Chú Ái Tinh Không

Chương 142

Editor: Nguyệt

Hai bên giao chiến thời gian không dài, nhưng hai chiếc cơ giáp nọ biểu hiện vô cùng xuất sắc. Cho dù là Samantha với sức chiến đấu khủng bố cũng phải công nhận họ rất khá. Nhưng chỉ là khá mà thôi, so với tiểu đội Giảo Lang thì vẫn kém hơn.

Tua lại đến lần thứ ba, Hạng Phi đột nhiên chỉ vào màn hình, nói: “Bọn họ … hình như chưa đấu hết sức?”

Những người khác nghe vậy vội vàng tập trung nhìn vào đoạn giao chiến kia. Rất nhanh sau đó, ai nấy đều tỏ ra kinh ngạc. Đúng như Hạng Phi nói, hai chiếc cơ giáp này lúc quấn lấy ba chiếc cơ giáp phe địch biểu hiện rất tốt, nhưng vẫn nhìn ra được họ chưa dốc toàn lực.

Nói cách khác, với thực lực của họ, xử lý ba chiếc cơ giáp kia chẳng có gì khó khăn, còn đủ sức che giấu khả năng thực sự của mình. Điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ ba chiếc cơ giáp kia không hề tạo thành uy hiếp với họ, cho nên xử lý rất thoải mái.

“Chậc chậc, thì ra ngoài chúng ta ra còn có người khác cũng giấu tài.” Gerald không khỏi cảm khái.

“Nói thừa, cậu tưởng học sinh trường khác đều là lũ ngu chắc, vừa ra trận liền bộc lộ hết năng lực cho người khác xem.” Lâm Phỉ Nhi nguýt cậu.

“Hề hề, cũng phải.” Gerald cười toét miệng, “Ariel và Chung Thịnh chẳng phải vẫn chưa ra tay đó sao, còn mấy chỗ Felid cải tạo cho chúng ta nữa.”

Những người khác nghe thế đều bật cười. Ai xem họ thi đấu cũng biết ở các trận đấu trước, Chung Thịnh và Ariel hầu như không ra tay. Nhưng chắc chắn không ai ngờ được ngoài Chung Thịnh và Ariel là hai con át chủ bài ra, Felid còn trang bị cho cơ giáp của họ một vài thứ rất thú vị, để đến thời khắc quan trọng cho người khác một ‘niềm vui bất ngờ’, trước đó tất nhiên không thể để lộ.

Lôi Tranh nhìn chằm chằm vào màn hình, hỏi: “Tóm lại là, trận đấu hôm nay, chúng ta phải cẩn thận với hai tên đột kích này đúng không?”

“Đúng thế. Tớ nghi rằng bọn họ lợi dụng cơ giáp hỏa lực chính để thu hút tầm mắt người khác, không chú ý đến hai tên ‘vệ sĩ’ kia mới là sát thủ chân chính.” Chung Thịnh thản nhiên nói.

“Nếu chúng ta đã nhìn ra mánh lới của họ, chi bằng tặng cho họ một bất ngờ nho nhỏ?” Lâm Phỉ Nhi nháy mắt, vẻ mặt mang ý xấu.


“Ồ? Cậu định làm thế nào?” Chung Thịnh cười hỏi.

“Còn phải nói sao, đương nhiên là để cậu và Ariel ra tay rồi.” Lâm Phỉ Nhi cười hì hì đáp.

Hạng Phi cũng đồng ý với Lâm Phỉ Nhi: “Phải đấy. Qua mấy trận đấu trước, mọi người đều biết hai cậu là vũ khí bí mật của đội mình rồi. Đã đến lúc cho họ thấy uy lực của các cậu.”

Chung Thịnh liếc nhìn Ariel. Thật ra hai người đã bàn bạc về chuyện này từ hôm qua. Đúng như Hạng Phi nói, bọn họ không thể giấu giếm mãi được. Sắp bước vào vòng bán kết, là thời điểm thích hợp để lộ ra một chút thực lực, cũng chẳng thiệt vào đâu.

“Được.” Ariel gật đầu, đồng ý với ý kiến của Hạng Phi.

Hạng Phi lại bắt đầu cười xấu xa. Nếu Chung Thịnh và Ariel đã đồng ý, thì cậu nên suy nghĩ xem làm thế nào để cho hai người lên sân khấu một cách đặc sắc nhất.

Mọi người bàn bạc với nhau một hồi, cuối cùng quyết định chờ công bố hình thức thi đấu lại bàn tiếp.

Trước trận đấu mười phút, hệ thống thông báo.

Tiểu đội Giảo Lang Chi Tinh VS tiểu đội The King.

Sân đấu: Địa hình đồi núi.

Hình thức thi đấu: Chiến tranh trận địa. (Tiểu đội Giảo Lang Chi Tinh là bên tấn công.)


Thông báo đặc biệt: Sau một giờ thi đấu, hai bên sẽ có viện quân gia nhập.

Trận đấu mười phút sau bắt đầu. Mời thành viên hai đội chuẩn bị sẵn sàng.

Mọi người: …

“ĐM, cái hệ thống viện quân chết tiệt này sao lại xuất hiện ở đội ta!” Gerald bất mãn.

“Đừng bi quan thế, nếu đối phương có thực lực mạnh chẳng phải chúng ta sẽ được lợi sao.” Lâm Phỉ Nhi không mấy sốt ruột. Tuy đồng đội như heo sẽ khiến người ta đau đầu, nhưng nếu họ thật sự là một trợ thủ đắc lực thì sao? Như thế không phải may mắn à?

“Được rồi, mọi người cố gắng lên, sau trận hôm nay chúng ta sẽ được nghỉ ngơi ba ngày rồi mới bước vào vòng bán kết.” Edward vỗ tay, động viên mọi người.

Cả đám đều mỉm cười. Thi đấu căng thẳng suốt một tuần liền, được ba ngày nghỉ ngơi đúng là tuyệt vời.

Đếm ngược thời gian: 10, 9, 8 …

Theo tiếng đếm giờ, mọi người hít thở sâu, chờ bóng tối ập xuống.

Trận đấu bắt đầu!

Hạng Phi mở mắt ra, thấy Ariel và Chung Thịnh đã giải phóng cơ giáp, đang leo lên khoang điều khiển. Thầm cười bất đắc dĩ. Mặc dù cậu cũng âm thầm huấn luyện kham khổ, nhưng vẫn chẳng thể bằng được Chung Thịnh.


“Đăng nhập!” Hạng Phi ra lệnh, tất cả mọi người lấy cơ giáp ra, trèo vào buồng lái. Theo thông báo của hệ thống, căn cứ địa họ phải tấn công cách vị trí hiện tại tầm một trăm năm mươi km. Phải ba tiếng sau họ mới nhận được tọa độ cụ thể.

Hiển nhiên khoảng thời gian này là để bên phòng thủ chuẩn bị, ví dụ như tìm tòi các vị trí che chắn, vân vân.

“Tính sao? Chẳng lẽ chúng ta ngồi đây chờ ba tiếng liền?” Gerald ra vẻ côn đồ, ngồi xổm dưới đất.

“Đương nhiên là không.” Hạng Phi cười gian xảo. Một trăm năm mươi km à, chỉ tốn nửa giờ chạy nhanh chứ mấy. Thay vì ngồi đây chờ, chẳng bằng đi dạo xung quanh, biết đâu lại phát hiện ra căn cứ của địch.

“Tám người chúng ta chia thành bốn tổ, đi theo bốn hướng khác nhau. Tới khoảng cách tầm một trăm năm mươi km, hai người lại chia ra tìm theo hai cánh trái phải.” Hạng Phi suy nghĩ một lát rồi nói. Đây là phương án tìm kiếm nhanh nhất có thể.

“Hai mươi phút sau lúc viện quân đến thì làm thế nào?” Samantha hỏi.

“Quá đơn giản, để họ đóng quân ở đây.” Lâm Phỉ Nhi đáp.

Lôi Tranh giơ tay tán thành: “Tớ đồng ý. Ngồi chờ ở đây quá buồn chán.”

“Được. Xuất phát.” Hạng Phi thành thạo chia tổ. Cậu đương nhiên là cùng tổ với Lôi Tranh. Ariel và Chung Thịnh cũng không tách ra được. Bốn người còn lại … chia kiểu gì chẳng được. Dù sao năng lực đều xêm xêm nhau, không có chuyện ai kéo chân ai.

“Ok. Mọi người chọn hướng đi.” Chia tổ xong là đến chuyện chọn phương hướng. Cái này thì không cần tranh, tùy ý chọn hướng nào cũng được.

“Xuất phát!”

Huỳnh huỵch, huỳnh huỵch, …

Tám chiếc cơ giáp chạy theo bốn hướng khác nhau, nhanh chóng khuất khỏi tầm nhìn. Đại đa số khán giả ngồi trước màn hình đều không để ý đến bọn họ. Đâu phải ai cũng kiên nhẫn ngồi chờ những ba tiếng. Hầu hết mọi người chuyển sang nhìn bên phòng thủ, hoặc là xem trận đấu khác, chờ ba tiếng sau lại quay lại.

“Chậc, lão Phó, đám nhóc này của ông khá lắm nha, biết chủ động truy tìm cơ đấy. Đúng là sức sống tràn trề.” Lão Triệu lại xoa cái đầu hói của mình, cười hề hề.


“Bình thường, chưng ra cũng không đến mức xấu mặt.” Phó Ngạn Triều khiêm tốn đáp, nhưng gương mặt già nua lại đầy vẻ đắc ý.

“Lại giả vờ!” Thomas hừ một tiếng, giọng chua lè: “Học sinh giỏi như thế còn chưa thỏa mãn, ông không thích thì tặng cho tôi đi.”

“Ha ha, sao thế được, trường Đệ Nhất chúng tôi không có thói quen chuyển nhượng học sinh.” Phó Ngạn Triều cười ha hả.

“Hừ, bọn này chỉ biết mỗi trường Đệ Nhất, nào có biết ngoài Đệ Nhất ra còn biết bao nhiêu trường khác cũng rất tốt.” Thomas không cam tâm.

Trường của ông cũng thuộc tốp một, so cả phần cứng lẫn phần mềm đều không thua kém Đệ Nhất. Thế nhưng Đệ Nhất quá nổi tiếng, khiến rất nhiều học sinh đều quên đi sự tồn tại của các trường quân sự khác.

“A ha ha, Thomas, ông đang ghen tỵ đấy à.” Phó Ngạn Triều đắc ý liếc nhìn ông. Trường tôi nổi tiếng thế đó, có vô số học sinh xuất sắc đến báo danh đấy, ông ghen tỵ cũng vô dụng.

Trong phòng hiệu trưởng, mấy vị hiệu trưởng đang trêu chọc nhau. Còn trên mạng chiến đấu, Hạng Phi và Lôi Tranh đã phát hiện ra căn cứ địa họ cần công chiếm.

“Lấy vị trí của tớ làm trung tâm, tập hợp.” Hạng Phi và Lôi Tranh nấp sau một sườn núi nhỏ, nhìn căn cứ địa cao cao khí thế ngút trời đằng xa, lặng lẽ thông báo cho mọi người.

Phải nói thật là họ rất may mắn. Chỉ tùy tiện chọn bốn hướng thôi mà cậu với Lôi Tranh lại trùng hợp phát hiện ra căn cứ của địch.

Hệ thống thông báo: Viện quân sẽ đến sau một phút nữa.

Đúng lúc đó, bên tai đột nhiên vang lên tiếng thông báo của hệ thống. Hạng Phi nghĩ thầm, nếu viện quân đã đến, thì nhân lúc đối thủ chưa kịp chuẩn bị, trực tiếp tiến hành tấn công luôn.

“Mười lăm phút sau đến nơi.” Ariel và Chung Thịnh cách nhóm Hạng Phi gần nhất, chạy một lát là tới.

“Hai mươi phút sau đến nơi.” Lâm Phỉ Nhi và Samantha cách họ không xa, nhưng cơ giáp của Lâm Phỉ Nhi không nhanh bằng cơ giáp của Samantha, cho nên chậm một chút.