhiên vì sự nhiệt tình đột ngột của Gerald, nhưng món ngon chủ động dâng lên tận miệng, đương nhiên là hắn không từ chối rồi.

“ĐM, mù mắt tôi rồi.” Samantha đang đứng ở một ban công khác tâm sự với bạn trai, từ phía cô vừa hay có thể nhìn thấy đôi cẩu nam nam kia đang ôm hôn thắm thiết. Lúc Gerald chủ động đòi ở cùng phòng với Edward đã nghi nghi rồi, nhưng tận mắt nhìn thấy hai người hôn nhau kịch liệt là chuyện hoàn toàn khác, thật sự khiến người ta phải giật mình kinh ngạc.

Samantha ngắt liên lạc, vội vàng đi tìm Lâm Phỉ Nhi để buôn chuyện. Cô nghĩ mình đã biết tại sao hôm nay trông Gerald lại tiều tuỵ như vậy rồi. Đậu má, rõ ràng là do miệt mài quá độ!

“Phụt! Cậu nói gì cơ?”

Lúc Samantha đến tìm, Lâm Phỉ Nhi đang uống nước, nghe tin này xong liền phun cả ngụm nước ra ngoài.

Lâm Phỉ Nhi xấu hổ lau nước dính bên miệng, nhìn ngó xung quanh, may là không có ai để ý, không thì ngượng chết.

“Gerald với Edward là một đôi thật hả?” Cô không kìm nổi phải xác nhận lại lần nữa.


“Hôn cũng hôn rồi, còn thế nào nữa.” Samantha liếc mắt khinh bỉ.

Lâm Phỉ Nhi trầm mặc hồi lâu, rồi đột nhiên rít lên: “ĐM! Nhất định tôi phải tìm người yêu đi tự sát!!!”

Samantha chán nản day trán, mặc kệ cô.

Thời gian ở trang viên Clifford qua thật nhanh, nhoáng cái đã hết năm ngày nghỉ.

Trong năm ngày này, ngoài Hạng Phi vẫn chỉ tạm ngồi vững trên lưng ngựa, mọi người đều học được cách cưỡi ngựa rồi.

Chung Thịnh và Ariel, Hạng Phi và Lôi Tranh, Edward và Gerald, tình yêu của ba cặp đôi này cũng càng thêm sâu sắc.

Lâm Phỉ Nhi rất ngạc nhiên, vì Edward ít cười hơn trước, nhưng khi mỉm cười lại có cảm giác chân thành hơn.

“Chắc chắn là chúng ta đến đây hưởng tuần trăng mật.” Lâm Phỉ Nhi rầu rĩ nghĩ.

Sau lần đến trang viên Clifford này, Chung Thịnh trở thành vị hôn phu của Ariel, Gerald với Edward chỉ thiếu mỗi cái là chưa thân mật công khai, quan hệ của Hạng Phi với Lôi Tranh càng trở nên hoà hợp, ngay cả Samantha cũng suốt ngày chuyện trò tâm sự với bạn trai. Trong tiểu đội Giảo Lang, chỉ còn mỗi cô là độc thân. Cảm giác này thật là … vô cùng khó chịu!!!

À không, nói đến độc thân thì ngoài cô ra còn có tên kỹ sư cơ giáp Felid kia nữa. Nhưng tên này là fan cuồng của tướng quân Clifford, ngày nào cũng bám theo quản gia hỏi thăm tin tức và những chuyện thường ngày liên quan đến tướng quân Clifford. Tất nhiên là quản gia Vidic sẽ không để lộ chuyện riêng tư gì của tướng quân, nhưng vẫn rất thích ý khoe một chút về các chiến công của tướng quân, hoặc là cho Felid chiêm ngưỡng bộ huy chương của tướng quân.

“Sắp về trường rồi. À, hình như giải thi đấu cơ giáp sắp kết thúc rồi thì phải?” Lôi Tranh ngáp một cái, nói bằng giọng ngái ngủ. Tất cả là tại Hạng Phi, hôm qua đã bảo thôi rồi, mà tên khốn này cứ làm tiếp cho bằng được, hại cậu bây giờ mệt mỏi rã rời.


“Ờ ….” Những người khác không khỏi ngại ngùng. Sống trong trang viên Clifford thư giãn thoải mái quá, làm họ quên cả giải đấu.

Nói ra cũng thật xấu hổ, lúc trước thì nhiệt tình bao nhiêu, khi xác định không tham gia nữa thì quên luôn chẳng thèm để ý.

“Hình như … kết thúc rồi thì phải.” Hạng Phi nói không chắc lắm. Mấy ngày nay cậu ban ngày bám theo Lôi Tranh đòi học cưỡi ngựa, buổi tối quấn quít người ta trên giường, nên không để ý đến những thứ khác.

“Ừ, kết thúc rồi.” May là phó quan vạn năng Chung Thịnh vẫn rất chu đáo, hoàn thành xuất sắc cương vị, dù chìm đắm trong tình yêu ngọt ngào với Ariel cũng không quên thu thập tin tức.

“Thế à? Ai thắng?” Gerald hào hứng hỏi. Sau khi nghĩ thông suốt, Gerald lại khôi phục vẻ ngốc nghếch loi choi ngày trước, nhưng chưa dám thân mật công khai trước mặt mọi người, để tránh bị ngứa mắt. Lâm Phỉ Nhi độc thân không đáng sợ, nhưng tên Ariel lòng dạ hẹp hòi thì cậu không thể chọc vào. Chẳng may cậu ta thấy mình với Edward thân thiết quá, vượt mặt cậu ta với Chung Thịnh, sau này trả thù chắc chắn sẽ không nương tay.

“Là tiểu đội đến từ Học viện Sĩ quan Chỉ huy trực thuộc Liên Bang, tên là Quốc Vương.”

“Xì, kiêu căng gớm.” Gerald bĩu môi khinh thường.

Quốc vương?

Chế độ quân chủ đã bị loại bỏ bao nhiêu năm nay, vậy mà họ vẫn lấy cái tên này, đúng là bó tay.

“Đội của trưởng quan Từ thua á?” Lâm Phỉ Nhi hiếu kỳ.

“Xem như là vậy … Họ bỏ cuộc ở vòng bán kết.” Chung Thịnh đáp.


“Bỏ cuộc?” Mọi người đều tỏ ra ngạc nhiên.

“Ừ.” Chung Thịnh gật đầu. Tiểu đội đế quốc Elan bỏ cuộc cũng trở thành đề tài bàn tán sôi nổi trên mạng, gây xôn xao dư luận không kém gì lúc bọn họ rút khỏi cuộc thi.

“Tại sao?” Lâm Phỉ Nhi thấy khó hiểu. Nếu đế quốc Elan đã cử phái đoàn sang đây, thì tất nhiên là rất tin tưởng vào năng lực của những người được gửi đến. Nếu giành được vị trí cao trong giải đấu lần này, đây sẽ là cơ hội tốt để quảng bá quyền uy của đế quốc Elan, họ không có lý do gì để bỏ cuộc.

“Không rõ.” Chung Thịnh lắc đầu. Những tin tức sàng lọc được từ trên mạng có hạn, bây giờ anh lại không có đường dây tin tức nào cả, muốn tìm hiểu một vài chuyện bí ẩn là điều rất khó khăn.

“Hình như là trưởng quan Từ gặp chuyện gì đó vào hôm thi đấu, sau đó Nhị hoàng tử cũng không tham gia, tiểu đội bọn họ thiếu mất hai thành viên nên đành bỏ quyền thi đấu.” Edward đột nhiên nói.

Chung Thịnh hơi ngạc nhiên nhìn Edward. Anh vẫn chưa hoàn toàn loại bỏ cảnh giác đối với Edward, thậm chí, trong tiểu đội Giảo Lang, anh đề phòng người này nhất. Dù gì thân phận của anh ta cũng khá phức tạp. Tin tức mà Edward vừa nói bảo là bí mật thì không chính xác, nhưng cũng không phải thứ dễ dàng tìm hiểu được. Bây giờ anh ta nói ra tin này xem như là … tỏ thái độ với Ariel sao?

Gia tộc Clifford và gia tộc Heideck không phải đồng mình của nhau, cũng chẳng phải kẻ thù. Hành động này của Edward liệu có được xem là điềm báo anh ta sẽ đứng về phía Ariel không?

Nói thật, Chung Thịnh không có thành kiến gì với Edward, nhưng lại có thành kiến với gia tộc của anh ta, đặc biệt là Elena, cứ nghĩ lại chuyện đời trước là anh không tài nào thoải mái được.

Đương nhiên, anh sẽ không thừa nhận rằng mình đang ghen. Đây hoàn toàn là vì bí ẩn về cái chết của Ariel đời trước chưa được giải đáp, và bất kể kẻ chủ mưu là ai thì Elena chắc chắn vẫn có liên quan. Xét từ góc độ nào, Chung Thịnh đều không muốn tiếp xúc với người của gia tộc Heideck.

Ở đời này, có lẽ vì sự tồn tại của anh gây ra hiệu ứng cánh bướm, cho nên rất nhiều việc đã thay đổi. Nhưng sự thay đổi đó liệu có làm kẻ chủ mưu hãm hại Ariel đời trước biến mất không? Chung Thịnh không xác định được.

Tác giả:


╮(╯╰)╭ Mọi người có thấy Gerald đáng thương không? Tôi thì thấy cậu ta tự làm tự chịu

P/S: Quả nhiên tên ngố đúng là tên ngố, tính cách loi choi lạc quan đến lạ, nhoáng cái đã nghĩ thông suốt rồi …

Lập trường của Edward dường như đã có sự thay đổi rất kỳ lạ. Nhưng Chung Thịnh sẽ không vì thế mà thôi đề phòng hắn … Dòng họ Heideck chính là con dao găm vào tim anh!