"Tô Thi Thi, em điên rồi!" Hỗ Sĩ Minh khom người, hai tay băng bó bộ vị, trên huyệt thái dương nổi gân xanh, nâng đầu không thể tin nhìn Tô Thi Thi, đau đến mồ hôi lạnh đều đã tuông ra ào ạt rồi.
Thật muốn bóp chết cái cô gái chết tiệt này mà!
Đau chết hắn rồi!
"Đau sao?" Tô Thi Thi làm như không có việc gì vừa xảy ra một dạng, bình tĩnh đem giày cao gót xỏ về tới trên chân.
"Anh nên may mắn tôi hôm nay đi không phải một đôi giày cao gót 10 phân, chẳng thế thì đánh cho anh tàn phế luôn rồi!" Tô Thi Thi châm chọc nhìn Hỗ Sĩ Minh.
Các nhân viên an ninh của hắn là kiểm tra qua cô có mang theo vật phẩm nguy hiểm hay không, nhưng mà tuyệt đối không nghĩ tới, cô chuẩn bị vũ khí thủy chí chung chính là giày của cô!
"Hỗ tổng, thật sự rất đau sao?" Tô Thi Thi cúi đầu thân thiết nhìn Hỗ Sĩ Minh, "Muốn giúp anh kêu xe cứu thương hay không?"
"Em... Cút!" Hỗ Sĩ Minh đau đến nỗi mồ hôi lạnh đều đã xuống đến nơi, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô.
"Tôi đang định đi, anh không cần đuổi tôi." Tô Thi Thi không sao cả nhún nhún vai, chọc tức chết người không đền mạng nói, "Nói cho anh một bí mật." Truyện được đăng tải và cập nhật tại wattpad. "Tôi hôm nay đến đây chính là muốn đùa giỡn anh!"
Lúc cô nói chuyện, ánh mắt khẽ phiêu phiêu rơi vào bộ vị trọng điểm đang được Hỗ Sĩ Minh hai tay băng bó, "Dừng" một tiếng, tiêu sái xoay người, hướng tới cửa đi đến.
Dám ức hiếp người của cô, đánh không chết hắn cũng cần phải đánh cho hắn đau mấy ngày!
"Tô Thi Thi!" Hỗ Sĩ Minh tức giận đến mặt mũi trắng bệch, tay trái đỡ cái bàn gian nan nâng người lên, căm tức nhìn bóng lưng tiêu sái của Tô Thi Thi.
Tô Thi Thi thật sự dùng hết khí lực đánh hắn, hắn hoài nghi chính mình có phải bị phế rồi hay không!
"Em cho là em thật sự có thể cứu anh ta? Nằm mơ!" Hỗ Sĩ Minh nhớ tới lời Tô Thi Thi nói mới rồi, quả thực tức điên, chết sống cũng cần phải đánh hòa một ván.
"Có thể cứu hay không là chuyện của tôi, cũng không nhọc đến anh quan tâm rồi." Tô Thi Thi cũng không quay đầu lại nói.
"Tô Thi Thi, tôi cũng nói cho em một bí mật." Hỗ Sĩ Minh tựa vào bên cạnh bàn, vẫn như cũ đau đến thở ra lãnh khí, nhưng đau đớn kia ngăn không hết quyết tâm hắn muốn đánh kích lại cô.
Hắn vốn không quen nhìn chính là nhìn thấy bộ dáng cô cao ngạo! Hắn thật sự bị chọc giận!
"Em có biết tôi vì cái gì nhất định phải hủy đi Bùi Dịch không? Bởi vì anh ta sẽ không bỏ qua cho Hỗ gia. Biết anh ta vì cái gì sẽ không bỏ qua cho Hỗ gia không?" Hỗ Sĩ Minh thanh âm sâu xa, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Thi Thi.
Tô Thi Thi nhướng mày, theo bản năng bước nhanh hơn.
"Cha anh ta chết quả thật cùng Hỗ gia có quan hệ. Nhưng đầu sỏ gây nên chính là người mẹ tốt kia của anh ta. Nhậm Tiếu Vi vì chú hai của tôi, phản bội Bùi gia, là bà ta khuyên bảo xúi giục Bùi Thanh Vũ đến công ty Đoàn Kế Hùng làm Thiết Kế Sư..."
"Anh ngậm miệng!" Tô Thi Thi gầm thét. Truyện được đăng tải và cập nhật duy nhất tại wattpad. Cô không muốn nghe!
Cô không muốn biết cái gọi là chân tướng. Cho dù muốn biết, cô cũng không muốn từ trong miệng Hỗ Sĩ Minh biết được.
"Như vậy liền chịu không nổi rồi hả? Tôi đây nói cho em biết, mẹ Bùi Dịch mới đúng là hung thủ hại chết cha của anh ta, em nói xem Bùi Dịch sẽ như thế nào?" Hỗ Sĩ Minh trả thù nói khích, nhìn đến Tô Thi Thi trắng bệch sắc mặt, trong lòng thống khoái cực kỳ.
"Chỉ cần tôi nói một câu, một giây sau Bùi Dịch liền có thể biết được chân tướng. Tô tiểu thư, em nói xem, tôi nên làm như thế nào đây?" Hỗ Sĩ Minh khóe miệng hơi nhéch lên, tàn nhẫn nhìn Tô Thi Thi.
Tô Thi Thi sắc mặt trắng bệch, nắm bắt quả đấm, gắt gao theo dõi hắn: "Anh là uy hiếp tôi?"
"Vừa rồi đánh tôi thời điểm không phải vui vẻ lắm sao?" Hỗ Sĩ Minh cười lạnh, "Để cho Bùi Dịch biết, toàn bộ chuyện này đều đã là vì mẹ của anh ta. Em nói xem, hiếu tử như anh ta sẽ đả kích thế?"
Tô Thi Thi thẳng tắp nhìn hắn, trong đầu rất nhanh suy nghĩ kế sách ứng đối.
Cô tuyệt đối không thể bị hắn nắm cán chuôi, càng không thể để cho Hỗ Sĩ Minh đi nói cho Bùi Dịch.
Hỗ Sĩ Minh nói rất đúng, Bùi Dịch là hiếu tử. Tuy Nhậm Tiếu Vi mỗi lúc luôn làm khó Tô Thi Thi, Bùi Dịch vẫn đứng về phía Tô Thi Thi. Nhưng Tô Thi Thi biết, Bùi Dịch cực kỳ tôn trọng mẹ ruột của mình.
"Đáng tiếc, anh cũng không biết Bùi Dịch tới cùng nắm giữ ít nhiều chân tướng. Năm đó cha anh ấy chết, với Hỗ gia các người có liên quan trực tiếp đi?" Tô Thi Thi trên mặt khôi phục bình tĩnh, nhàn nhạt nói, "Nguyên nhân thật sự khiến cha anh ấy chết, không có quan hệ gì với Hỗ Khải Văn, mẹ chồng tôi cũng không có liên quan. Mà là - - "
"Với Hỗ Đoàn Lan Hồng, Tứ gia các người có quan hệ trực tiếp! Anh nghĩ muốn lừa dối tôi? Có phải nghĩ quá đơn giản rồi hay không?" Tô Thi Thi cười lạnh.
Hỗ Sĩ Minh sắc mặt hơi đổi, trong mắt không tự giác dâng lên quét xuống thưởng thức. Truyện được đăng tải và cập nhật duy nhất tại wattpad. Quả nhiên là là người phụ nữ hắn nhìn trúng, lúc này lối suy nghĩ còn có thể rõ ràng như thế.
"Anh nhất định phải hủy đi Bùi Dịch, không phải là sợ anh ấy tìm được chứng cớ đem nhóm người Hỗ gia các người nhổ tận gốc à?" Tô Thi Thi thẳng thắn nói.
Cái gì muốn nói cũng đã nói hết ra, cũng không có gì giấu giếm hay che đậy rồi. Cô hôm nay tới còn có một cái mục đích khác chính là nói chuyện với Hỗ Sĩ Minh để biết rõ ý đồ của hắn, hiện tại gãi đúng chỗ ngứa.
"Tô Thi Thi, em quả nhiên làm cho người ta kinh ngạc." Hỗ Sĩ Minh hít vào một hơi, bởi vì bộ vị đau đớn để cho hắn tiêu hao khí lực rất lớn, ngay cả nói chuyện cũng có chút vô lực, "Nhưng mà, Bùi Dịch cũng cần phải tìm được chứng cớ mới có thể thoát ra được!"
"Bùi Dịch không có khả năng điều tra được, anh ta phạm tội bị hình phạt đã quyết định, toàn bộ của anh ta tôi đều sẽ đích thân hủy diệt! Anh ta hủy đi, em không theo cũng phải theo!"
"Nếu em ngoan một chút, tôi đều suy xét cưới em." Hỗ Sĩ Minh nói một câu sau cùng thời điểm, giọng nói trầm trầm, hơn vài phần chân thành.
Tô Thi Thi nắm bắt quả đấm, móng tay gắt gao kết vào trong thịt, đau đớn để cho cô không đến mức mất đi lý trí.
Cô đột nhiên nở nụ cười một phen, ánh mắt xẹt qua giữa hai chân của hắn, châm chọc nói: "Anh xác định anh vẫn ổn? Anh xem anh đi đau đến đều nhanh hư thoát (hạ đường huyết), tôi giúp anh kêu xe cứu thương đi."
Tô Thi Thi nói xong liền cầm ra điện thoại gọi 120, Hỗ Sĩ Minh đến ngăn cản cũng không kịp.
"Anh yên tâm, bên cạnh công ty anh có bệnh viện, vài phút liền đến rồi."
"Tô Thi Thi, em có tin tôi lập tức nói cho Bùi Dịch biết mẹ anh ta mới đúng là đầu sỏ gây nên mọi chuyện hay không?" Hỗ Sĩ Minh tức giận đến thiếu chút nữa thổ huyết.
Tô Thi Thi sắc mặt trong veo mà lạnh lùng, nhàn nhạt lướt mắt nhìn hắn, cười lạnh: "Anh cảm thấy được Bùi Dịch không biết? Anh đại khái có thể đi nói cho anh ấy, anh ấy chỉ sẽ coi anh là tên hề mà thôi."
Tô Thi Thi nói xong liền canh giữ ở cửa văn phòng không cho người tiến vào, không lại tiếp tục nhìn Hỗ Sĩ Minh liếc mắt một cái.
"Tô Thi Thi em dám!" Hỗ Sĩ Minh muốn tức chết rồi, cầm lấy điện thoại nội bộ liền phải báo cho bí thư đừng cho xe cứu thương đi lên. Truyện được đăng tải và cập nhật duy nhất tại wattpad. Nhưng điện thoại nội tuyến của hắn còn không có đả thông, cửa bỗng nhiên truyền đến xôn xao, một đám người xông vào. Có hộ sĩ nâng cáng, còn có - - phóng viên?
"Cái tình huống gì?" Tô Thi Thi cũng ngẩn ngơ.
Cô nói chuyện điện thoại xong vẫn còn không quá một phút đồng hồ đi? Tốc độ này tới có phải quá nhanh hay không?
Nhưng cô ngẩng đầu, liền nhìn đến Tần Phong đứng lẫn ở trong đám người hướng tới cô tiện tiện cười.
"Các vị phóng viên bằng hữu, nhất định đem Hỗ tổng chụp được đẹp trai một chút. Trứng nát đã đầy đủ thảm, nếu mà chụp xấu, Bắc Kinh sẽ còn có bao nhiêu mỹ nữ tan nát cõi lòng." Tô Thi Thi la lớn, một bên thật cẩn thận chạy tới.
"Tô Thi Thi, tôi muốn giết em!" Hỗ Sĩ Minh tức điên rồi.
"Chậc chậc..." Tần Phong lắc đầu, chạy tới kéo Tô Thi Thi liền hướng thang máy chạy, "Khẩn trương chạy, vệ sĩ của chúng ta chống đỡ không được bao lâu."
"Anh hẳn không đem vệ sĩ đều đã mang đến hết chứ?" Tô Thi Thi kìm nén cười hỏi.
"Cũng không hẳn, nhưng chẳng thế thì làm sao xông được vào?" Tần Phong nhíu mày, quay đầu nhìn thoáng qua phương hướng văn phòng, thật cẩn thận hỏi, "Em thực đem hắn lộng tàn rồi hả?"
Tô Thi Thi mặt trầm xuống: "Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi?"
Tần Phong:...
"Anh em à, tôi đã nói vợ của cậu khả năng gây rối là vô đối mà, cậu vậy mà lại vẫn lo lắng cho em ấy!"
Nhưng Tần Phong ngẩng đầu, liền nhìn đến Tô Thi Thi sắc mặt có phần không thích hợp.
"Như thế nào đột nhiên không vui rồi?" Tần Phong lo lắng nhìn Tô Thi Thi.
"Tần Phong, tôi nghĩ muốn gặp mặt anh ấy." Tô Thi Thi thấp giọng nói.
Mới vừa mới biết được ẩn tình năm đó, cố gắng kiên cường chống đỡ làm như không có cảm giác gì, giờ phút này trầm tĩnh lại, trong lòng cô lại loạn thành hỗn độn.
Cô vội vàng muốn gặp Bùi Dịch.
Chỉ cần gặp anh một lần là tốt rồi.