Cửa sau "Thi Dịch" mở ra, Ôn Ngọc đã sớm đợi ở chỗ này.
Tô Thi Thi ngẩng đầu, liền nhìn đến Ôn tiểu thư khóc thành sông, bỗng dưng nở nụ cười, trêu ghẹo nói: "Cô sao lại thích khóc như thế."
"Tôi..." Ôn Ngọc đỏ mắt, lắp bắp, nửa ngày mới kìm nén ra một câu, "Tôi thay cô khóc."
Tô Thi Thi nhất thời ẩm ướt hốc mắt, vội vàng cúi đầu, khoát tay: "Tôi đói bụng, trong nhà có thể ăn cơm không?"
"Có có, bà nội Phương nói hôm nay bà làm món cá nấu cải chua cô thích ăn nhất." Ôn Ngọc một bên lau nước mắt, vừa nói, cuối cùng, lại bỏ thêm một câu, "Tần Phong nói tôi thích khóc như thế sẽ bị cô chán ghét, anh ấy không cho tôi đến đây."
"Tên gia hỏa kia từ hôm qua tới giờ một cuộc điện thoại cũng chưa gọi cho tôi nữa, tôi quyết định không cần để ý đến anh ấy nữa rồi!"
Tô Thi Thi thổi phù một tiếng lại nở nụ cười. Có những thứ người bạn như thế này ở đây, tràn ngập năng lực.
Tô Thi Thi ngẩng đầu, ánh mắt lại vẫn hồng hồng, mặc cho ai nấy đều thấy được cô vừa rồi đã khóc. Nhưng tất cả mọi người rất cảm thông cho cô cái gì đều không có nói.
"Bùi Dịch nhất định chuẩn bị đường lui, mình nhất định sẽ tìm được!" Tô Thi Thi ở trong lòng yên lặng nói.
Cô cẩn thận nghĩ tới, Bùi Dịch coi trọng cái nhà này như thế, chờ mong bảo bảo của bọn họ đến như thế, làm sao có thể ném mình vào hoàn cảnh không thể vãn hồi được.
Bọn họ cũng đều biết Hỗ Sĩ Minh sẽ ra chiêu, Bùi Dịch không có khả năng không chuẩn bị đối sách. Tô Thi Thi đến bây giờ lại vẫn không nghĩ tới đối sách của anh rốt cuộc là gì, vậy đã nói lên Bùi Dịch không thể nói.
"Không thể nói, vậy cũng chỉ có thể đoán." Tô Thi Thi một mực nghĩ đến vấn đề này, nghĩ đến những khi cô cùng Bùi Dịch ở chung từng tí.
Cô tin tưởng, Bùi Dịch nhất định để lại manh mối cho cô!
Cô cùng Bùi Dịch vẫn đều đã có hiểu ngầm như thế, bây giờ, nhất định hẳn không ngoại lệ.
"Thi Thi, cô suy nghĩ cái gì vậy?" Ôn Ngọc thấy Tô Thi Thi một hồi nhíu mày một hồi triển mi, buộc miệng nói, "Cô cùng Tần Phong thật giống nhau, mỗi khi suy nghĩ chuyện gì đều thích nhíu mày."
Cô có vẻ đăm chiêu nói: "Tôi cảm thấy được, các người có thể đem vấn đề nghĩ đến sâu xa quá hay không? Nếu chỉ là sự việc đơn thuần mà suy xét?"
"Đơn thuần suy xét?" Tô Thi Thi đôi con ngươi sáng lên, như là tóm được một manh mối. Nhưng ý nghĩ này vụt qua quá nhanh, cô không thể bắt lấy.
"Thôi, không nghĩ nữa, đi trước lấp đầy bụng quan trọng hơn!" Tô Thi Thi kéo tay Ôn Ngọc, cùng nhau hướng tới nhà ăn đi đến.
"Không biết, Bùi Dịch có được ăn không?" Tô Thi Thi hơi than thở nhẹ.Từ lức bọn họ bắt đầu quen biết đến giờ, chưa từng có tách ra quá một ngày. Cô, thật sự rất nhớ anh.
Tô Thi Thi không biết là, bữa tối của Bùi Dịch dị thường phong phú, sắc hương vị đều đủ, là bữa tối tiêu chuẩn của đầu bếp nhà hàng cấp năm sao
Nhưng Bùi tiên sinh đối mặt với bữa tối phong phú này, lại coi như không có, đến chiếc đũa cũng chưa động một phen.
Trong phòng giam giữ, Trạm Dẫn Lan thấy Bùi Dịch không động đũa, lo lắng hỏi han: "Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?"
Bùi Dịch ngồi ở trên chỗ, nghe vậy mới ngẩng đầu liếc nhìn cô ta một cái, thái độ khách khí: "Không có."
Trạm Dẫn Lan mím môi, không biết nói cái gì.
Từ lúc vừa rồi cô ta mang theo bữa tối đến đây gặp anh, Bùi Dịch tổng cộng đã nói được mấy câu.
" Cô đã đến rồi."
"Tôi rất tốt."
Cùng với câu hiện tại này "Không có".
"Anh... Một chút cũng không muốn gặp em sao?" Trạm Dẫn Lan không cam lòng hỏi han.
Bùi Dịch lắc đầu: "Không phải."
Trạm Dẫn Lan trong lòng vui vẻ, còn chưa tới kịp nói chuyện, lại nghe Bùi Dịch nói.
"Nhưng tôi muốn gặp nhất, là vợ mình."
Trạm Dẫn Lan trên mặt tươi cười khoảnh khắc cứng đờ, hốc mắt chậm rãi hồng lên.
"Anh có phải cảm thấy được, em có thể đi vào gặp anh cực kỳ dễ dàng hay không?"
Cô ta đã hỏi thăm quá, Tô Thi Thi không cách nào tiến vào gặp anh. Cô ta cũng biết, Bùi Dịch nhất định đoán được cô ta là dựa vào Hỗ Sĩ Minh mới có thể vào.
Hiện tại Hỗ Sĩ Minh cùng Bùi Dịch nháo thành cái dạng này, Bùi Dịch đối với chuyện cô ta cùng Hỗ Sĩ Minh hợp tác đồng bọn, khẳng định cũng cùng hận cô ta rồi.
"Anh có phải cảm thấy được chuyện này em cũng tham dự rồi hay không?" Trạm Dẫn Lan thật cẩn thận hỏi han.
Bùi Dịch vẫn như cũ lẳng lặng ngồi, không nói nữa. Bọn họ đều là quân cờ trên bàn cờ này, người nào cũng đều khó có khả năng thật sự không quan hệ.
"Trở về đi." Cuối cùng, Bùi Dịch thở dài.
"Bùi Dịch!" Trạm Dẫn Lan roạt từ trên ghế đứng lên, trong mắt nén lệ, khổ sở nhìn anh, "Anh có biết, em muốn giúp anh!"
"Tôi không cần." Bùi Dịch mặt không chút thay đổi nói.
"Anh..." Trạm Dẫn Lan nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu mới không để cho cảm xúc chính mình không khống chế được.
"Năm đó rời khỏi anh, em thật sự không có biện pháp." Trạm Dẫn Lan gian nan nói.
Cô ta lúc này trong lòng vô cùng hối hận. Cô ta năm đó không nên kiêu ngạo như thế, cô ta nên là trước tiên nói cho anh biết, mà không phải là chuyện gì đều đã chính mình thừa nhận.
"Khi đó em gặp rất nhiều chuyện, em nghĩ muốn trước rời đi Đoàn gia rồi mới nói với anh. Sau đó lái xe trên đường cao tốc xảy ra tai nạn xe cộ, nếu không được người cứu, em đã sớm..." Trạm Dẫn Lan vừa nói một bên khóc.
"Em biết anh ghét nhất cái gì, đối với anh khi đó thật sự không có biện pháp..."
"Cô không phải hỏi tôi, tôi thích cô ấy vì cái gì?" Bùi Dịch bỗng nhiên cắt ngang lời cô ta nói, nói một câu không liên quan nhau.
Anh bình tĩnh nói: "Tôi đây hiện tại nói cho cô biết. Tô Thi Thi, bất luận gặp được vấn đề gì, đều trước tiên sẽ nói với tôi. Bất luận xảy ra chuyện gì, cô ấy sẽ lựa chọn tin tưởng tôi. Cô ấy hẳn không trốn tránh, cô ấy sẽ cùng tôi đối mặt."
"Đây là nguyên nhân tôi thích cô ấy. Cho nên, Dẫn Lan, không cần lại ở người tôi lãng phí thời gian rồi. Chúng ta, đã bỏ lỡ."
Chúng ta đã bỏ lỡ...
Trạm Dẫn Lan mặt liền trắng, thân thể lảo đảo một phen, giống như khí lực cả người đều bị rút đi rồi.
Cô ta tự giễu cười rộ lên: "Anh là nghĩ muốn nói cho em biết, cô ấy tại đúng thời gian gặp được anh, cho nên liền là người thích hợp nhất? Mà em..."
Cô ta chỉ chỉ chính mình, tươi cười chứa đầy cô đơn: "Em là người không đến đúng lúc."
Bùi Dịch xoa xoa mi tâm, nói: " Tôi biết, năm đó mẹ tôi tìm người thiếu chút nữa vũ nhục cô. Thật xin lỗi, tôi biết đến quá muộn, cho cô bị nhiều ủy khuất như vậy."
Anh mấy ngày trước mới điều tra ra, quả thật quá muộn rồi.
"Anh đều đã biết rõ?" Trạm Dẫn Lan chợt ngẩn ra. Cô ta vốn dĩ lại vẫn ôm ấp hi vọng, cho rằng Bùi Dịch nếu thật sự biết rõ chân tướng năm đó, ít nhất sẽ niệm chút tình cũ.
Nhưng tới cùng, là cô ta tự mình đa tình rồi. Cô ta cảm thấy được chính mình rất quan trọng, nhưng trong mắt anh, cô ta đã sớm chỉ là một cái chấm nhỏ trong quá khứ mà thôi.
"Bùi Dịch, em đời này, cũng chỉ yêu một mình anh. Em sẽ không buông tay." Trạm Dẫn Lan sau cùng nhìn thoáng qua Bùi Dịch, xoay người đi tới cửa phòng giam giữ.
Cô ta thật sự không cam lòng. Hỗ Sĩ Minh nói rất đúng, cơ hội lần này, cô ta nhất định phải nắm chắc.
Bùi Dịch giống như sớm liền biết phản ứng Trạm Dẫn Lan, cũng không có bao nhiêu ngạc nhiên.
Anh nhìn một bàn cao lương mỹ vị, vẫn như cũ không muốn ăn.
Càng nghĩ càng phiền, càng ngày càng ăn không vô.
"Cô bé ngốc, em khẩu vị như thế nào?" Bùi Dịch cúi đầu, nhẹ vỗ về ngón tay đeo nhẫn kim cương, ôn nhu cười rộ lên.
Anh dám cá, vợ yêu nhà anh khẩu vị nhất định không tệ.
Mà chuyện Trạm Dẫn Lan tới gặp Bùi Dịch, rất nhanh đã bị một chút người biết rõ.
Tô Thi Thi là từ luật sư Tịch Thanh Vinh của Bùi Dịch nơi đó biết được.
Đây là ngày hôm sau, Tần Phong mang theo luật sư tới gặp Tô Thi Thi. Nghe xong luật sư nói, Tô Thi Thi liền hãm nhập đến chỗ trầm mặc.
Tần Phong lập tức liền nóng nảy, cảnh giác nhìn cô: "Em cũng đừng làm càng."