Tô Thi Thi cho rằng chính mình sẽ ngủ không được.
Nhưng vừa nằm xuống cảm giác, cô ngủ được đặc biệt sâu. Tỉnh lại thời điểm đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Tô Thi Thi chậm rì rì chuyển người lại, phát hiện bụng dưới cảm nhận đau âm ỉ đã biến mất.
"Bảo Bảo, cám ơn con." Tô Thi Thi rốt cục lộ ra một cái thiệt tình tươi cười.
Con của cô cùng Bùi Dịch, làm sao có thể yếu ớt! Trước mắt cô, tựa hồ hiện ra cảnh tượng trước đó Bùi Dịch nói muốn mang cô đi bệnh viện kiểm tra.
"Lại vẫn gạt em nói anh muốn đi kiểm tra thân thể, để cho em thuận tiện kiểm tra một phen. Trên thực tế, anh đã sớm cảm thấy được em có khả năng mang thai đi?" Tô Thi Thi nhẹ khẽ vuốt vuốt bụng mình.
Cô thật sự không phải một người mẹ đủ tư cách, vậy mà một chút đều không có phát hiện, thiếu chút nữa liền tạo thành sai lầm lớn.
Nhớ tới chuyện trước đó xảy ra ở trên vách núi cheo leo kia, Tô Thi Thi liền nghĩ lại mà sợ.
Cô biết Bùi Dịch có bao nhiêu chờ mong cái sinh mệnh nhỏ này đến. Chỉ là không nghĩ tới, đứa nhỏ này sẽ vào loại thời điểm này đến đây.
Nó tới không phải lúc, nhưng cũng đúng lúc.
"Bảo Bảo, chúng ta cùng nhau cố lên." Có con rồi, Tô Thi Thi sẽ càng thêm kiên cường.
Cô không dám để cho chính mình cảm xúc quá kích động, cô còn có một đống lớn việc cần hoàn thành.
Cô không biết Bùi Dịch hiện tại thế nào, không biết chuyện này nghiêm trọng tới cở nào, đến cái trình độ gì, càng thêm không xác định Bùi Dịch có chuẩn bị gì hay không.
Tô Thi Thi không ngốc ở trên giường miên man suy nghĩ, đứng lên, rửa mặt xong, đẩy cửa ra đi ra ngoài.
"Phu nhân!" Vừa ra khỏi cửa lại gặp phải Tiểu Ưu.
"Người có khỏe hơn chút nào không? Tôi đã chuẩn bị bữa sáng, hiện tại ăn sao?" Tiểu Ưu vừa nói chuyện một bên quan sát đến sắc mặt Tô Thi Thi, thấy cô khí sắc tốt hơn nhiều mới thoáng nhẹ nhàng thở ra.
"Uh"m." Tô Thi Thi gật đầu, hướng tới nhà ăn đi đến.
Phương Ngọc Hoa vừa lúc từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy cô, lộ ra một nụ cười tươi tắn: "Thoải mái chút nào không?"
"Không có việc gì rồi." Tô Thi Thi đỡ bà đi đến bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, mắt nhìn bên ngoài, "Vừa rồi có người đã tới?"
"Từ hôm qua buổi chiều đến buổi sáng hôm nay, đến đây vài đám người rồi." Phương Ngọc Hoa nói xong, hướng quản gia gật gật đầu.
Quản gia đem một bản bút ký đặt ở trong tầm tay Tô Thi Thi.
Phương Ngọc Hoa chỉ chỉ Bản Bút Ký: "Người đến cùng với tình huống cụ thể đều đã ghi chép ở đây, con ăn xong nhìn xem."
"Được." Tô Thi Thi gật đầu.
Mọi chuyện, đều đã giống như là ở trong dự liệu. Sau đó, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người. Mọi người cảm thấy được Bùi Dịch gặp chuyện không may, Tô Thi Thi khẳng định không khẩu vị.
Nhưng Tô Thi Thi khẩu vị vậy mà thần kỳ tốt. Mà còn cái gì đều đã ăn! Lượng cơm ăn thậm chí so với trước kia tốt gấp đôi!
Không biết có phải tác dụng tâm lý hay không, Tô Thi Thi từ sau khi biết trong bụng có tiểu gia hỏa, liền cảm thấy được đặc biệt đói. Nhìn đến thức ăn, hai mắt liền phát sáng.
Cô thực nên cảm thấy may mắn chính mình không giống những người phụ nữ có thai khác nôn nghén như vậy.
Phương Ngọc Hoa sợ Tô Thi Thi ăn no, nhưng nhìn đến bộ dáng cháu gái thật sự, yên lặng đem lời muốn nói đều đã nuốt xuống.
"Có lẽ, đây là hóa bi phẫn muốn ăn đi." Phương Ngọc Hoa thầm nghĩ, "Tổng so với ăn không ngon đói chết vẫn tốt hơn."
Tô Thi Thi cũng không biết tâm tư nà nội mình, cơm nước xong bữa sáng, cô cầm lấy Bản Bút Ký lật xem một phen, liền cùng chú Lý đi ra ngoài.
Bùi Dịch gặp chuyện không may, xây dựng Tiệp Khắc bị niêm phong, hiện tại tất cả công trình thôn Thành Trung bộ phận phỏng chừng đều đã lộn xộn rồi.
Bên ngoài nhà đều là phóng viên, huy động mười mấy vệ sĩ theo ra để mở đường cho xe ra ngoài.
Ở trên xe, Tô Thi Thi mở ra điện thoại. Không tới một hồi, các loại tin nhắn tin tức đùng đùng tiến vào, đều là thân bằng hảo hữu cùng với hợp tác đồng bọn gửi đến hỏi thăm.
Tô Thi Thi chọn mấy cái quan trọng trả lời một phen, rồi sau đó đăng một stt trên trang cá nhân.
"Chúng ta rất tốt, cám ơn mọi người."
Sau đó cô tiện tiếp tục tắt máy, chuyên tâm làm chuyện của chính mình. Cô muốn đi trước xem qua tình huống thật sự của thôn Thành Trung hiệẹn tại, lại đi cục cảnh sát gặp Bùi Dịch.
Chẳng thế thì cô đâu nào có mặt mũi đi gặp anh. Ngay khi Tô Thi Thi đi công trường Thành Trung thời điểm, Ôn Ngọc cùng Tống Trọng Hạo đã ở nơi đó chờ coi.
Bọn họ không có gọi điện thoại cho Tô Thi Thi, cũng không có đi tìm cô. Bọn họ biết cô nhất định sẽ tới nơi này, liền ở trong này yên lặng đợi.
Bên kia, Tần Phong đi cục cảnh sát.
Bùi Dịch sau khi bị giam giữ liền không để cho người ta gặp, Tần Phong chạy một ngày một đêm, sau cùng đem tất cả nhân lực của Tần gia đều đã chuyển ra đến đây mới được sự chấp thuận gặp được Bùi Dịch.
Trong phòng giam giữ, Tần Phong trên tay cầm theo áo khoác nhiều nếp nhăn, trên mặt tỏa ra lúng phún râu, ánh mắt bất mãn đầy tơ máu, không nói được một lời ngồi xuống trước mặt Bùi Dịch.
Ngẩng đầu vừa thấy đến Bùi Dịch, Tần Phong lập tức không vừa ý, trào phúng nói: "Chúng tôi ở bên ngoài vì cậu hao tổn tâm sức, cậu nha ở trong này ngốc được thật thoải mái ha?"
Coi Bùi tiên sinh mặc cẩn thận tỉ mỉ, sắc mặt hồng nhuận, đến cái vành mắt đen đều không có, vừa thấy liền là tối hôm qua nghỉ ngơi hết sức không tệ.
Bùi Dịch nhàn nhạt liếc nhìn anh một cái: "Liệu định ra không được, không nghỉ ngơi thì có ích lợi gì?"
"Cậu... Tôi phục!" Tần Phong đều nhanh tức đến nở nụ cười.
Nhớ tới vị Bùi phu nhân kia cũng là về nhà liền đi ngủ, Tần Phong siêu cấp bất đắc dĩ.
Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi tuyệt đối là người một nhà, loại thời điểm này hai người bọn họ còn có thể ngủ được!
"Tình huống như thế nào?" Bùi Dịch biểu tình ngưng trọng lên.
Tần Phong nhất thời nghiêm túc lên, giọng nói cực kỳ trầm trọng: "Một kỳ công trình toàn bộ hủy đi. Đã điều tra ra là Hỗ Sĩ Minh làm."
Anh dừng một chút, lo lắng nói: "Chúng ta không có chứng cớ."
"Uh"m." Bùi Dịch gật gật đầu, cũng không có gì ngạc nhiên.
"Cậu sớm liền biết hắn phải làm như vậy?" Tần Phong thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Bùi Dịch lắc đầu: "Biết hắn sẽ đối phó tôi. Cũng không biết hắn sẽ làm như vậy."
"Đúng là người điên!" Tần Phong cắn răng, hung tợn nói, "Không biết hắn là phải cố ý hay không. Dùng thủ pháp của cậu lúc trước phá dỡ Cao ốc Đoàn thị một dạng. Đều là dụng thuốc nổ phá."
Bùi Dịch nhớ tới tình hình lúc trước làm cho người ta hủy cao ốc Đoàn thị, có trong nháy mắt thất thần, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại, thản nhiên nói: "Chuyện này coi như là nhân quả luân hồi đi."
Khi đó Bùi Dịch một lòng muốn đem Đoàn thị đuổi tận giết tuyệt, cho nên Đoàn Kế Hùng người một nhà khi dễ Tô Thi Thi về sau, anh liền trực tiếp làm cho người ta hủy đi cao ốc Đoàn thị.
Nhưng hiện giờ, cách nghĩ của anh rất nhiều thứ đều đã cải biến. Báo thù, đối với anh mà nói cũng không phải là toàn bộ. Anh chỉ là đơn thuần muốn điều tra rõ ràng chân tướng năm đó cha anh chết.
Đáng tiếc, Hỗ gia cũng không biết là anh sẽ bỏ qua bọn họ. Giữa bọn họ cái kết này, đã khó giải.
Tần Phong thấy Bùi Dịch trầm mặc xuống, tiếp tục cùng anh nói xong tình huống của xây dựng Tiệp Khắc cùng với công trình bên kia, sau cùng nói đến Tô Thi Thi.
"Thi Thi đem chứng nhận cổ phần trả lại cho Đoàn Kế Hùng, cùng Đoàn gia thanh toán xong rồi. Hơn nữa để cho Dương Dũng coi chừng bác gái cùng Đồng Đồng. Trong thời gian ngắn, bác gái cùng Hỗ gia hẳn là sẽ không còn có liên lụy. Mặt khác..."
Tần Phong dừng một chút, nói: "Đoàn Ngọc Lộ rớt xuống vách núi, trước mắt còn không có tìm được. Chuyện này, bà nội Phương còn không biết. Thi Thi ý tứ là trước gạt, đợi khi tìm được người rồi nói tiếp. Bất quá, hẳn là lành ít dữ nhiều rồi."
Bùi Dịch yên lặng gật đầu, cũng không nói thêm gì.
"Vợ của cậu lại vẫn để cho tôi tìm công việc cho mẹ con Phương Thanh Hoa, để cho tôi phái người dòm chừng bọn họ. Bọn họ về sau hẳn không lại tới quấy rầy các người."
Tần Phong đem chuyện ngày đó sau khi Bùi Dịch rời khỏi Tô Thi Thi làm một năm một mười nói cho Bùi Dịch. Kể cả Tô Thi Thi đi bệnh viện cùng với chuyện sau khi về nhà liền ngủ.
Bùi Dịch nghe được sau cùng, trước sửng sốt một phen, rồi sau đó chậm rãi nở nụ cười.
"Vợ yêu à, em làm cực kỳ tốt." Người nào đó ở trong lòng thì thào nói.
Anh hiểu biết Tô Thi Thi như thế, đương nhiên có thể nghĩ đến nguyên nhân trước mắt duy nhất có thể để cho cô trước không đến quản anh mà quay về nhà nghỉ ngơi. Nghĩ đến khả năng kia, Bùi Dịch trong lòng liền một trận kích động.
Tần Phong trừng mắt: "Cậu lại vẫn cười được?"
Bùi Dịch sắc mặt cứng đờ, nhớ tới tình cảnh hiện tại, trong mắt lại hiện lên quét xuống lo lắng.
Tần Phong nhịn không được hỏi: "Chuyện lần này cậu như là đã dự liệu tới, vậy có chuẩn bị hậu chiêu hay không?"
Bùi Dịch hơi không thể nhận ra nhìn lướt qua cameras nơi góc sáng sủa kia, sắc mặt từ từ ngưng trọng, lắc đầu phun ra hai chữ.
"Không có."
"Không?" Tần Phong bây giờ là thật nhảy dựng lên, chỉ vào Bùi Dịch, hồi lâu nói không ra lời.
Sau cùng, Tần tổng kìm nén ra một câu: "Cậu giỏi lắm!"
Tình hình là tui với ông luật sư của anh Dịch bàn xong rồi. Vốn tù 5 năm cãi còn 3 năm. Ổn mà ????????????????????????????????
Các cô cứ cầm khăn chậm nước mắt là vừa. ????????????????????????????
Tui mới tìm đc mấy bộ truyện cũ hơi bị hay. Đi luyện truyện đã.
Mai có chương ko thì ko biết, mấy bộ khác thì vẫn theo lịch bình thường????????????????????????????????
Mn ngủ ngon ????????????????????????????