Chú Ái Tinh Không

Chương 130

Editor: Nguyệt

Chung Thịnh: Hả? Vẫn không hiểu?

Ariel nhẹ nhàng ngậm vành tai Chung Thịnh: “Em không biết à? Đản thương trong ký túc xá vợ chồng là loại đặc chế, có thể truyền tải cảm xúc của người này đến người kia ở một mức độ nhất định. Hơn nữa, nó còn có thể hiện thực hóa cảm xúc ấy.”

Chung Thịnh cứng đờ người.

“Đương nhiên, không phải mọi cảm xúc đều được báo cho nửa kia. Nhưng để giữ mối quan hệ hài hòa giữa hai vợ chồng, khi một bên sinh ra cảm xúc mãnh liệt nào đó, nó sẽ lập tức báo cho người còn lại biết, để tiện điều hòa tình cảm song phương.”

Chung Thịnh hóa đá.

“Cho nên …” Ariel cố tình kéo dài giọng, “Anh rất muốn biết, tại sao vừa nãy hệ thống lại đột nhiên đổ cả bình dấm chua thật to vào miệng anh. Em yêu, em có thể nói cho anh biết vừa nãy em nghĩ gì được không?”

Chung Thịnh đỏ bừng mặt, ủ rũ che mặt lại. Chết tiệt! Cài đặt khỉ gió gì thế này, tại sao lại xuất hiện tình trạng này hả trời!!!

Tại sao lúc mình suy nghĩ miên man thì hệ thống lại đổ dấm chua vào miệng Ariel chứ!!! Chuyện này không khoa học!!!

“Sao rồi? Vẫn không muốn nói à?” Sắc mặt Ariel hơi tối đi.

Chung Thịnh bối rối đáp: “Không … em … em chỉ nghĩ anh với Edward phối hợp nhau rất tốt.”

“Edward?” Ariel nhíu mày, “Sao đột nhiên lại nghĩ đến anh ta?”


Chung Thịnh trầm mặc không nói.

Ariel hồi tưởng lại một lát, đôi mày dần giãn ra. Hắn nâng cằm Chung Thịnh lên, chăm chú nhìn vào gương mặt tuấn tú của anh: “Em nghĩ anh sẽ có cảm tình với bất kỳ người nào của gia tộc Heideck sao?”

Sấm rền chớp giật!!!!

Chung Thịnh khiếp sợ đến nỗi trợn mắt há hốc mồm trước sự thật ẩn sau câu nói này.

Ariel … sao ngài Ariel lại nói vậy?

Chẳng lẽ đúng như những gì anh nghĩ sao?

Ariel nhìn gương mặt kiên nghị của Chung Thịnh lộ ra vẻ khiếp sợ, trong lòng đột nhiên nảy sinh cảm giác khoái trá không tả được bằng lời.

Từ khi trở thành phó quan của hắn, Chung Thịnh càng ngày càng đi theo hướng mặt than giống hắn. Vốn hắn thấy đó cũng không phải chuyện gì to tát, bởi vì bản thân hắn cũng thế nên chẳng có gì phản cảm. Nhưng từ khi biết được nhiều nét cảm xúc của Chung Thịnh, tìm ra các biểu cảm khác nhau trên mặt anh đã thành thú vui hàng đầu của hắn.

Quẫn bách, ngượng ngùng, khó xử, …

Hắn cảm thấy mình đã lãng phí mười năm đời trước, vậy mà không phát hiện ra Chung Thịnh ngụy mặt than có nhiều biểu cảm đáng yêu đến vậy.

“Ariel … anh … anh …” Chung Thịnh lắp ba lắp bắp, một câu hoàn chỉnh cũng không nói được, cuối cùng bật ra vài chữ: “Anh … anh bao nhiêu tuổi?”

Ariel: …

“Không … không phải!” Lời vừa thốt ra khỏi miệng, Chung Thịnh đã hối hận, gãi đầu gãi tai: “Ý em không phải muốn hỏi anh bao nhiêu tuổi.”

“Anh biết.” Ariel bình tĩnh nói: “Em muốn hỏi có phải anh cũng sống lại không. Đáp án là: đúng vậy, anh cũng sống lại.”


Chung Thịnh: …

Ariel thẳng thắn công bố đáp án như thế làm Chung Thịnh nhất thời không biết nói gì.

“Sao? Còn muốn hỏi gì không?” Ariel bình tĩnh hỏi.

“Hết rồi.” Chung Thịnh lắc đầu. Thật ra Ariel sống lại là một tin tốt với anh. Bởi vì từ đó có thể khẳng định rằng Ariel tuyệt đối sẽ không có bất kỳ quan hệ nào với gia tộc Heideck nữa.

Hơn nữa, anh vốn còn lo không biết sau này ngài Ariel có thích cô gái nào khác không, vì dù sao đời trước Ariel cũng thích phụ nữ. Nhưng biết tin Ariel cũng sống lại, anh có thể yên tâm rồi. Lúc trước từng thích phụ nữ mà giờ vẫn có thể chấp nhận anh, chứng tỏ tình yêu Ariel dành cho anh không phải chút nông nổi của tuổi trẻ.

“Giờ không lo nữa chứ?”

Chung Thịnh đỏ mặt, vội lắc đầu.

“Vậy là tốt rồi. Anh cũng không muốn bị hệ thống đột nhiên đổ dấm vào miệng nữa đâu.”

Chung Thịnh lại quẫn bách. Ai biết đản thương vợ chồng lại có loại cài đặt chết tiệt này chứ.

“Chung Thịnh!”

“Có!”

“Về vị trí.”

“Rõ, thưa trưởng quan!” Chung Thịnh đứng nghiêm, hành lễ với Ariel. Cởi bỏ được khúc mắc, một lần nữa anh tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Hai người đăng nhập cơ giáp, bắt đầu truy tìm dấu vết quân địch.

Sau khi mọi người trong đội thay nhau tấn công, mấy chiếc cơ giáp còn dư lại của địch nhanh chóng được tìm ra và tiêu diệt.

Hệ thống: Địa hình sa mạc kết thúc. Mười giây sau quay lại phòng chuẩn bị. Mười, chín, tám …


Theo tiếng đếm ngược của hệ thống, buổi huấn luyện trên địa hình sa mạc kết thúc.

Sau khi trở về phòng chuẩn bị, cả đám mệt rã rời bò ra khỏi cơ giáp.

Tuy chỉ là không gian giả tưởng được lập nên từ hệ thống mạng, nhưng thông qua đản thương, bầu không khí nóng bức trên sa mạc được truyền thẳng đến hệ thần kinh cảm giác của họ, dù không đổ mồ hôi cũng thấy khó chịu với cái nóng oi bức đó. Lại thêm tiêu hao tinh thần lực, dẫu không phải thao tác cơ giáp thực sự thì cả đám cũng mệt đến nửa sống nửa chết.

Sau khi xin hệ thống đặt một bàn hội nghị loại lớn trong phòng chuẩn bị, Ariel ngồi ở chủ tọa, bắt đầu tổng kết ưu khuyết điểm của buổi huấn luyện hôm nay.

Đầu tiên là vấn đề tâm lý của mọi người. Ngoài hai người họ và Edward, mọi người đều không ý thức được sự tàn khốc của giải đấu lần này. Có điều, sau khi được Ariel dạy cho một bài học nhớ đời, mọi người đã điều chỉnh lại. Có lẽ trong số tân sinh năm nay của Đệ Nhất, họ là những người xuất sắc. Nhưng trong mắt Ariel và Chung Thịnh, kể cả Edward, họ còn cần học hỏi nhiều lắm.

Ngoài ra, việc phối hợp tác chiến của mọi người cũng cần cải thiện.

Lúc trước ở chỗ đội trưởng Fox, bọn họ từng phối hợp hạ gục ba người nhóm Góa Phụ Đen. Khi ấy cả tám người cùng tấn công, dù uy lực lớn thì xét ở một khía cạnh nào đó, họ vẫn bị hạn chế, không thể phát huy hết năng lực.

Mọi người cùng đánh thì rất mạnh, nhưng vì có đồng đội nên phải chú ý không ngộ thương đến người bên mình. Đặc biệt là khi hỗn chiến, không cẩn thận có khi lại hại đồng đội của mình.

Thế nên, Ariel đặc biệt chú trọng điều này. Hắn phân họ ra thành các tổ hai người, cách vài ngày lại đổi một lần, tranh thủ cho mọi người phối hợp với từng thành viên trong đội một lần, ít nhất không được xuất hiện tình trạng ngộ thương nữa.

Mọi người ngồi tại chỗ trầm tư suy nghĩ. Ariel nói rất rõ ràng, rành mạch. Mỗi người đều đang tự nhìn lại điểm yếu của mình trong trận chiến hôm nay, nghĩ xem phải khắc phục thế nào.

Nhất thời, phòng chuẩn bị rơi vào tĩnh lặng tuyệt đối. Ariel nhìn nhóm binh tinh nhuệ tương lai dần dần tiến bộ dưới sự dẫn dắt của mình, lòng bỗng thấy tự hào đến lạ.

Tuy sống lại một lần, hắn không còn là thiếu tướng Liên Bang vạn người kính ngưỡng như trước, nhưng cùng chiến đấu với đồng đội, nhìn họ dần dần trưởng thành, cũng là một thách thức đối với hắn.

Đời trước, lúc hắn mười tám tuổi, vì vấn đề tính cách mà quan hệ của hắn với bạn học rất mờ nhạt. Sau này vào quân đội rồi dần bộc lộ tài năng, mới có một số người nguyện đi theo hắn. Nay nhờ có Chung Thịnh đảm nhiệm vai trò bắc cầu quan hệ với các học viên khác, quan hệ giữa hắn và bạn bè càng thêm thân thiết. Tiếp tục như vậy, có lẽ không cần đợi đến lúc vào quân đội, chỉ ở trong trường thôi, hắn cũng có thể hấp dẫn nhiều người đi theo mình, và là cấp dưới của mình trong tương lai.

Khi Ariel còn đang mãn nguyện vì đi trên con đường đến đỉnh vinh quang chói lọi hơn cả đời trước, Edward ngoài mặt tươi cười, trong lòng lại hỗn loạn.

Không thể nào!!!


Là con trai tộc trưởng gia tộc Heideck, hắn tự nhận mình không thua kém ai, từ tài năng cho đến bất kỳ điều gì khác. Mẹ hắn, phu nhân Heideck trước kia vẫn nghĩ hắn là thằng vô dụng, không bằng được Ariel, nhưng khi hắn vào được trường Đệ Nhất, còn đạt thành tích xuất sắc, cũng dần dịu đi nhiều.

Hắn khổ luyện, cố gắng bao lâu nay. Ngoài việc có tư chất tương đối tốt ra, hắn có thể tự tin nói rằng không ai gian khổ hơn hắn.

Từ lúc mười bốn tuổi hắn đã tiếp xúc với cơ giáp, tiêu tốn không biết bao nhiêu tâm tư sức lực, tất cả chỉ để chứng minh cho mẹ thấy rằng hắn giỏi hơn người của gia tộc Clifford nhiều. Ngày nào cũng rèn luyện những bài tập căn bản, cuối tuần lại đổ bao mồ hôi công sức trong phòng tập. Trong khi đám bạn cùng trang lứa chỉ biết ăn chơi đàng ***, lãng phí tiền của dịch thể trên người trai xinh gái đẹp, hắn lại phải cắn răng chịu đựng đủ loại huấn luyện gian khổ.

Tất cả đều được che giấu dưới chiếc mặt nạ nhìn như ôn hòa.

Nhưng hắn thật không ngờ, những điều mình lấy làm tự hào bấy lâu, hôm nay lại bị Ariel phá nát.

Ngay lúc nãy, hắn đột nhiên nhận ra bao công sức rèn luyện bấy lâu của mình mới nực cười làm sao. Khả năng điều khiển cơ giáp có xuất sắc hơn nữa thì sao chứ, hắn vẫn chỉ là một chiến sĩ cơ giáp tầm thường thôi. À, có lẽ nhờ quan hệ của bố, hắn sẽ được làm đội trưởng đội cơ giáp cũng nên.

Nhưng, chẳng lẽ hắn chịu bao nhiêu tra tấn như vậy chỉ để làm một chiến sĩ cơ giáp bình thường trong quân đội thôi sao? Hay là phấn đấu lên đến quân hàm thiếu tá?

Không! Không đúng!

Cái hắn muốn là chà đạp tất cả những người trong gia tộc Clifford, giẫm nát Ariel dưới chân. Hắn muốn chứng minh cho mẹ hắn thấy rằng, hắn, Edward Heideck xuất chúng hơn Ariel Clifford nhiều!

Tác giả:

= = Khụ khụ, đản thương của ký túc xá vợ chồng thật là săn sóc chu đáo nha!! Còn nhắc nhở người ta là người yêu đang ghen nữa chứ. Đồng cam cộng khổ, nếu người yêu đang phải uống dấm thì ngươi cũng uống một bình đi!!!

Nguyệt:

Chắc nhiều người đều biết ăn dấm nghĩa là ghen ha. Có cả câu chuyện về cách nói này đấy, hôm nào có hứng sẽ chia sẻ. Về việc truyền tải cảm xúc của bên này cho bên kia, như Ariel nói là hệ thống có thể hiện thực hóa cảm xúc đó để báo cho bên kia biết. Mà họ đang ở trong thế giới giả tưởng của mạng chiến đấu, cho nên tất cả đều được xây dựng từ tư duy của người sử dụng, việc đột nhiên đổ bình dấm vào miệng, cảm nhận vị chua tất cả chỉ là sự tác động vào hệ thần kinh cảm giác của người dùng mạng thông qua đản thương thôi, cho nên họ mới “nhìn” thấy bình dấm, mới “nếm” được vị chua của dấm. Tính giải thích ở đoạn trên nhưng sợ chen ngang làm mọi người mất hứng nên nhét xuống đây.

Thật ra mục đích chính của cái phần tâm sự này là về Edward. Cá nhân mình khá là cảm thông với nhân vật này. Việc anh ấy nói mình huấn luyện gian khổ rồi chịu tra tấn không hề phóng đại chút nào. Ngoài việc phải đổ mồ hôi trên sàn tập, anh còn phải gánh những vết thương cả về thể xác lẫn tâm hồn từ người mẹ điên cuồng của mình, từ khi biết tư duy cho đến khi trở thành một kẻ trong ngoài bất nhất, tâm lý vặn vẹo. Chẳng đứa trẻ nào trưởng thành bình thường được khi mà vừa sinh ra đã bị phủ nhận, so sánh đủ điều với một người mà ngoài cái tên ra chẳng biết gì cả, có cố gắng bao nhiêu cũng chẳng nhận được một ánh nhìn chứ đừng nói đến cổ vũ hay khuyến khích, thành tích xuất sắc thì bị coi là lẽ đương nhiên, và mục tiêu là phải xuất sắc hơn nữa. Cả cuộc đời nỗ lực làm bao việc chỉ để đổi lấy một ánh nhìn, một sự công nhận từ mẹ, nhưng tất cả chỉ là vô nghĩa. Hồi trước lúc bị so sánh với anh trai, nói là kém anh thế này thua anh thế kia, dù chỉ đôi lần thôi, mình cũng vô cùng khó chịu. Mà đó còn là anh ruột của mình đấy nhé. Vậy thì sẽ ra sao khi mười mấy năm trời bị đem ra so sánh với một kẻ chẳng biết mặt mũi ra sao, như kiểu chúng ta hiện nay hay gọi là “con nhà người ta”, rồi bị mắng chửi, đánh đập, phỉ báng? Ừ thì y học phát triển đấy, anh ấy phun thuốc một lúc là khỏi, nhưng là người chứ có phải đá đâu mà không biết đau. Quan trọng hơn là, Edward đơn độc trong suốt cả quá trình đó.


Tất nhiên cũng có cái không thích ở anh. Như ở trên, anh nói mọi cố gắng nỗ lực của mình thật nực cười. Thực ra suy nghĩ này khá là tiêu cực và mình nghĩ là anh không nên chán nản đến mức đó. Ngay cả bản thân anh cũng phủ nhận mọi nỗ lực của mình thì chẳng phải không ai nhìn vào sự tồn tại của anh nữa sao. Lúc đó thì còn đáng thương và nực cười hơn cả mười mấy năm phấn đấu mà ko được gì.

Nhận thấy một xu hướng chung trong rất nhiều phim và truyện là đều xây dựng cho nhân vật phản diện một quá khứ bi thảm, một lý do cực dễ “cảm thông” để trở thành phản diện, nhưng người xem người đọc vẫn cứ ghét cay ghét đắng người đó. Mình không thích kiểu đấy lắm. Ừ thì quá khứ bi thảm đấy, nhưng tốt lên hay xấu đi là lựa chọn của mỗi người thôi, sao cứ phải tô cho nhân vật phản diện cái vẻ đáng thương bất đắc dĩ, ta buộc phải thế này, ta ko còn lựa chọn nào khác, bla bla bla … Rồi đem ra so sánh với nhân vật chính cũng có “quá khứ bi thảm” thì thấy cái thằng phản diện kém cỏi này nọ lọ chai, nào là ko biết nỗ lực, ko biết cải tà quy chính linh ta linh tinh. Mình thì nghĩ, xấu thì xấu đi, việc quái gì phải thanh minh với thằng nào lý do vì sao phải xấu? Cần lòng thương hại à?Trong chuyện này, tác giả có nói qua về chuyện của anh Edward, cũng có cảnh anh phải chịu tra tấn, nhưng không dài dòng giải thích nhiều, tất cả chỉ là những tình tiết nhỏ so với quy mô 283 chương của truyện. Edward cũng chẳng đổ vấy cho ai hay cái gì là tôi buộc phải làm người xấu, tóm lại là anh theo kiểu ta đây đã điên rồi thì cứ điên đi. Đến lúc yêu Gerald rồi, anh cũng cho Gerald thấy và muốn Gerald yêu con người thật của mình, dù nó đen tối biến thái thế nào, chứ không phải cố thay đổi bản chất con người mình. Tóm lại anh có được thiên thần cứu rỗi rồi hạnh phúc tình yêu ra sao thì bản chất của anh vẫn là một thằng biến thái =))

Xin lỗi vì lảm nhảm dài quá. Cơ bản là sau n ngày ức chế với bộ phim “Hãy nắm tay anh” mà mẹ mình mê mẩn cả tháng nay, không chịu nổi phải xả tức với kiểu nhân vật phản diện tẻ ngắt như trong phim. Ác thì thừa nhận mịa đi, đằng này cứ bảo “các người ép tôi phải thế”, “tôi chẳng làm gì sai cả”, bla bla bla … Thế mà không hiểu sao mẹ mình còn khen nó có giá trị nhân văn cao = = Lại liên tưởng đến anh boss phản diện đời trước và là đồng minh đời này trong truyện – Edward, cho nên mới viết dài như vậy.

P/s: “Ariel … anh … anh bao nhiêu tuổi?” A ha ha ha, cho tôi cười cái nào =))))))))))