"Mình không nghe lầm chứ?" Hỗ Quân Nhạc ngoáy ngoáy lỗ tai, hoài nghi chính mình có phải hay không nghe lầm rồi.
"Cha mình cùng Đoàn phu nhân?"
Hỗ Quân Nhạc như thế nào cũng không thể đem hai người kia liên hệ cùng một chỗ, đúng là suy nghĩ đến Nhậm Tiếu Vi tuổi này hình như cũng chỉ so với cha hắn lớn một hai tuổi.
"Hí... Khẩu vị hẳn không nặng như thế đi!" Hỗ Quân Nhạc đem lỗ tai nhẹ nhàng mà áp ở trên cửa, muốn nghe rõ ràng một chút.
Lúc này bên trong Hỗ Tấn Hoa càng mắng càng tức giận, tay nặng nề mà đánh ở trên bàn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Lập tức đi nói với cô ta rõ ràng, không được lại cùng cô ta có bất luận cái gì liên quan!"
"Con ngược lại là người muốn nhất nha!" Trong thư phòng vang lên tiếng Hỗ Khải Văn có khí vô lực, "Cha, người của người chẳng lẽ không nói cho người, con hôm nay hoàn toàn xem bà ấy như người xa lạ? Người còn muốn con làm như thế nào?"
Hỗ Khải Văn bị mắng đến sắp thành rùa rụt đầu một dạng, trong lòng lại đặc biệt phiền não, rất muốn quay đầu bước đi, đúng là nhìn đến lão gia tử kia tức giận đến hỉ mũi trừng mắt, trong lòng ông ta dâng lên chút dũng khí không còn sót lại chút gì kia.
"Mày cho là mày coi cô ta như người xa lạ là đủ rồi? Tao muiosn mày phải đến cùng cô ta giải thích rõ ràng, để cho cô ta triệt để chết tâm đi. Hỗ gia chúng ta tuyệt đối không có khả năng cùng cô ta có bất luận cái gì liên lụy, hiểu chưa?" Hỗ Tấn Hoa vỗ cái bàn, hung tợn nói.
"Cha, liền tính con cùng bà ấy trước kia kết giao qua, kia cũng đã là quá khứ. Đều đã qua nhiều năm như vậy, người hà tất phải chuyện bé xé ra to?" Hỗ Khải Văn chịu không nổi nói.
Năm đó chính là vì ông ta cùng với Nhậm Tiếu Vi, sau khi bị lão gia tử biết, sợ tới mức ông ta suốt đêm đào tẩu, nhiều năm như vậy vẫn đều không có trở về quá.
Ông ta tuy thích khắp thế giới lưu lạc, nhưng mà cảm giác có nhà không thể về, cả người đều không thoải mái. Hiện tại rất không dễ dàng trở lại, lão gia tử nhà ông ta vẫn như cũ lấy chuyện năm đó không bỏ, ông ta thật sự là không hiểu nỗi.
"Mày... Mày đến hiện tại còn không biết mình rốt cuộc làm sai cái gì? Mày đúng là tên nghịch tử, tao hận không thể đánh chết mày!" Hỗ Tấn Hoa trong giọng nói hơn một tia tang thương, lộ ra nồng đậm mỏi mệt.
Trong thư phòng đột nhiên an tĩnh lại, Hỗ Quân Nhạc dựng thẳng lỗ tai nghe không được động tĩnh bên trong, nhưng tâm, cũng sớm đã như sóng to gió lớn, kinh ngạc tới cực điểm.
"Cha mình vậy mà thật sự cùng Đoàn phu nhân kết giao qua, Oh mai chuối!" Hỗ Quân Nhạc che miệng, sợ chính mình kích động mà la lên.
Lúc này, trong thư phòng Hỗ Tấn Hoa không biết cho Hỗ Khải Văn nhìn thứ gì đó, chỉ nghe Hỗ Khải Văn một tiếng thét kinh hãi: "Kết quả kiểm tra DNA?"
Đang lúc Hỗ Khải Văn xem xong kết quả kiểm tra xong, vẫn nói không có khả năng.
"Năm đó không phải..."
"Chúng ta đều bị cô ta lừa. Đây là tao khoảng thời gian trước một lần nữa để cho người ta kiểm tra, " Hỗ Tấn Hoa trầm giọng nói, "Mày hiện tại biết chính mày làm sai cái gì chưa?"
Hỗ Khải Văn trầm mặc tiếp xuống.
Cái gì DNA? Kết quả kiểm tra?
Hỗ Quân Nhạc nghe câu được câu mất không hiểu chuyện gì đang xảy ra bên trong, đúng là ông nội cùng cha hắn cũng không có tiếp tục nói tiếp vấn đề này.
Một lát sau, Hỗ Tấn Hoa nói: "Chuyện này, người của Đoàn gia còn không biết. Lợi dụng là tốt, có lẽ đối với Hỗ gia mà nói là một cái cơ hội lật chuyển cục diện bàn cờ, lợi dụng không tốt liền là tai họa. Lão Nhị, ta cảnh cáo con, không được lại cùng Nhậm Tiếu Vi có bất luận cái tiếp xúc gì, chẳng thế thì, Hỗ gia dung không được con!"
"Con... Cin điên rồi mới có thể cùng bà ấy tiếp tục không dứt." Hỗ Khải Văn thì thào nói, ông ta hận không thể cùng Nhậm Tiếu Vi cát dứt mọi quan hệ.
"Nếu như vậy, người tại sao còn bảo con trở về?" Hỗ Khải Văn hỏi.
"Là Sĩ Minh gọi con trở về, nó đều có ý định riêng, muốn con phối hợp hành động của nó." Hỗ Tấn Hoa nói.
Hỗ Khải Văn vừa nghe đứa cháu lớn này, lập tức liền yên rồi.
"Như thế nào không nói? Xin nhờ nói rõ ràng chút đi!" Hỗ Quân Nhạc chính đang nghe được chuyện mấu chốt, bên trong đột nhiên không nói, khiến hắn thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Tiếng động bên trong rất nhỏ, Hỗ Quân Nhạc không biết bọn họ sau cùng nói gì đó, rất nhanh liền truyền đến tiếng bước chân, Hỗ Quân Nhạc cả kinh, khẩn trương chạy.
Ngày hôm sau, Hỗ Quân Nhạc vẫn lại là cảm thấy được chuyện này không thích hợp, lòng hiếu kỳ của hắn lại đặc biệt cao, không biết rõ ràng liền giống như muốn điên rồi.
Nhưng hỏi ông nội cùng cha hắn khẳng định không có khả năng, sau cùng quyết định xuống tay với Đoàn gia. Đúng là người của Đoàn gia, hắn tính đi tính lại, đến sau cùng phát hiện cùng hắn có thể tán gẫu được vậy mà chỉ có Tô Thi Thi.
Hỗ Quân Nhạc nghĩ nghĩ, sau cùng vẫn lại là không thể không mạo hiểm đi tìm Tô Thi Thi.
Tô Thi Thi còn không biết cái tên đại phiền toái kia lại chạy đến dính lấy chính mình, sáng ngày hôm sau khi cô tỉnh lại, liền chuẩn bị đi bệnh viện.
"Anh theo em cùng đi sao?" Tô Thi Thi nhìn hướng Bùi Dịch đang ở nhà ăn hỏi.
Bùi Dịch nhìn thoáng qua bị anh lôi kéo tay Đoàn Tĩnh Đồng, yên lặng lắc lắc đầu: "Không được."
"Chị dâu, em hôm nay thật sự không cần đến trường sao?" Đoàn Tĩnh Đồng đúng lúc hỏi han, đôi con ngươi thật to chớp chớp, tràn ngập chờ mong.
Tô Thi Thi nhéo nhéo gương mặt cậu, cười nói: "Không sai, chúng ta đi bệnh viện thăm mẹ em, chị đã giúp em xin phép thấy giáo nghỉ rồi."
"Thật tốt quá! Mẹ em sinh bệnh nằm viện, em nên là đến thăm bà!" Đoàn Tĩnh Đồng liên bị Tô Thi Thi cầm đôi má đều đã không so đo, hưng phấn đến nỗi thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Tô Thi Thi trong mắt hiện lên quét xuống giảo hoạt, nhưng chỉ một cái chớp mắt liền khôi phục bình thường, nghiêm trang đối với Đoàn Tĩnh Đồng nói: "Em lát nữa phải nghe lời chị nói, chẳng thế thì chị lập tức mang em trở về biết không?"
"Ừ, em đảm bảo!" Đoàn Tĩnh Đồng vội vàng gật đầu.
"Em đảm bảo mới là lạ." Tô Thi Thi ở trong lòng âm thầm nói, ngẩng đầu khi đó chỉ thấy Bùi Dịch đã đi xa.
Tô Thi Thi sửng sốt, phát hiện anh không có ăn bữa sáng, lập tức phản ứng kịp, có chút không nói gì.
Đến mức chạy nhanh như vậy sao? Vừa thấy liền biết Bùi Dịch là sợ bị Tô Thi Thi bắt lấy làm khiêng chắn, chạy trốn rồi.
"Đồng Đồng, đi!"
Cùng ăn xong bữa sáng, Tô Thi Thi liền mang theo Đoàn Tĩnh Đồng đi bệnh viện.
Đoàn Tĩnh Đồng không cần đến trường, hết sức hưng phấn rồi. Cậu đã sớm nghĩ chu toàn rồi, cùng như thế này đi bệnh viện thăm mẹ một phen, sau đó liền vụng trộm trốn, cả ngày cũng có thể đi chơi.
Chỉ là tính toán của cậu sau khi đến phòng bệnh VIP của bệnh viện, triệt để bị phá diệt rồi.
"Hai người các người như thế nào ở trong này?" Đoàn Tĩnh Đồng vừa thấy đến chị em Đòan Ngọc Tường, ánh mắt lập tức liền trừng lên, vẻ mặt ghét bỏ nhìn các cô, "Người nào cho các người đến đây? Khẩn trương đi!"
"Đồng Đồng?" Đoàn Ngọc Tường đang ngồi ở trên ghế sofa xem một cuốn tạp chí, ngẩng đầu nhìn đến Đoàn Tĩnh Đồng, sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
"Tổ tông này như thế nào đén đây rồi hả?"
Đúng lúc này, Đoàn Ngọc Lộ nghe được tin tức cũng đi ra, nhìn đến Đoàn Tĩnh Đồng, trừng mắt.
"Cô cái người quái dị cũng đến bệnh viện, hẳn không ảnh hưởng tâm tình bệnh người sao? Nếu như mẹ tôi vẫn khôi phục không được làm sao bây giờ? Tính tại trên đầu cô sao?" Đoàn Tĩnh Đồng nhìn đến Đoàn Ngọc Lộ, hận không thể đi lên lập tức kéo cô ta đi.
Cậu đã sớm nghe Tiểu Ưu bọn họ nói, trước kia hai chị em này vẫn ức hiếp Thi Thi. Cậu vẫn cảm thấy Tô Thi Thi luôn ức hiếp cậu, vừa đến trước mặt người ngoài một chút hùng dũng thừing ngày đều không có, cho nên nhìn đến chị em Đoàn Ngọc Tường đặc biệt chán ghét, hoàn toàn không nể mặt các cô.
"Đồng Đồng, em làm sao có thể nói như vậy, chị thế nào cũng là chị của em..." Đoàn Ngọc Lộ bị Đoàn Tĩnh Đồng chửi cho một trận giận đến mặt đỏ tai hồng, cô ta cố cố nén tính tình, dằn lại tính tình nói.
Nhưng nào biết cô ta vừa dứt lời, đã bị Đoàn Tĩnh Đồng xông lên một đầu va chạm đến trên mặt đất. Đoàn Tĩnh Đồng chỉ vào mặt cô ta mắng: "Cô cái thứ bị Đoàn gia đuổi đi vậy mà còn có mặt mũi trở về. Tôi chỉ có Thi Thi là chị dâu, cho tới bây giờ liền không có chị, các người cút hể cho tôi."
"Em... Em..." Chị em Đoàn gia triệt để lờ mờ, hai người hung tợn trừng hướng Tô Thi Thi.
Nhất định là Tô Thi Thi cố ý đem Tiểu Tổ Tông này mang đến đây!
Ở trong phòng bệnh truyền đến giọng của Nhậm Tiếu Vi, liền giống như nhìn thấy cứu tinh một dạng: "Đồng Đồng, mau vào!"
"Mẹ, con lập tức tiến vào!" Đoàn Tĩnh Đồng quay đầu đối với Tô Thi Thi khoát tay nói, "Chị dâu, chị trước đi làm đi, em quyết định hôm nay liền ở ở lại trong này!"
Hừ, ức hiếp chị dâu cậu còn chưa tính còn dám lại đây ức hiếp mẹ cậu, tưởng cậu dễ ức hiếp à?!
Tô Thi Thi kìm nén cười, nói một câu để cho cậu ngoan một chút, giống như chạy trốn chạy mất rồi.
Đợi cho khuất cửa, cô đỡ tường, thiếu chút nữa cười ra tiếng, đang nghĩ ngợiđịnh kêu chú Lý đến đây đón cô, điện thoại đột nhiên có cuộc gọi đến.
Tô Thi Thi lấy ra vừa thấy, hơi có chút kinh ngạc.
"Hỗ Quân Nhạc, tên trẻ con này tìm mình làm cái gì?"