Giọng nói ôn nhu ấm áp, ở trong gió rét lạnh như tuyết tán loạn rơi vào trên cổ, khiến cho người ta rùng cả mình.
Nhậm Tiếu Vi cả kinh há to miệng, hoàn toàn quên phản ứng.
Bùi Dịch nói những lời này ngừng nhiều lần, đem thân phận người kia nói được rõ ràng.
Anh là cố ý cũng như khẳng định thân phận người kia.
Nhậm Tiếu Vi trong lòng có chút bối rối, lần đầu tiên đối mặt con trai mình đến nói cũng không dám nói.
Nhưng chỉ một cái chớp mắt, Bùi Dịch lại tiếp tục nói.
"Nghe nói tranh của người đó rất nổi tiếng. Mẹ thích của người đó vẽ?"
"Phải... Đúng vậy đó. Tranh của ông ta vẽ có giá trị không gian rất lớn." Nhậm Tiếu Vi bài trừ một nụ cười tươi tắn, khẩn trương theo tiếp lời của anh.
Lúc lấy lại tinh thần mới phát hiện, vừa rồi nói lập tức như thế, sau lưng bà vậy mà xuất ra một tầng mồ hôi lạnh.
Bùi Dịch lại giống như người không có việc gì, vẻ mặt vẫn như thường, đỡ Nhậm Tiếu Vi tiếp tục đi về phía trước, không ai biết anh lúc này đang nghĩ cái gì.
Nhậm Tiếu Vi tim đập lại vẫn là có chút nhanh, muốn nói cái gì đó dời đi lực chú ý, mà lại sợ càng nói càng sai.
Nhưng không hỏi ra rõ ràng, phỏng chừng đêm nay ngủ không an ổn rồi.
Cuối cùng, bà vẫn lại là hỏi lên.
"Con tại sao lại quan tâm để ý đến ông ta rồi hả?" Nhậm Tiếu Vi giống như tùy tiện hỏi han.
Bùi Dịch nhàn nhạt nói: "Những chuyện liên quan đến Hỗ gia, con đều sẽ chú ý."
"A...." Nhậm Tiếu Vi không hiểu nhẹ nhàng thở ra.
Bà biết Bùi Dịch gần đây cùng đứa cháu đức tôn của Hỗ gia đấu đánh gay gắt, để mắt Hỗ gia có thể hiểu được.
"Nghe mẹ một câu, không cần cùng Hỗ gia nhiệt náo quá căng thẳng. Đối với tất cả mọi người không có lợi." Nhậm Tiếu Vi nói.
Bùi Dịch ánh mắt nhìn về phía trước, rất nhiều lời muốn nói lại không cách nào nói ra miệng.
Anh không biết mẹ anh tới cùng có biết năm đó nguyên nhân thật sự khiến cha anh chết hay không. Chuyện đó anh vẫn đều là chính mình âm thầm điều tra, mà mẹ anh dường như chỉ nghĩ muốn tìm Đoàn gia báo thù.
Ở bên ngoài, năm đó chính là Đoàn Kế Hùng lên kế hoạch hại chết cha anh.
Trầm mặc một hồi, Bùi Dịch mới nói: "Hỗ Sĩ Minh muốn theo đuổi Thi Thi, con không có khả năng thờ ơ."
Đề tài bỗng nhiên chuyển tới Tô Thi Thi rồi, Nhậm Tiếu Vi nghe được tên Tô Thi Thi lập tức cũng có chút không vui.
"Nếu không phải cô câu tam đáp tứ, sẽ gặp phải Hỗ Sĩ Minh?"
"Mẹ, nói con dâu mình như vậy, sẽ chỉ làm người thêm mất mặt." Bùi Dịch biểu tình vẫn như cũ nhàn nhạt.
Nhậm Tiếu Vi buồn phiền xông ra, dừng lại, nghiêm túc nói: "Cho nên, con trở về cùng mẹ, là vì muốn cầu tình cho cô ta? Mặc kệ như thế nào, mẹ đều không có khả năng tiếp nhận cô ta!"
"Không vâng Bùi Dịch cũng không phủ quyết, "Con tới, là muốn cùng mẹ nói nói mấy câu. Câu đầu tiên, vừa rồi nói xong rồi. Hiện tại nói câu thứ hai."
Bùi Dịch nhìn nơi xa từng hạt tuyết nhẹ nhàng rơi xuông, giọng nói vẫn như cũ nhàn nhạt.
"Mẹ, con hi vọng toàn bộ như xưa."
Mẹ có thể không thích Tô Thi Thi, nhưng mà toàn bộ như xưa, không cần lại làm tổn hại chuyện của anh.
Mẹ có thể cố gắng đem Đoàn gia hủy diệt, nhưng mà toàn bộ như xưa, con hẳn không cho người thương tổn Đồng Đồng.
Mẹ có thể thích Trạm Dẫn Lan, nhưng mà toàn bộ như xưa, con hẳn không phối hợp bất luận cái hành động gì của người.
Đây là ý niệm trong đầu Bùi Dịch cũng không nói thẳng ra.
"Toàn bộ như xưa?" Nhậm Tiếu Vi nhíu mày, nhất thời không biết anh đây là cái ý tứ gì.
Bùi Dịch không có trả lời, mà là cùng bà tán gẫu chuyện khác. Chuyện công ty của anh, chuyện trước đây, chuyện Đoàn Tĩnh Đồng.
Nhưng không có tiếp tục tán gẫu đến Tô Thi Thi, cũng không có nhắc đến Hỗ gia, càng không có nói đến lão nhị của Hỗ gia kia không lâu liền muốn về nước.
Nhậm Tiếu Vi ngay từ đầu ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ, nhưng dần dần bị hồi ức hấp dẫn quên đi.
Mẹ con bọn họ thật sự đã thật lâu không có vui vẻ như vậy cùng tản bộ nói chuyện phiếm, Nhậm Tiếu Vi cũng không có tiếp tục nói đến những chuyện để cho hai người không vui, vui vẻ nói đến những chuyện khác.
Đi tới hơn nửa giờ, Bùi Dịch mới đỡ Nhậm Tiếu Vi trở về chủ trạch. Lúc anh đi vào, Trạm Dẫn Lan đã đi nghỉ ngơi rồi. Trong thư phòng, mơ hồ truyền đến tiếng Đoàn Kế Hùng mắng chửi người.
Bùi Dịch không có đi vào chào hỏi, đem Nhậm Tiếu Vi tiễn về sau đó, không bao lâu liền đi trở về.
Sau khi anh đi rồi, Nhậm Tiếu Vi ở trong phòng khách ngồi thật lâu, một mực nghĩ đến những lời vừa rồi cùng Bùi Dịch nói.
"Hai câu nói? Toàn bộ như xưa, vậy câu đầu tiên là cái gì?"
Bùi Dịch đêm nay nói rất nhiều, cộng lại còn nhiều hơn số câu một năm mẹ con hai người nói với nhau.
Nhậm Tiếu Vi cẩn thận nhớ lại, không biết câu đầu tiên anh muốn nói tới cùng là câu nào.
Đột nhiên, Nhậm Tiếu Vi trong đầu hiện lên Bùi Dịch lúc ban đầu nói câu nói kia.
"Mẹ gần đây cực kỳ chú ý một người? Ông ta tên Hỗ Khải Văn, lão Nhị của hỗ gia, chú của Hỗ Sĩ Minh."
"Nó nói lời này tới cùng là có ý tứ gì!" Nhậm Tiếu Vi sau lưng bị hù dọa đổ ra một tầng mồ hôi lạnh, trong lòng dâng lên cảm giác lạnh cả người.
Bùi Dịch muốn nói khẳng định là hai câu này rồi.
"Nó là đang uy hiếp mình sao?" Bùi Dịch trước nhắc tới Hỗ Khải Văn, sau lại vì Tô Thi Thi nói lên toàn bộ như xưa bốn chữ này, không phải là đang uy hiếp bà sao?
Nhậm Tiếu Vi sắc mặt có chút khó coi, nhưng càng còn nhiều lo lắng.
"Nó có phải đã biết mình cùng Khải Văn rất nhiều năm trước đã quen biết rồi hay không. Hoặc là nói..." Bà nhớ tới một cái khả năng khác, chỉ cảm thấy lạnh hơn rồi.
"Hẳn không, nó không có khả năng biết được." Nhậm Tiếu Vi vội vàng lắc đầu, tự trách mình nghi thần nghi quỷ suy nghĩ nhiều.
Nhưng mà nhớ tới bốn chữ "Toàn bộ như xưa" kia, Nhậm Tiếu Vi trong lòng lại vẫn là có chút không xác định.
"Bây giờ, để cho con thắng đi." Bà không dám mạo hiểm, chỉ có thể nghe theo Bùi Dịch.
Toàn bộ như xưa.
Bà hẳn không tiếp tục đối với Tô Thi Thi làm cái gì, nhưng muốn cho bà chấp nhận Tô Thi Thi, tuyệt đối không có khả năng!
Lúc Bùi Dịch trở lại "Thi Dịch", vừa mới chín giờ. Không sớm không muộn, nên ngủ.
Chỉ là hôm nay, trong tiền sảnh lại vẫn cực kỳ náo nhiệt. Tô Thi Thi cùng bà nội, còn có quản gia cùng Tiểu Ưu đang cùng nhau xem tiết mục cuối năm.
"Hô hô, cái này tiết mục không tệ, thật buồn cười - - anh đã về rồi?" Tô Thi Thi ngẩng đầu nhìn đến Bùi Dịch, lập tức từ trên ghế sofa nhảy lên, đến giày cũng chưa mang liền hướng anh chạy tới.
Cô giống như một con chó con, ở trên người Bùi Dịch ngửi ngửi, rồi sau đó mãn ý nói: "Giỏi lắm, không có mùi hương kỳ quái, coi như anh thông qua cửa rồi."
Bùi Dịch bật cười, cô gái này thật luôn có biện pháp để cho tâm tình của anh trở nên tốt lên.
"Tiểu Dịch, lại đi cùng xem nào." Phương Ngọc Hoa hướng tới Bùi Dịch ngoắc.
Bùi Dịch thân thể cứng đờ.
"Xem tiết mục cuối năm?"
Anh có khi nào đi làm những chuyện nhàm chán như vậy!
"Người một nhà buổi tối không xem tiết mục cuối năm, mới đúng là nhàm chán." Tô Thi Thi giống như con giun trong bụng anh một dạng, lôi kéo cánh tay anh không khỏi phân trần hướng sô pha bên kia kéo đến.
Quản gia cùng Tiểu Ưu hướng bên cạnh ngồi, để cho bọn họ vị trí trung tâm.
Bùi Dịch sắc mặt có chút cứng ngắc, ngẩng đầu nhìn thoáng qua màn hình LCD khổng lồ trước mặt đang truyền tiết mục hài kịch, nhướng mày.
Một nhóm người nói năng lộn xộn nghe không hiểu, lại đánh lại nháo, có cái gì hay!
"Đây là truyền thống rồi, anh phải có lòng tự hào dân tộc, hiểu hay không!" Tô Thi Thi cười tựa đầu vào trên vai Bùi Dịch, cười hề hề nói.
Bùi Dịch biểu tình cứng ngắc lại bị động tác của cô, trong phút chốc mềm mại rồi.
Bùi tiên sinh từ nhỏ liền không xem TV được mấy lần, đối với anh mà nói, xem tivi loại chuyện này là cực kỳ lãng phí thời gian.
Nhưng hôm nay, người một nhà sống chung một chỗ, bị cô vở nhỏ mà anh yêu thương nhất này nhẹ nhàng dựa vào, dường như những âm thanh kêu hô kia cảm giác khiến cho người ta đau đầu cũng không phải khó nghe như thế rồi.
Xem một hồi, Tô Thi Thi đứng lên đi tới trong phòng, chỉ chốc lát cầm một xấp bao tiền lì xì đi ra.
"Muốn đợi anh trở về rồi cùng phát." Tô Thi Thi đem tiền lì xì đặt lên trên tay Bùi Dịch, có chút khó xử.
Bùi Dịch trong mắt đều là nhu ý, trong lòng ấm áp vô cùng
Bùi Dịch tiếp nhận tiền lì xì, phát tiền lf xì cho mọi người trong phòng.
Quản gia cùng Tiểu Ưu vui vẻ nói Cát Tường, Phương Ngọc Hoa trên mặt cũng đều là tươi cười.
Phương Ngọc Hoa cũng bày xuất mấy bao lì xì bà đã chuẩn bị tốt, đưa cho vợ chồng son.
Tô Thi Thi cười đến giống như Tiểu Dã Miêu.
Trước kia chỉ có cô cùng bà nội hai người thời điểm, trong nhà dù cho có cực khổ thế nào, lúc năm mới bà nội cũng sẽ cho chuẩn bị tiền lì xì cho cô, bảo đó là lộc.
Hiện giờ cuộc sống đã đầy đủ hơn, tiền lì xì cũng đã nhiều lên rất nhiều, nhưng mà những chuyện ấm áp này vẫn cũng chưa thay đổi qua.
Bà nội đã lớn tuổi chịu không được, xem thêm một giờ liền đi nghỉ. Tống Trọng Hạo cùng Đức An lại vẫn ở bên ngoài ngoạn chơi không trở về, Tô Thi Thi dặn dò bảo an cho họ để cửa chờ hai người kia trởe về, sau đó liền cùng Bùi Dịch trở về phòng rồi.
Cùng mấy người bạn lúc trước đã gọi điện chúc tết qua. Hiện tại lúc này chính là thế giới của hai người.
Hai người trước đi tắm rửa, rồi chui vào trong chăn, bắt đầu tựa vào nhau nói chuyện phiếm.
Bùi Dịch: "Trước kia em đón tết đều là như vậy sao?"
Tô Thi Thi kỳ quái nhìn anh: "Chẳng thế thì trải qua như thế nào?"
Bùi Dịch ngậm miệng, trầm mặc không nói.
Làm rồi cơ mà ngủ quên quên đă ng ????????????????????????????