"Tần Phong, Hỗ tổng chắc là thích ăn cay." Ôn Ngọc nghĩ nghĩ, nghiêm trang đối với Tần Phong nói, "Anh ta giống như rất đói."
"Khụ khụ..." Tô Thi Thi thành công bị sặc rồi.
Tần Phong cực kỳ trượng nghĩ, lập tức múc cho Hỗ Sĩ Minh một muỗng lớn thịt dê: "Hỗ tổng, thất lễ rồi. Anh xem tướng ăn của bọn họ, thật sự quá khó coi, cho anh chê cười."
Hỗ Sĩ Minh sắc mặt tối đen.
Hắn đâu nào nhìn không ra tới!
Không cho hắn thoải mái đúng không? Hắn đương nhiên cũng không thể khiến bọn họ vui vẻ!
Vì thế - -
"Cá của cháu! Bác à, người cùng một đứa bé cướp đoạt, có bẽ mặt hay không!"
"Đồng Đồng, cháu không thấy được mẹ cháu cũng không ăn được gì sao? Con cá này trước cho mẹ cháu ăn đi! Trẻ con phải hiếu thuận, biết không?"
Một khối thịt cá bị đưa tới trong bát Nhậm Tiếu Vi.
Nhậm Tiếu Vi sắc mặt khẽ biến thành căng, tay đang ở trên đùi gắt gao nắm thành quả đấm, có dũng khí khích động nghĩ muốn đứng lên liền đi rồi.
Nhậm Tiếu Vi không thích Tô Thi Thi, cho nên cũng không thích Tống Trọng Hạo cùng Đức An. Dễ dàng chấp nhận bọn họ ở lại trong nhà đã là giới hạn lớn nhất rồi, vậy mà lại vẫn muốn cùng bọn họ ăn cơm!
Nhìn đến dáng vẻ bọn họ cướp đoạt đồ ăn, khẩu vị mất hết, đã sắp nhịn đến cực hạn rồi.
Lúc Tống Trọng Hạo ăn lẩu, cho tới bây giờ đều đã đặc biệt điên cuồng. Dù là Hỗ Sĩ Minh cũng không giữ hình tượng, cùng Đức An liếc mắt ra hiệu.
Tô Thi Thi lại bị sặc, chấn kinh bắt đầu liếc xéo mấy người kia. Liền ngay cả Tần Phong cũng là vẻ mặt giật giật, rất muốn làm như không biết bọn họ.
Chỉ có Bùi Dịch vẻ mặt bình tĩnh, chuyên tâm cho Tô Thi Thi thịt dê.
"Ngọc, em làm như vậy không đúng rồi. Chúng ta lại ăn ít một con bào ngư." Tần Phong thở dài, bắt đầu dạy Ôn Ngọc kỹ xảo.
Tô Thi Thi khóe miệng giật giật.
"Tần tổng, anh cũng quá không nguyên tắc rồi."
Đánh chết Tô Thi Thi cũng sẽ không tham dự vào. Vùi đầu ăn và ăn, rất nhanh liền ăn no rồi.
Tô Thi Thi ngẩng đầu khi đó, phát hiện Nhậm Tiếu Vi không biết khi nào thì đã rời đi.
Cô hướng Bùi Dịch nháy nháy mắt: "Đi?"
Bùi Dịch không nói chuyện, kéo cô liền đi. Để lại một cái bàn đấu đá giành đồ ăn đến mặt đỏ tai hồng.
Trên bàn tròn, có rất nhiều lọ bia, lúc Tô Thi Thi rời đi, phát hiện Hỗ Sĩ Minh đã sắp bị chuốc say rồi.
Trên đường đi phòng bếp, Tô Thi Thi hỏi: "Anh tin hắn đã say rồi sao?"
Bùi Dịch: "Không tin."
"Anh nói xem, hắn tới cùng tới làm gì?"
"Đến xem em." Bùi Dịch lúc nói những lời này, tâm tình cực kỳ tồi tệ.
Tô Thi Thi sáng suốt lựa chọn trầm mặc.
Lúc bọn họ đến phòng bếp, quản gia chính đang đợi ở bên ngoài, nhìn thấy bọn họ, lập tức nói: "Tiên sinh, bữa tối của người đã chuẩn bị tốt rồi."
"Uh"m." Bùi Dịch gật đầu, đi vào trong phòng bếp ngồi xuống bên cạnh một cái bàn.
Quản gia sửng sốt, mới phản ứng kịp tiên sinh nhà bọn họ phải ở chỗ này dùng cơm, trong lòng kinh ngạc không thôi.
Tô Thi Thi cúi đầu cười trộm.
Bùi Dịch hôm nay cũng thật đầy đủ ủy khuất. Cô không dám chê cười anh, ngẩng đầu nhìn bốn phía, thấy đầu bếp hầm hầm cháo thịt gà, liền đi tìm cái khay múc một bát cháo bưng lên.
"Em bưng qua cho mẹ." Tô Thi Thi lên tiếng chào hỏi, liền bưng cháo đi tới.
Bùi Dịch động tác cầm đũa bỗng nhiên hơi ngừng lại, trong mắt nhu ý chớp lóe rồi biến mất.
Hôm nay toàn bộ chuyện bọn họ làm, Nhậm Tiếu Vi khẳng định rất tức giận. Bùi Dịch vốn dĩ muốn đợi đến khi mẹ anh hết giận một chút, mới qua đi nhận tội, không nghĩ tới Thi Thi đi trước.
Chỉ là Tô Thi Thi cũng không có trực tiếp đi gặp Nhậm Tiếu Vi, mà là đem cháo bưng đến đưa cho Hồng Cầm, để cho bà làm thay.
Cô biết, lúc này mẹ chồng không mong muốn gặp nhất chính là cô, hà tất phải qua đi để cho bà không vui mà chính mình lại rộn lòng.
Nhậm Tiếu Vi trong phòng ngủ, bà nhìn đến Hồng Cầm bưng một bát cháo tiến vào, nhíu mày nói: "Tôi không muốn ăn."
"Phu nhân, người hôm nay cả ngày không ăn được gì, ít nhiều vẫn lại là ăn một chút đi." Hồng Cầm đem cháo đặt đến trên bàn, "Đều là những người bạn kia của Tô tiểu thư quá đáng, làm cho đầu người đau rồi."
"Không cần nhắc tới bọn họ!" Nhậm Tiếu Vi giận tái mặt, tâm tình càng thêm tồi tệ hơn.
Nơi này không phải Đoàn gia, cho dù bà có tức giận cũng không có thể thật sự làm cái gì, đây mới là chuyện khó chịu nhất.
Hồng Cầm nhìn đến vẻ mặt của Nhậm Tiếu Vi, trong lòng xoắn xuýt rất lâu, sau cùng vẫn lại là nói: "Cháo là Tô tiểu thư bưng đến."
Bà ta dừng một chút, chần chờ nói: "Có câu không biết nên nói hay không nên nói. Tôi cảm thấy được Tô tiểu thư đối với người..."
"Nếu không biết có nên hay không nói, vậy sẽ không cần nói!" Nhậm Tiếu Vi không khách khí cắt ngang lời ba ta, so với vừa rồi càng thêm tức giận rồi.
Bà biết Hồng Cầm muốn nói gì, nhưng bà đến chỗ này ở, chính là muốn đem Tô Thi Thi đuổi đi. Mặc kệ Tô Thi Thi ở mặt ngoài đối với và như thế nào, bà đều sẽ không nhận một người con dâu như vậy!
Hồng Cầm không dám tiếp tục nói nữa, vẫn lại là múc một bát cháo để tới trước mặt bà: "Không cần cùng thân thể của chính mình mà gây khó dễ, người cũng nên nghĩ cho tiểu thiếu gia."
Vừa nhắc tới con trai nhỏ, Nhậm Tiếu Vi tâm tình nhất thời tốt lên rất nhiều. Nhưng Hồng Cầm không biết, lúc này tâm tình của bà tốt lên là vì một nguyên nhân khác.
"Người kia hẳn là rất mau trở lại rồi." Nhậm Tiếu Vi trong đầu hiện ra dáng vẻ của một người.
Thì ra đã qua nhiều năm như thế, ấn tượng về người kia ở trong đầu bà, vẫn như cũ rõ ràng như thế.
Nhưng lập tức suy nghĩ đến, người kia khả năng qua năm mới mới có thể trở về, tâm tình của bà lại không tốt rồi.
Tô Thi Thi đưa cháo xong liền đi tìm Bùi Dịch rồi. Mấy người ăn lẩu kia, đã có quản gia đi hầu hạ, Tô Thi Thi mới hẳn không ngốc đến nỗi đụng vào.
Hỗ Sĩ Minh nghĩ muốn làm cái gì, Tô Thi Thi cũng không biết. Nhưng mà cô biết hắn rất nguy hiểm, đương nhiên là có thể tránh bao xa liền tránh.
Ngày hôm sau Tô Thi Thi mới biết được, tối hôm qua Hỗ Sĩ Minh vậy mà thật sự bị quá chén rồi!
Uống đến say mèm, ở lại trong nhà cô.
"Hắn nhất định là giả say lại không chịu đi!" Tô Thi Thi đứng ở hậu hoa viên, nhìn cây cối điêu tàn, buồn bực nói, "Hiện tại muốn như thế nào để cho hắn đi đây?"
"Hắn đã đi rồi." Bên cạnh truyền đến giọng nói của Bùi Dịch nhàn nhạt.
Tô Thi Thi lập tức hưng phấn hỏi: "Anh đã làm gì?"
Bùi Dịch mím môi, không có tính toán trả lời.
Tô Thi Thi lòng ngứa ngáy không chịu được, đang muốn hỏi, bên kia Ôn Ngọc đã chạy tới.
"Thi Thi, có tin nóng hổi đây...." Ôn Ngọc lấy di động chạy tới, lúc chạy tới gần, đột nhiên nhìn đến Bùi Dịch cũng đang ở đây, thiếu chút nữa bị hù chết.
"Đi, chúng ta đi bên kia." Tô Thi Thi đồng loạt bắt được tay Ôn Ngọc, vội vàng hỏi han, "Về Hỗ Sĩ Minh à?"
"Oa, cô làm sao mà biết?" Ôn Ngọc chớp chớp mắt, bây giờ đầu óc chuyển biến đặc biệt nhanh, "Có phải Bùi tiên sinh làm hay không?"
Cô nói xong mở ra một cái phần mềm chuyện cập nhật tin tức nóng hổi lên: "Hôm nay sáng sớm, Hỗ gia bị một đám phụ nữ đến bao vây rồi."
"Bao vây?" Tô Thi Thi ghé đầu qua nhìn vừa thấy, miệng liền há to.
Trên các trang báo đều là tin tức về Hỗ Sĩ Minh cùng Hỗ gia.
"Người phụ nữ kia tìm tới cửa? Vậy mà còn có người ôm con đòi nhận tổ quy tông?" Tô Thi Thi quả thực không thể tin vào hai mắt của mình.
Tô Thi Thi lướt lướt xem một phen, nhìn đến có phóng viên chụp được một đám phụ nữ đứng ở cửa lớn nhà chính Hỗ gia, trong đám người, mơ hồ có thẻ nhìn đến vài đứa trẻ ba bốn tuổi.
Đột nhiên, Tô Thi Thi trừng mắt.
"Đứa nhỏ này ít nhất cũng phải tám chín tuổi?" Tô Thi Thi nhớ tới Hỗ Sĩ Minh hẳn chưa được 28 tuổi, không khỏi một trận buồn nôn.
Nhiều người phụ nữ như vậy, trong một đêm đột nhiên xuất hiện tại cửa nhà họ Hỗ, ngẫm lại thật sự quỷ dị.
Làm gì mà có chuyện trùng hợp đến vậy.
Tô Thi Thi đột nhiên quay đầu lại, đâu nào còn có bóng dáng Bùi Dịch. Bùi tiên sinh đã sớm chạy.
"Thi Thi, đến cùng phải có Bùi tổng làm hay không? Tôi thấy vẻ mặt anh ấy ngày hôm qua nhìn đến Hỗ tổng khi đó thật là khủng khiếp, vừa thấy liền không có hảo tâm." Ôn Ngọc ghé sát vào người cô, hỏi được đặc biệt nghiêm túc.
Tô Thi Thi khóe miệng vạch vạch, ha ha cười gượng: "Đại khái, có khả năng đi..."
Cái gì khả năng! Không cần nghĩ cũng biết, đây là bút tích Bùi tiên sinh.
Rớt mạng ngủ quên đó mà ????????????????????????, cơ mà chưa đến 24h mới có 16h thôi đã cập nhật rồi. Mình vẫn tốt chán ????????????????????