Edit: Kaly Vương
Beta: Gấu
Thời điểmTô Thi Thi đến công ty, còn năm phút liền đến thời gian làm rồi.
Cô chạy đến đầu đầy mồ hôi, lúc xuống xe còn quên luôn cả việc chào hỏi Bùi Dịch, mang theo Laptop liền hướng công ty Cao ốc chạy đi.
"A, tới cũng thật sớm ha." Khúc Hồng Mai nhìn thấy Tô Thi Thi hốt hoảng chạy vào, châm biếm cười nói.
Tô Thi Thi sắc mặt hơi đổi, hẳn không phải là ngày hôm qua không cô có giúp cô ta, người phụ nữ này liền ghi hận?
Cô nở nụ cười tươi tắn, vòng qua cô ta lập tức đi đến bàn làm việc của mình.
"Đây là ́thái độ của cô đối tiền bối sao?" Khúc Hồng Mai nhìn thấy bộ dạng này của Tô Thi Thi, mặt troẹn trắng, lắc mông đuổi theo.
Tô Thi Thi đặt máy tính ở trên bàn, nhàn nhạt nói: "Xin hỏi tôi nên dùng dạng thái độ nào để đối mặt sự châm chọc khiêu khích của người khác?"
"Cô..." Khúc Hồng Mai bực bội, hít một hơi thật sâu, nói, "Tôi bất quá là muốn nhắc nhở cô sau này tới sớm một chút, không làm trễ tiến độ của mọi người, chẳng thế thì bị lãnh đạo công ty thấy được, đối với bộ phận thiết kế chúng ta ảnh hưởng nhiều"
"A..., vậy sao? Được, tôi nhớ kỹ, như vậy cũng mời cô không nên ở chỗ này hô to gọi nhỏ, nếu lỡ bị lãnh đạo thấy được, ảnh hưởng không tốt." Tô Thi Thi cười nhạt nói.
"Cô!" Khúc Hồng Mai bị chọc giận bùng nổ, cô không nghĩ tới Tô Thi Thi nhìn nhu nhu nhược nhược, miệng lợi hại như thế.
Bên cạnh nhóm trợ lý tổ Thiết Kế cùng nhìn thấy, vội vàng đến hoà giải.
Có người nói: "Thời gian không trễ lắm, lập tức liền họp, mà còn nghe nói hôm nay tổng giám đốc thiết kế cũng có khả năng tham gia, mọi người chuẩn bị sẵn sàng.
"Tô Thi Thi vẻ mặt nghiêm túc, hôm nay là cô đầu tiênđi tham gia lần hội nghị của công ty, hơn nữa còn là mời giám đốc chuyên môn đến dự họp ở bộ phận thiết kế, cô buổi sáng đã sửa chữa phương án thiết kế ổn thỏa rồi như thế này liền có thể dùng.
Chỉ là Đoàn Ngọc Tường cũng có xuất hiện.. Tô Thi Thi theo bản năng nhíu mày.
Ngày hôm qua bị Đoàn Ngọc Tường âm thầm sắp xếp vào bẫy, không biết hôm nay lại sẽ phát sinh cái gì.
Tô Thi Thi biết cùng với Đoàn Ngọc Tường, tuyệt đối không có chuyện tốt.
Phòng họp bộ phận thiết kế trang hoàng có vẻ thanh nhã, chính giữa là một cái bàn tròn, bộ phận thiết kế đến họp gồm nhà Thiết Kế cùng trợ lý cộng lại tổng cộng phân 3 tổ, mỗi tổ bốn người.
Tô Thi Thi làm việc ở tổ một, tổ trưởng là Ôn Ngọc. Tổ hai tổ trưởng tên là Tương Tinh Oánh, trợ lý là Khúc Hồng Mai. Tổ trưởng tổ ba là nam, tên Tôn Hiểu Minh, trợ lý là một cô gái, tên Phương Viện Viện.
Những người này trong đó, tính cách ôn nhu nhất, tốt nhất đó là tổ trưởng Ôn Ngọc. Còn lại vài vị vừa thấy đều là người thông minh lanh lợi, ngày hôm qua Tô Thi Thi đã ở trong tay bọn họ nếm qua không ít thiệt thòi.
"Nghe nói Tô tiểu thư đối với thiết kế dự án rất biết nhận xét, hôm nay cho chúng tôi được mở rộng tầm mắt xem thực lực của cô nha."
Tổ trưởng tổ Hai Tương Tinh Ánh cười tít mắt nhìn Tô Thi Thi, trong mắt ánh sáng lạnh chớp lóe rồi biến mất.
Dám khi dễ người của cô ta, cô ta nhất định để cho cô biết rằng trong bộ phận thiết kế này, người nào nói một không ai dám nói hai.
Trợ lý của cô ta Khúc Hồng Mai nghe được, trong mắt hơn một tia vui sướng khi người gặp họa.
Ba tổ trong lúc đó tranh đấu gay gắt đã sớm không phải chuyện lạ, chỉ có tổ trưởng Ôn Ngọc bấm bụng chịu đựng, chịu các tổ khác khi dễ. Bằng không trợ lý của cô tại sao không thể kiên trì, hết người này đến người khác đều rời đi rồi.
Bây giờ đến phiên vị Tô Thi Thi này, cũng là cô xui xẻo.
Tô Thi Thi nghe xong cũng không thèm để ý, cầm Computer đi đến bục diễn thuyết.
Dưới đài Ôn Ngọc thật có lỗi nhìn cô, cô ta biết những người đó là vì nhằm vào mình, cho nên liên lụy Tô Thi Thi. Chỉ vì cô ta tính tình xưa nay đã như vậy, giận mà không dám nói gì, chỉ hy vọng Tô Thi Thi có thể sống sót.
Tô Thi Thi đối cô ta âm thầm gật đầu, sau đó mở ra máy tính, tính toán thuyết trình phương án thiết kế của mình.
"A?" Tô Thi Thi buổi sáng đã chỉnh sửa lại văn kiện, nhưng nhìn đến màn hình máy tính kia cho lòng cô trầm xuống.
Này không phải ngày hôm qua trước khi tan sở cô lưu lại sao? Cô buổi sáng rõ ràng đã sửa chữa, sao vẫn còn nguyên như cũ?
Cô thần tốc nhấp chuột, đem ppt từ đầu tới đuôi nhanh chóng xem một lần, tâm thật lạnh thật lạnh.
Cô vậy mà quên lưu rồi!
Chết tiệt, buổi sáng bởi vì Đại ấu tử, cô từ đầu quên lưu lại, trở về tắt máy tính liền đi làm rồi.
Lần này xong đời rồi.
"Tô tiểu thư, còn đang suy nghĩ cái gì? Nhanh lên đi?" Khúc Hồng Mai nhìn Tô Thi Thi ở trên bục một câu cũng không nói, mi mắt sáng lên.
Tô Thi Thi hít một hơi thật sâu, rồi mới nói: "Thật xin lỗi, phương án thiết kế của tôi có vấn đề, không thể dùng máy, tôi có thể giảng giải bằng miệng."
Phương án kia ngay tại trong đầu cô, cô thuận miệng có thể nói ra.
Có người lại không buông tha cô, Khúc Hồng Mai cười nói: "Có vấn đề? Tôi thấy cô từ đầu không có làm, thuật laại? Cô xác định chúng tôi muốn nghe cô nói những cái đạo lý trống rỗng kia sao? Không có biểu đồ, không có đồ án, cô đây là muốn kiểm tra năng lực tưởng tượng của chúng tôi sao?"
Tô Thi Thi nhíu hạ mi, nói: "Trọng yếu biểu đồ trong máy tính đều có, có thể mở cho mọi người xem. Không ngại lý giải cho mọi người."
"Các người nhìn xem, đây là cô ta không hoàn thành nhiệm vụ, bộ dáng cãi lại cứng rắn. Tô tiểu thư, cô đừng tưởng rằng cô quen biết rộng liền không đem ai để vào mắt, cô thật không biết xấu hổ mà." Khúc Hồng Mai cười lạnh nói."
"Tôi... Tôi không sao, tôi nghĩ Thi Thi nhất định không phải cố ý, đừng làm khó cô ấy." Ôn Ngọc nhỏ giọng nói, trong lòng cực kì sốt ruột.
Tổ trưởng tổ Hai Tương Tinh Oánh bốp một phen, cầm bút trong tay đập xuống bàn, quay đầu đối với Ôn Ngọc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Ngọc, là vì cô h0ềền như thế, cấp dưới quen thói cho nên mới vô pháp vô thiên, khi dễ cô."
"Nói với cô bao nhiêu lần, cô sao như thế không thay đổi? Cô dung túng bọn họnhư vậy, cũng không có lợi gì, chỉ biết kéo chân bộ thiết kế chúng tôi vào."
"Tôi..." Ôn Ngọc cúi đầu, sắc mặt đỏ lên, một câu cũng không dám nói.
Tô Thi Thi âm thầm xiết chặt quả đấm, những người này toàn là cố ý.
Cô biết bọn họ vẫn âm thầm khi dễ Ôn Ngọc, nhưng không nghĩ tới trong cuộc họp, vậy mà một chút mặt mũi cũng không cho cô ấy.
Mà tổ trưởng tổ ba cùng trợ lý của anh ta ngồi ở một bên nhìn không nói lời nào. Phụ nữ cãi nhau, bọn anh chưa bao giờ nhúng tay.
"Sự tình hôm nay là tôi sai, tôi sẽ đem phương án thiết kế làm lại một lần nữa,thời gian còn lại để các tổ khác lên giới thiệu phương án thiết kế của mình đi." Tô Thi Thi đem tất cả tức giận đều nuốt trở vào.
Nhưng lời của cô vừa nói, Khúc Hồng Mai liền theo lời của cô nói: "Sớm nhận sai thì tốt rồi? Chúng tôi nơi này có cái quy tắc, làm chuyện sai, liền bị trừng phạt. phạt cô đem tư liệu thiết kế của hai tổ còn lại đều chỉnh lý tốt."
Tô Thi Thi nắm quả đấm mạnh căng thẳng, trong lòng tức giận nhảy lên cao.
Cô nhịn nhẫn, nhưng sao nhịn được đi? Cô tới nơi này cũng không phải tới bị khinh bỉ.
Cô đi làm đã hơn một năm, cho tới bây giờ cũng không là dựa vào nén giận để được mọi người tôn trọng.
Cô cười lạnh nói: "Để cho tôi giúp các người chỉnh lý tư liệu, như vậy xin hỏi các người, công ty cho các người tìm người khác giúp các người hoàn thành công việc sao?"
"Cô đừng xem vào nói." Tô Thi Thi nhìn đến Khúc Hồng Mai muốn nói, chỉ vào mặt cô, lập tức đem lời của cô ngăn ở miệng.
"Cô ngày hôm qua, đem bản kế hoạch quý trước về thiết kế nội thất nhờ tôi giúp cô làm. Không biết cô trở về có hay không xem qua, tôi đem tất cả lỗi trong báo cáo trước của cô đều đã chỉnh sửa lại. Hi vọng cô trở về sau khi hảo hảo nhìn một cái, sau này cái loại này sai lệch sẽ không cần tái phạm rồi."
"Còn có tổ trưởngTương, phiền toái lần sau không cần đem thiết kế vứt xó xỉnh của cô cho nhóm chúng tôi, tổ trưởng của tôi tuy rất tốt tính, nhưng cũng không vì như vậy mà lấn tới. Cô nếu là làm không đến xin mời cô thành thật thừa nhận, sớm từ chức."
"Còn có tổ trưởng tổ ba, tôi cực kỳ cảm kích anh không ở sau lưng nói người nói bậy, nhưng phiền mời anh không cần đem việc của tất cả mọi người người trong tổ anh tất cả chuyện đều vứt qua cho tôi làm, tôi chỉ là một trợ lí nho nhỏ, làm không nổi công việc của tổ trưởng."
Tô Thi Thi nói đến đây, tốc độ nhạt nhẽo, giống như làm diễn thuyết, nhưng khí thế giữa trán bứt người, ở đây không một ai dám nói lại.