Trong căn phòng cho thuê củ nát ở Bắc Kinh nổi danh "Xóm nghèo". Căn phòng chỉ rộng năm sáu mét vuông, ngoại trừ một chiếc giường gỗ cùng một tấm bàn gỗ nhỏ, còn lại cái đồ vật gì cũng đều không có.
Căn phòng Đoàn Kế Hùng đang ở này và một loạt gian phòng trong cùng, trong phòng chất đầy đồ đạc, đều là ông ta từ Đoàn gia mang đến. Nhưng những thứ đáng giá gì đó, đều đã đã bị người ta đoạt hết.
"Toàn bộ đều đã tới ức hiếp lão già này phải không? Tôi nhất định sẽ cho các người trả giá thật nhiều!" Đoàn Kế Hùng kéo chân khập khiễng đi đến bên cạnh cái bàn, rót một chén nước, ngụm lớn nuốt xuống.
Mấy ngày nay là ác mộng cả đời này của ông ta. Đoàn thị bị Hỗ thị thu mua, Đoàn gia trang viên bị bán đấu giá, ông ta rất không dễ dàng mang đi được chút đồ vật đáng giá mà mình tích tụ lại bị Đoàn Chấn Ba cái đứa con không có nhân tính gì đó cuốn đi rồi.
"Tôi sẽ cho các người đều không được chết tử tế!" Đoàn Kế Hùng càng nghĩ càng giận.
Đoàn gia đến bây giờ đã có mấy trăm năm lịch sử, không nghĩ tới toàn bộ hủy ở trong tay của ông ta rồi. Đoàn Kế Hùng không biết chính mình muốn như thế nào đi gặp mặt liệt tổ liệt tông!
"Nhậm Tiếu Vi bà là kẻ tiện nhân, các người để cho tôi là rùa đen nhiều năm như vậy năm, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua các người... Khụ khụ!" Đoàn Kế Hùng tức giận đến kịch liệt ho khan, ánh mắt sung huyết, hận đến chỗ cực hạn.
Ông ta yêu thương đứa con trai nhỏ này nhiều năm như vậy, thực ra là con trai của người khác!
"Ầm!" Đoàn Kế Hùng một quyền hung hăng đập bể ở trên bàn, trong mắt là vô tận phẫn nộ.
Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi những thứ này tiểu bối ngỗ nghịch ông ta, ông ta còn có thể chịu được. Nhưng mà chuyện của Đoàn Tĩnh Đồng ông ta tuyệt đối không thể chịu được! Đó là vô cùng nhục nhã!
"Nếu không phải các người bại hoại Đoàn gia làm ra loại chuyện bẩn thỉu này, Đoàn gia làm sao có thể sụp đổ!" Đoàn Kế Hùng nghỉ ngơi một lát, bắt đầu khắp phòng tìm kiếm lên.
Mười mấy phút đồng hồ sau, ông ta rốt cục ở dưới gầm giường lấy ra một cái rương cũ nát bên trong chứa một túi văn kiện.
"Hỗ Tấn Hoa, Hỗ gia các người hủy tôi đúng không? Tôi xem ông chết như thế nào!" Đoàn Kế Hùng lãnh xuy, đem văn kiện đặt ở đệm chăn dưới đất, ngồi trên giường gỗ bắt đầu suy nghĩ chuyện tiếp theo.
...
...
Tô Thi Thi nổi giận vô cớ cũng không lớn, không được một lát thì tốt rồi. Bùi Dịch từ thư ký nơi đó đạt được tin tức xác thật, mới dám đi vào gặp cô.
Anh đi vào thời điểm, Tô Thi Thi đối diện một đống giấy tờ ngẩn người.
"Loại chuyện này anh tới xử lý là được." Bùi Dịch nhíu mày, đi qua túm lấy giấy tờ thu vào.
Tô Thi Thi một tay kéo quai hàm, ngửa đầu nhìn anh: "Bùi tiên sinh, chúng ta nếu không tính toán kỹ, liền thật sự chỉ có thể hít không khí mà sống rồi."
Bùi Dịch nhẹ cười: "Xem ra em dấu không ít tiền riêng."
"Cái gì tiền riêng, đó là tiền sinh hoạt phí trong một năm cho cái nhà này được không!" Tô Thi Thi bĩu môi, bắt đầu cùng anh tính toán những cái tiền bạc.
"Học phí của Đồng Đồng, mỹ phẩm cho mẹ, thuốc bổ cho bà nội. Còn có tiền lương cho quản gia bọn họ. Tiền quần áo của anh, dầu phí... Còn có em và Bảo Bảo cần tiền bạc mua đồ dùng..."
Tô Thi Thi bắt đầu đưa ngón tay, càng tính mày nhíu lại càng sâu: "Bùi Dịch, em phát hiện chúng ta chi tiêu thật sự quá nhiều. Khó trách bà nội luôn luôn nói chúng ta lãng phí. Không được, chúng ta cần kiệm tiết kiệm..."
Bùi Dịch nhìn cô vợ nhỏ của anh líu ríu, bộ dạng vì những thứ tiền đồ ăn gạo dầu muối phiền não, trong lòng không biết như thế nào, ấm vô cùng.
Cô như vậy, thật sự rất chân thật. Anh đưa tay là có thể va chạm vào cô, cô cứ như vậy thật sự ngây ngốc ở trước mặt anh.
Bùi Dịch ôm cổ Tô Thi Thi, trầm giọng nói: "Vợ yêu à, hẳn không để em đợi quá lâu, anh sẽ kiếm rất nhiều tiền bạc cho em nghĩ muốn xài như thế nào liền xài như thế ấy."
Tô Thi Thi nhéo nhéo lỗ tai của anh, buồn bực nói: "Vừa mới nói muốn tiết kiệm. Em hai ngày này tính toán sổ sách mới biết được chúng ta bình thường lãng phí rất nhiều. Anh nói xem, chúng ta đem tiền tiết kiệm được dùng làm chuyện khác, thật tốt đúng không?"
Tô Thi Thi ôm cánh tay Bùi Dịch, tựa vào trong lòng anh, vui sướng nghĩ viễn cảnh tốt đẹp kia.
Cái tương lai kia, có bọn họ, có con, có thân nhân có bằng hữu. Toàn bộ đều đã tốt đẹp như thế.
Bùi Dịch lẳng lặng nhìn cô, trong lòng mềm đến rối tinh rối mù.
"Cô bé ngốc, kỳ thật em không cần dỗ dành anh như vậy. Anh không yếu ớt như thế." Những lời này, Bùi Dịch không dám nói ra.
Anh biết, Tô Thi Thi là không muốn để cho anh có áp lực lớn như vậy.
Nhưng cho dù tương lai mặc sức tưởng tượng rất tốt đẹp, trước mắt khốn cảnh vẫn như cũ tồn tại. Bọn họ tìm không thấy những đường ra khác, Sunshine cũng chỉ có thể phải đóng cửa.
Tập đoàn Phi Tầm tiếp thu Hỗ thị về sau, lập tức liền có động tác. Rất nhiều người hậu tri hậu giác phát hiện, càng ngày Dace đã sớm có mưu đồ này đã lâu.
Ngày hôm sau, phiền toái liền tới cửa rồi.
Tô Thi Thi trong văn phòng, Trạm Dẫn Lan cười tít mắt nhìn Tô Thi Thi, khách khí nói: "Tô tổng đối với đề nghị vừa rồi của tôi suy nghĩ như thế nào?"
Tô Thi Thi lẳng lặng đánh giá cô ta, thình lình hỏi: "Cô trước kia thật sự cực kỳ thích Bùi Dịch?"
Trạm Dẫn Lan sắc mặt cứng đờ. Nếu tình địch đều đã xé rách cửa sổ, cô ta có cái gì phải sợ.
"Không sai. Tôi đời này chỉ yêu có anh ấy, cũng chỉ có một người đàn ông là anh ấy." Trạm Dẫn Lan cao ngạo nói.
Tô Thi Thi ảm đạm cười.
Cô đâu nào nghe không ra Trạm Dẫn Lan đang châm chọc cô chen giữa hai người.
Cô ngẩng đầu, cực kỳ thật sự nhìn cô ta nói: "Nếu thật sự có yêu, cô làm sao có thể không biết anh ấy ghét nhất bị xem là ngu xuẩn?"
"Trạm tiểu thư, cô không biết cô hiện tại chạy đến chỗ tôi nơi này nói muốn thu mua Sunshine, là muốn làm chuyện ngu xuẩn sao?"
"Cô..." Trạm Dẫn Lan trên mặt thoắt xanh thoắt trắng, đúng là phát hiện chính mình vậy mà không cách nào phát hỏa.
Bởi vì Tô Thi Thi nói những lời này thời điểm đặc biệt thật sự! Giống như là đang thật sự nhắc nhở cô ta làm như vậy chỉ làm cho Bùi Dịch chán ghét một dạng!
"Tô Thi Thi." Trạm Dẫn Lan hít sâu một hơi, tận lực để cho chính mình xem ra bình tĩnh, "Tôi hôm nay đến là vì Bùi Dịch. Cô chẳng lẽ không biết anh ấy hiện giờ thật sự quá vất vả sao? Bán đi Sunshine có thể cho anh ấy giảm bớt rất nhiều áp lực, anh ấy có thể có thời gian lên kế hoạch những chuyện tiếp theo, cô chẳng lẽ một chút cũng đều sẽ không vì anh ấy suy nghĩ sao?"
Tô Thi Thi nghe được trợn mắt há hốc mồm. Phụ nữ có thai tính tình lớn lắm, nhìn đến bạn gái cũ của chồng mình "Quan tâm" đến chồng cô như vậy, Tô Thi Thi cảm thấy được cô không bão nổi thật sự quá có lỗi với chính mình.
"Trạm tiểu thư." Tô Thi Thi giọmg lạnh xuống, khóe mắt thâm thúy nhếch lên, cao ngạo hiên ngang nhìn Trạm Dẫn Lan, "Ở trong mắt cô, Bùi Dịch liền tệ như thế, không chịu nổi một kích?"
Tô Thi Thi thất vọng nhìn cô ta: "Cô luôn miệng nói yêu anh ấy, lại đến anh ấy là người thế nào đều đã không rõ ràng. Cô làm sao mà biết anh ấy chịu không nổi tình cảnh hiện giờ? Cô làm sao mà biết hiện tại chuyện đã xảy ra là do tôi cùng anh ấy phạm sai lầm?"
"Cô cảm thấy được, chính mình có bao nhiêu tài giỏi, có thể tới đối với anh ấy bố thí sự đồng tình của cô?"
"Tô Thi Thi, cô có cần thiết nói như vậy sao?" Trạm Dẫn Lan cũng phát hỏa, "Phiền toái không cần cường điệu lòng tốt của tôi, tôi làm toàn bộ những chuyện này đều đã là vì tốt cho Bùi Dịch!"
"Cái gì vì tốt cho Bùi Dịch? Bất quá là cô ích kỷ cùng dối trá muốn nổi loạn mà thôi. Như thế nào, còn muốn để cho anh ấy tiếp tục cảm thấy mắc nợ cô? Năm đó cô vứt bỏ anh ấy gặp chuyện không may dính dáng gì tới anh ấy? Cô cho là toàn bộ thế giới đều đã mất cô sao? Làm ra vẻ mình là Bi Thiên Mẫn Nhân * như vậy cho ai xem!"
Bi thương mẫn nhân: cảm thán thời đại bấp bênh, thương xót đời người thống khổ. Trong câu này ý chỉ TDL tỏ vẻ mình đáng thương tội nghiệp ai thấy cũng thương xót
Tô Thi Thi chỉ vào Trạm Dẫn Lan, ngữ khí kiên định: "Tôi nói rõ cho cô hiểu, Bùi Dịch không cần bất luận cái đồng tình gì! Anh ấy, chính mình có năng lực đứng lên!"
"Tô Thi Thi cô đừng quá đáng! Cô là vợ của anh ấy thì thế nào? Nếu không phải vì cô, anh ấy làm sao có thể biến thành như bây giờ? Cô còn muốn liên lụy anh ấy tới khi nào..." Trạm Dẫn Lan tức giận quát.
Tô Thi Thi tức giận đến run cầm cập: "Tôi liên lụy anh ấy? Cô như thế nào không biết anh ấy..."
"Tôi vui vẻ chịu đựng." Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một giọng nói, ngắt lời Tô Thi Thi.
Bùi Dịch tay lại vẫn đặt ở trên khung cửa, duy trì động tác đẩy cửa. Ánh mắt của anh rơi vào trên người Tô Thi Thi, liền giống như trên thế giới những người khác đều không tồn tại một dạng.
Anh nhìn vợ của anh, kiên định mà lại thiêng liêng nói: "Anh chưa bao giờ cảm thấy được vất vả. Áp lực duy nhất của anh chính là sợ em đi theo anh sẽ chịu ủy khuất."
"Em nói rất đúng, Bùi Dịch anh, không cần bất luận kẻ nào đồng tình. Nhất là, bạn gái trước!"