Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 476: Cha đào hố chôn con (H+)

Cảnh báo có H, ko khuyến khích trẻ nhỏ. Cơ mà càng cấm càng đọc thì phải ????????????????????????????????

Edit: Ryeo + Mít

H+: banhocminh99

Beta: Ryeo

Gió xuân lạnh lẽo, trời đã qua tháng ba vẫn lạnh lẽo như cũ. Trong phòng mở lò sưởi, lúc này nhiệt độ lại giống như mùa hè

Bùi Dịch ánh mắt tỏa nhiệt, nhìn chằm chằm Tô Thi Thi ánh mắt giống như là muốn bốc cháy lên, ánh mắt càng ngày càng mờ.

Tô Thi Thi kìm lòng không được nuốt một ngụm nước bọt, có chút hoảng hốt, lại có chút nhảy nhót.

Cô giơ giơ ống nghe bệnh trong tay lên, hướng về phía Bùi Dịch, ôn nhu nói: "Lại đây đi, để cho người ta giúp anh kiểm tra một chút... Nghe một chút anh có tâm sự gì."

Tô Thi Thi vừa nói một bên hướng tới Bùi Dịch đi qua, thời điểm đang tiếp cận Bùi Dịch, vươn tay kéo áo của anh, đưa anh kéo anh về phía trước.

Ngoài ý muốn chính là, Bùi Dịch vậy mà một chút lực cũng chưa dùng, theo lực kéo liền ngã tới. Tô Thi Thi bị hoảng sợ, khẩn trương đỡ lấy anh, mặt đỏ như là muốn thiêu cháy.

"Không phải muốn giúp anh nghe chẩn bệnh sao?" Bùi Dịch thấy Tô Thi Thi cúi đầu, khẽ cười nói.

"Vâng... Đúng vậy a!" Tô Thi Thi ngạnh cổ, cầm ống nghe bệnh loạn xạ ở trên người anh di chuyển, đầu cũng không dám ngẩng lên.

"Vợ yêu à, thì ra em muốn nghe nơi này." Đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một giọng nói cười như không cười.

Tô Thi Thi mơ hồ cảm giác được Bùi Dịch như là đang cởi dây lưng, tò mò quay đầu vừa nhìn thấy, lập tức mặt trắng xanh một phen liền đỏ, hận không thể ném ống nghe bệnh trong tay xuống.

Cô vừa rồi vậy mà... Vậy mà đưa ống nghe bệnh đến chỗ bộ vị đặc biệt nào đó của người ta. Khó trách xúc cảm lạ như thế...

"Không có việc gì chân dài như thế làm gì." Tô Thi Thi nho nhỏ nói thầm một tiếng.

Chỉ nghe "Xoạch" một tiếng, dây lưng hợp với quần rơi ở trên thảm sàn, phát ra một âm thanh nặng nề.

Tô Thi Thi càng nghe càng không thích hợp, vội vàng quay đầu, nhìn thấy Bùi Dịch vậy mà đem quần áo đều đã cởi, chỉ còn lại có một cái quần lót màu đen khiêu gợi...

" Ách..."

Tô Thi Thi kìm lòng không được nuốt một ngụm nước bọt, mặt đỏ giống quả táo một dạng, tay cầm ống nghe bệnh không biết nên để vào đâu.

"Vợ yêu à, anh thấy em hô hấp dồn dập, sắc mặt ửng hồng, phỏng chừng tim đập không theo quy tắc rồi, để anh nghe giúp em nào." Bùi Dịch nói xong, tay trái vươn đến đoạt lấy ống nghe bệnh trong tay, tay phải liền phủ trên quần áo của cô.

"Đừng..."

Đúng là đã là chậm quá, bộ đồng phục y tá màu hồng nhạt gợi cảm mặc trên người Tô Thi Thi kia, trong phút chốc băng rớt cúc áo, lộ ra một mảnh gió xuân kiều diễm.

Ánh mắt Bùi Dịch vù một phen u ám vô cùng, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm khuôn ngực Tô Thi Thi phập phồng lên xuống bất định, tay trái cầm ống nghe bệnh, hướng tới cô chậm rãi tiếp sát.

"Cái kia... Chúng ta có phải nhầm vị trí rồi hay không?" Tô Thi Thi khóc không ra nước mắt, cẩn thận lui về sau.

Rõ ràng là cô đang đùa giỡn Bùi tiên sinh, như thế nào mới như vậy lập tức tất cả đều đảo ngược, cô cảm giác chính mình lúc này giống như là cừu non đợi bị làm thịt.

"Bùi phu nhân, anh là thương nhân, xem trọng lợi nhuận." Bùi Dịch nói xong liền bổ nhào lên người Tô Thi Thi.

" lợi nhuận gì cơ... Bùi Dịch! Đừng xé, em mới vừa mua, cực kỳ đắt tiền!"

"Hí a..."

Áo đồng phục theo tiếng mà rách toạc ra, Tô Thi Thi tức giận đến thiếu chút nữa khóc òa lên rồi.

Quần áo này cũng quá tệ đi, cái bà chủ bất lương kia vậy mà bảo cô là cô chất liệu vải đặc biệt bền chắc, xé không rách!

Cô muốn tố cáo bà ta đòi bồi thường!

"Tô Thi Thi, nếu em còn muốn trốn tránh, anh không ngại dùng ống nghe bệnh buộc em ở đầu giường!" Bùi Dịch bất mãn Tô Thi Thi thất thần, ở trên cổ cô nhẹ nhàng cắn một miếng.

Tô Thi Thi đau, đáng thương tội nghiệp nhìn anh: "Bồn tắm đang xả nước còn chưa đi khóa mà, nào có người nào gấp như vậy, anh tới cùng có thể hay không..."

"Bùi Dịch, em sai rồi, em cái gì cũng chưa nói." Tô Thi Thi lúc trước nói đến một nửa liền biết xảy ra chuyện, vội vàng sửa đúng, nhưng đâu còn kịp?

Bùi Dịch nheo lại mắt, gằn từng chữ nói: "Bồn tắm xả nước? Được lắm, anh đây hôm nay liền phục vụ phu nhân chơi đùa vui vẻ một chút!"

Anh nói xong liền dùng ống nghe bệnh trói hai tay Tô Thi Thi vào đầu giường.

Tô Thi Thi muốn khóc: "Anh như thế nào không đọc bộ sách võ thuật đi? Anh buộc em làm gì!"

"Em hư hỏng, anh phải làm thế này mới được." Bùi Dịch đứng thẳng, từ trên cao nhìn xuống Tô Thi Thi, khóe miệng gợi lên quét xuống ý cười.

"Cái kia... Chúng ta thương lượng một phen, đổi một cái?" Tô Thi Thi hối hận ruột đều đã tái rồi, đây chính là nâng cục đá đập vào chân chính mình!

Cô chỉ là thấy Bùi Dịch mấy ngày nay tâm sự ảo não, muốn giảm bớt giúp anh, nào biết đâu rằng lại biến thành cái dạng này.

Tâm tư Bùi Dịch hoàn toàn bị cô thắp lên, đâu nào cứ bỏ qua như vậy được.

Anh ngồi nửa quỳ giữa người Tô Thi Thi, cách một lớp quần lót đen nhẹ nhàng áp sát. Nhiệt thiết nóng rẫy đã ngóc đầu từ lúc nào, cứng rắn như muốn phá toang rào cản mà lao ra ngoài.

Thân thể Tô Thi Thi run lên, theo bản năng khép chặt hai chân. Bộ đồng phục y tá ngắn ngủn bị xé nhìn vô cùng hững hờ, da thịt lấp ló càng đốt lên lửa dục vọng trong người Bùi Dịch. Ánh mắt nóng bỏng của anh quét từ cái cổ thanh cao của Tô Thi xuống gò bồng đảo đang phập phồng, đến cái rốn ẩn hiện sau tà áo hồng nhạt...

Cả người Bùi Dịch rạo rực, cơ bắp trên người căng lên, anh mạnh bạo xé toàn bộ cái áo ném xuống giường.

" A..." Vì không mặc áo lót nên bộ ngực tròn đầy của Tô Thi Thi nhảy ra ngoài, một cỗ khí lạnh làm cô run rẩy. Tô Thi Thi muốn dùng tay che ngực nhưng hai tay bị trói lên đầu giường làm hai con thỏ trắng càng nhô cao hơn.

" Đừng... Bùi Dịch..." Ánh mắt Bùi Dịch tối sầm lại khi nhìn xuống khu vườn nhạy cảm của Tô Thi Thi. Cô mặc một chiếc quần lót ren, da thịt ẩn hiện. Nhưng quan trọng nhất là quần không có đáy!

" Tô Thi Thi, đây là đang dụ dỗ anh sao?" Bùi Dịch cúi người, không để Tô Thi Thi trả lời đã ngậm lấy cánh môi anh đào của cô.

" Ưm..." Tô Thi Thi muốn đẩy anh ra, nhưng hai tay bị trói bằng ống nghe không cử động được, cảm giác đó vô cùng thống khổ, lại vừa kích thích, khiến cô không nhịn được rên lên.

Bùi Dịch khẩn cấp tách môi của cô ra, đầu lưỡi luồn vào trong khoang miệng khuấy đảo tìm kiếm. Anh bắt được cái lưỡi xinh đẹp của cô, mạnh mẽ mút lấy, lướt qua hàm răng trắng đều như muốn tất cả của cô.

Tô Thi Thi bị hôn đến toàn thân mềm nhũn, không giãy giụa nữa mà nằm im mặc anh dao động trên cơ thể mình. Bùi Dịch buông tha cho đôi môi sưng đỏ của Tô Thi Thi, cái miệng tìm đến vành tai mẫn cảm của cô liếm láp khiến cô rùng mình rên lên.

" Ưm..."

" Bảo bối thích sao?" Bùi Dịch nhếch lên nụ cười thỏa mãn, nói khẽ vào tai cô, chỉ một giây sau đã ở trên cổ Tô Thi Thi lưu lại một chuỗi ấn kí màu hồng. Tay anh nhanh chóng lột bỏ quần lót của chính mình, nhưng không cởi đi chiếc quần dụ dỗ của cô.

Khi Bùi Dịch ngậm lấy nụ hoa anh đào trước ngực, một dòng điện tê rần xộc thẳng lên đại não Tô Thi Thi, cô bủn rủn ưỡn cao ngực hơn, để đầu lưỡi thành thạo của Bùi Dịch hết liếm vòng quanh rồi lại khẽ cắn. Một bên ngực còn lại bị tay anh nhào nặn thành đủ mọi hình dạng, ngón tay vân vê nụ hoa khiến nó cứng rắn dựng lên ngạo nghễ, nở rộ như một đóa hồng mai xinh đẹp.

Côn thịt cứng rắn phía dưới không ngừng chà xát ngoài nhục huyệt, dâm thủy từ bụng dưới của Tô Thi Thi không ngừng trào ra, ga trải giường bị cô làm ướt một mảng.

" Tiểu dâm đãng, nhanh như thế đã ướt rồi sao? " Bùi Dịch ngửi thấy mùi nước ngọt ngào trong không khí, hơn nữa gậy thịt của anh đặt ngoài cửa động đã trơn tuột.

" Hức..." Tô Thi Thi đỏ bừng mặt, cắn môi quay đi kìm nén tiếng nức nở.

" Em càng ngày càng nhạy cảm đấy. Được, anh nhất định sẽ làm em sung sướng đến phát điên!"

Bùi Dịch hệt như con sói đói chuẩn bị thưởng thức miếng mồi ngon, anh nói xong liền hôn một đường thẳng đến vùng tam giác của Tô Thi Thi.

" Không! Dịch, xin anh đấy..." Tô Thi Thi biết Bùi Dịch định làm gì, mở to mắt ngóc đầu dậy cầu xin. Nhưng Bùi Dịch hoàn toàn không để ý, anh vươn đầu lưỡi liếm hết dâm dịch vừa chảy ra ngoài, sau đó tách hai cánh sen hồng ra, chui vào bên trong ma sát cách tường thịt.

" A.... ưm..." Tô Thi Thi thân thể vặn vẹo không ngừng, lối vào không ngừng co bóp quấn chặt lấy lưỡi Bùi Dịch. Anh càng ra sức đâm vào bên trong, sự khoái cảm trong cô càng nhiều. Hai bọn họ người đang bị trói tay, người đang quỳ gối liếm hôn chỗ đó, chính là đang chơi SM.

Nghĩ đến đây Tô Thi Thi không kìm được rùng mình một cái, một dòng nước nhẫy nhuộc từ trong cơ thể cô trào ra ngoài. Tô Thi Thi cả người xụi lơ trống rỗng, cô khao khát được lấp đầy.

Bùi Dịch biết cô vừa đạt cao trào, vươn người lên bắt lấy môi cô, mở miệng dụ dỗ.

" Thi Thi, cầu anh."

" Ưm... Dịch, cầu anh..."

" Cầu anh cái gì?" Bùi Dịch xấu xa đưa một ngón tay vào hoa huyệt khuấy động điên cuồng.

" A... cầu anh... cầu anh cắm vào trong em! " Tô Thi Thi thở hổn hển nói.

Chỉ đợi có thể, côn thịt cứng như đá của Bùi Dịch lập tức dũng mãnh như mũi dao xỏ xuyên qua cơ thể Tô Thi Thi.

" Hah..." Cả hai người đều kêu lên thỏa mãn. Bên trong con đường vào u động của Tô Thi Thi chặt chẽ ấm áp, khiến Bùi Dịch không kiềm chế được điên cuồng luật động, cái đâm sau sâu hơn cái trước, nước từ nơi giao hợp văng ra tung tóe.

" Dịch... " Tô Thi Thi hơi đau nhíu mày, Bùi Dịch liền thả chậm tốc độ, vươn tay cởi trói cho Tô Thi Thi. Cô lập tức vòng qua cổ anh, vuốt dọc theo sống lưng khiến anh vừa thả chậm đã lại sôi trào, mạnh mẽ cắm rút.

Hai người như hai con sóng hòa vào làm một, nhấp nhô chìm nổi, cho đến khi côn thịt ở trong hoa huyệt cương đếm cực đại, Bùi Dịch đâm vào mấy lần rồi bắn tất cả tinh hoa vào tử cung Tô Thi Thi.

" Aaaaaaa....."

Trong phòng ngủ truyền đến một tiếng thét chói tai, Tô Thi Thi co quắp ngón chân, đầu ngửa ra sau đón nhận tất cả của anh.

Thím Vương từ bên ngoài đi qua, cười lắc lắc đầu, cảm thán nói: "Người trẻ tuổi tinh lực thật là cao!"

Thím nói xong tiện vụng trộm đi gọi điện thoại cho Phương Ngọc Hoa. Bà nội Tô Thi Thi thời gian trước trở về Dương thành, trước khi rời đi vẫn không khỏi suy nghĩ, nhận được điện thoại của thím Vương, tâm tình nhất thời tốt.

"Nhớ rõ mấy ngày nay cho hai đứa ăn loãng, cái thuốc kia, nhớ nịnh Thi Thi ăn hết, trước đừng nói cho nó, miễn cho nó mâu thuẫn." Phương Ngọc hoa nói.

"Người yên tâm, tôi mỗi lần đều đã bỏ trong canh cho cô ấy uống, cô ấy phát hiện không được, " thím Vương nhỏ giọng nói, "Vợ chồng son gần đây cày cấy bận rộn, tôi còn tưởng rằng phải đợi một thời gian, xem ra chuyện tốt không xa rồi."

"Tôi đây an âm, nhưng chú ý một chút, đừng làm cho hai đứa quá mệt mỏi." Phương Ngọc hoa còn nói vài câu, mới cúp điện thoại.

Nếu để cho Tô Thi Thi biết tâm tư hai vị lão nhân gia, phỏng chừng xấu hổ đến không dám ra ngoài rồi.

Mà trên thực tế, ngày hôm sau cô cũng thiếu chút không thể xuống giường.

"Cầm thú!" Tô Thi Thi nhìn Bùi Dịch mặc quần áo chỉnh tề, căm giận trợn mắt nhìn anh.

Bùi Dịch đi tới, khom lưng đỡ cô, thật cẩn thận giúp cô xuống giường, ôn nhu nói: "Nghỉ ngơi hồi lâu đi."

"Không được! Hôm nay đến phiên em đi công trường!" Tô Thi Thi lập tức lắc đầu, sợ Bùi Dịch mạnh mẽ bắt cô ở nhà, khẩn trương hướng tới phòng để quần áo chạy tới.

Chỉ là tư thế đi đường thực tại khó coi, Bùi Dịch có chút đau lòng.

Tối hôm qua là anh quá không biết đúng mực, chỉ là người nào để ý người phụ nữ nhỏ của anh, anh nhất thời không khống chế được.

Nhưng mà, ngẫu nhiên đổi cách yêu quả thật rất có hương vị. Bùi Dịch trong mắt hiện lên quét xuống ý cười.

Tuy nhiên Tô Thi Thi sau cùng cũng không có hỏi anh phiền não cái gì, nhưng là anh biết lo lắng của cô.

Ngay tại thời điểm Tô Thi Thi đi công trường, có một chiếc xe lặng lẽ đi theo cô, chỉ là còn chưa tiếp sát, đã bị Dương Dũng phát hiện rồi.

Hỗ Quân Nhạc nhìn vị bảo vệ hung thần ác sát kia, đành phải buông tha gặp Tô Thi Thi.

Xem ra chỉ có thể đi bệnh viện rồi.

Hỗ Quân Nhạc khó xử gãi gãi đầu.

Ngày hôm qua sau khi bị Bùi Dịch phát hiện, anh ta đã buông tha đi tìm Tô Thi Thi. Nhưng là nào biết đâu rằng sau khi về đến nhà, cha anh ta vậy mà bảo anh ta đi tìm Nhậm Tiếu Vi nói rõ ràng!

"Có người cha nào như vậy chứ, chính mình trêu chọc tình yêu vậy mà muốn con đi giải quyết." Hỗ Quân Nhạc một bên nói thầm, một bên thay đổi đầu xe hướng tớ bệnh viện đi đến.

Anh ta biết Nhậm Tiếu Vi không dễ đối phó như vậy, vốn nghĩ muốn đi trước tìm Tô Thi Thi hỏi một chút ý kiến, hiện tại xem ra chỉ có thể trực tiếp đi đối mặt Nhậm Tiếu Vi, may mắn thời điểm đến bệnh viện, trong phòng bệnh chỉ có Nhậm Tiếu Vi cùng Hồng Cầm hai người ở đây.

"Hồng Cầm, bà giúp tôi về nhà lấy áo đỏ thẫm đến đây " Nhậm Tiếu Vi nhìn thoáng qua Hỗ Quân Nhạc, cũng không có cảm thấy được nhiều ngoài ý muốn, quay đầu nói với Hồng Cầm.

Hồng Cầm có chút không quá yên tâm, nhưng biết Nhậm Tiếu Vi là muốn bà rời đi, cũng không nói thêm cái gì, gật gật đầu đi ra ngoài.

"Cha cậu bảo cậu tới?" Nhậm Tiếu Vi mặt mày khẽ nâng, trực tiếp nói với Hỗ Quân Nhạc.

" Vâng ạ " Hỗ Quân Nhạc đột nhiên không biết nên như thế nào tiến hành cuộc nói chuyện này, trong lòng đem Hỗ Khải Văn mắng nhiếc.

Cha đào hố chôn con!

Nghỉ bệnh mấy hôm, người ta lấy chồng mà tui muốn bẹp dí rồi. Tui lấy chồng sao trời ????????????????

Thôi mn ngủ ngon hẹn vài hôm nữa gặp. Mấy bộ kia vẫn cập nhật theo lịch nhé ~!~