"Tô tiểu thư, phu nhân hình như là nghe nói tiên sinh xảy ra chuyện, sắc mặt thật không tốt, người để ý một chút." Quản gia chạy đến bên cạnh Tô Thi Thi nhỏ giọng nói, trong lòng sốt ruột cực kỳ.
Ông cũng không biết tới cùng chuyện gì đã xảy ra, chỉ nghe nói Bùi Dịch bị cảnh sát bắt lấy, nhiệt náo dư luận xôn xao. Mà Nhậm Tiếu Vi lại trực tiếp đến đây hưng sư vấn tội, vừa thấy liền là hướng về phía Tô Thi Thi tới.
Tô Thi Thi đối với ông cùng chú Lý nói: "Các người đi ngủ đi, đã trễ rồi, ngày mai còn có chuyện phải làm."
"Vậy còn tiên sinh nơi đó..." Quản gia cực kỳ lo lắng cho Bùi Dịch.
Tô Thi Thi nở một nụ cười tươi tắn: "Anh ấy tự có chừng mực, các người không cần lo lắng, về đi ngủ đi, có chuyện gì tôi sẽ gọi."
"Được, tôi đây liền đi xuống trước." Quản gia biết Tô Thi Thi cùng phu nhân có chuyện muốn nói, ông đợi ở chỗ này không thích hợp, rất nhanh liền cùng chú Lý trở về nghỉ ngơi rồi.
Mà Tô Thi Thi chờ bọn họ đi rồi, mới đi lên trước cửa phòng khách.
Chỉ là lúc cô đến gần, đột nhiên nghe được giọng nói của Đoàn Tĩnh Đồng.
"Mẹ, người liền đi ngủ đi, đã trễ thế này lại còn không ngủ, đối với làn da thương tổn rất lớn." Đoàn Tĩnh Đồng vừa nói chuyện một bên ngáp, cánh tay béo ụt ịt che miệng, như vậy giống như là cực kì mệt mỏi rồi.
Trên thân cậu bé lại còn đang mặc áo ngủ, cực kỳ rõ ràng cho thấy từ trên giường chạy đến đây.
Tô Thi Thi trong lòng ấm áp, nhớ tới vẻ mặt vừa rồi của quản gia, xem bộ dáng này là quản gia đi đem Đoàn Tĩnh Đồng kêu đến.
Tô Thi Thi đi vào, Đoàn Tĩnh Đồng là người đầu tiên phát hiện ra cô, lập tức hướng về phía cô nháy mắt, để cho cô khẩn trương ra ngoài.
Tô Thi Thi sửng sốt, còn chưa phản ứng kịp, đã bị Nhậm Tiếu Vi phát hiện rồi.
"Tô tiểu thư, tiếc nuối nên trở lại?" Nhậm Tiếu Vi vừa thấy đến Tô Thi Thi, sắc mặt trắng xanh một phen liền trầm tiếp xuống, ánh mắt nghiêm khắc.
Nếu không có Đoàn Tĩnh Đồng ở đây, phỏng chừng lúc này ánh mắt của bà trực tiếp là hung hãn rồi.
Trước đó Tô Thi Thi đã sớm nhìn thấy qua dáng vẻ biến sắc của Nhậm Tiếu Vi, vị mẹ chồng tương lai này của cô cũng không giống như vẻ ngoài mặt nhìn dịu dàng nhã nhặn lịch sự như thế.
"Phu nhân sao lại ở trong này?" Tô Thi Thi nặn ra một nụ cười tươi tắn, thua người không thua trận, không nhanh không chậm hướng tới phòng khách đi đến.
Đoàn Tĩnh Đồng nhìn đến cô vậy mà đi vào, giống như nhìn thấy kẻ ngu ngốc một dạng lườm cô một cái.
Tô Thi Thi đột nhiên hướng về phía cậu bé chớp chớp mắt, chọc Đoàn Tĩnh Đồng trừng lớn mắt, hận không thể đẩy cô ra ngoài.
Cô đúng là tên đần độn mà chẳng lẽ nhìn không ra mẹ cậu là đến đây cùng cô cãi nhau à? Vậy mà lại vẫn đưa lên cửa. Nếu như bị anh trai cậu biết cậu không bảo vệ tốt chị dâu, khẳng định sẽ muốn không cho phép cậu ăn thịt rồi!
Tiểu Mập Mạp này đối thịt nhu cầu đặc biệt nhiều, nghĩ tới thịt liền thèm ăn đến chảy nước miếng.
Tô Thi Thi nào biết đâu những thứ tiểu tâm tư này của cậu, nhìn đến đứa trẻ kia đứng ở đó khuyên mẹ mình bảo vệ cô, trong lòng ấm áp, tựa hồ đối mặt với sự chỉ trích của Nhậm Tiếu Vi, cũng không cảm thấy được khó chịu như thế nữa rồi.
Nhậm Tiếu Vi đương nhiên cũng phát hiện con trai nhỏ của chính mình cùng Tô Thi Thi trong lúc đó có những động tác mờ ám, sắc mặt so với vừa rồi càng khó nhìn, lạnh lùng quát nói: "Xem ra tôi lúc trước nói những lời đó cô một chút cũng chưa nghe hiểu được. Nếu cô vẫn còn chút mặt mũi, như thế hiện tại liền không nên lại xuất hiện ở nơi này."
Tô Thi Thi sắc mặt cứng đờ, trong lòng dâng lên một cỗ tức giận.
Bà vậy mà trước mặt con trai mình nói những lời này, có phải hay không hơi quá đáng!
Tô Thi Thi vốn trong lòng không quá vui vẻ, lúc này nghe được lời Nhậm Tiếu Vi nói, kìm nén tức giận cả một ngày kia nháy mắt liền bạo phát ra, lạnh giọng nói: "Tôi chí ít là vị hôn thê của Bùi Dịch, bác gái người nói như vậy có phải hay không quá mất thân phận rồi hả?"
Nhậm Tiếu Vi sắc mặt đen lại: "Cô gọi ai là bác gái? Tô tiểu thư không cần tùy tiện tự kết giao tình."
Tô Thi Thi mặt không đổi sắc, cô liền là cố ý kêu bà là bác gái. Phu nhân, cô cũng không phải nha hoàn của bà nha, dựa vào cái gì kêu phu nhân!
Cô nhàn nhạt nói: "Nếu người không phải mẹ của Bùi Dịch, tôi còn chẳng thèm ở đây kêu hô người một tiếng bác gái."
"Cô!" Nhậm Tiếu Vi tức giận đến run cầm cập, nghiến răng nghiến lợi nói, "Tôi biết cô răng bén lưỡi nhọn, tôi nói không lại cô. Hiện tại tôi liền dùng thân phận là mẹ của Bùi Dịch, mệnh lệnh cho cô lập tức rời đi nơi này, nhà của con tôi không chào đón cô!"
"Nếu người cũng nói qua, đây là nhà của con trai người, là nơi riêng tư của anh ấy, xin hỏi người có cái tư cách gì tới đuổi tôi đi?"
"Cô! Hiện tại Bùi Dịch ở trong cục cảnh sát, nếu nó trở về, cũng sẽ đuổi cô đi. Tô tiểu thư chẳng lẽ đã quên tôi hôm nay cùng cô nói những gì rồi sao? Trong lòng nó có người nào, cô nên là rất rõ ràng, hà tất lại ở trong này tự rước lấy nhục." Nhậm Tiếu Vi lạnh giọng nói. Mỗi một câu đều đã như là dao găm nhắm thẳng miệng vết thương của Tô Thi Thi mà đâm sâu vào.
Tô Thi Thi thân thể cứng đờ, những lời này của Nhậm Tiếu Vi đối với cô mà nói lực sát thương quả thật lợi hại.
Đúng là náo loạn cả đêm, có một số việc cô đã sớm nghĩ thông suốt, không kiêu ngạo không siểm nịnh, đúng mực lễ phép nói: "Bác gái nếu không phải sợ cái gì, hà tất phải vội vả để cho tôi hiểu rõ chuyện này sớm một chút? Đã trễ thế này, người đã lớn tuổi, vẫn lại là nghỉ ngơi sớm một chút đi, chẳng thế thì dùng nhiều mỹ phẩm bảo dưỡng da cũng vô dụng!"
Tô Thi Thi nói xong, quay đầu đối với Đoàn Tĩnh Đồng nói: "Trẻ con đừng tham dự chuyện của người lớn, về đi ngủ."
Đoàn Tĩnh Đồng nhưng không có ngẩng đầu nhìn cô, chỉ ấp úng nói: "Chị đi ngủ trước đi, em theo mẹ em nói ra suy nghĩ của mình."
Tô Thi Thi ánh mắt tối sầm lại, nhưng mà không nói cái gì nữa, xoay người liền đi ra bên ngoài.
"Cô! Tô Thi Thi cô nghe cho rõ ràng đây, Bùi gia tôi tuyệt đối sẽ không cho phép người như cô vào cửa!" Nhậm Tiếu Vi chỉ vào Tô Thi Thi, tức giận đến miệng không đắn đo mắng người.
Tô Thi Thi nắm chặt quả đấm, làm như chính mình không có nghe đến, bước nhanh hơn.
Những lời này, cô đã sớm nghe Đoàn Tĩnh Đồng trong miệng nói rất nhiều rồi. Hiện tại chẳng qua do mẹ chồng tương lai của mình nói ra, lại có cái gì rất khổ sở chứ? Cô đã sớm miễn dịch rồi!
Tô Thi Thi nhắm mắt làm lơ, dơ tay xoa vị trí ở ngực.
Nơi này có chút khó chịu.
Tô Thi Thi ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên trời, âm thầm hít vào một hơi.
Lại có cái gì đáng ngại! Cô gả cũng không phải mẹ của Bùi Dịch!
Chỉ là nhớ tới cái người đàn ông kia bị kẹp ở giữa cô và mẹ mình sẽ rất khó xử, Tô Thi Thi ngực có chút đau đớn.
Bước chân của cô nhanh hơn, nghĩ muốn mau rời khỏi nơi này, chỉ là lúc cô đi đến chỗ rẽ khi đó, đột nhiên nghe đến trong nhà truyền đến tiếng khóc rống của Đoàn Tĩnh Đồng.
"Người vì cái gì không thích chị ấy? Chị ấy đối con tốt như vậy, chưa từng có người nào đối với con tốt như vậy, con cũng chỉ nhận một mình chị ấy là chị dâu thôi!"
"Đoàn Tĩnh Đồng, con có biết mình đang nói cái gì không? Mẹ cũng thương con như thế, chẳng lẽ con muốn cho mẹ thương tâm sao?" Trong phòng truyền đến giọng nói thương tâm muốn chết của Nhậm Tiếu Vi.
"Mẹ, con cũng chỉ nhận Tô Thi Thi là chị dâu của con thôi! Người về sau không cần nói chị ấy như vậy, chị ấy cũng sẽ thương tâm!" Đoàn Tĩnh Đồng quát.
Từng tiếng một đột nhiên như là phóng đại vô số lần, oanh một phen ở trong đầu Tô Thi Thi nổ vang.
Tô Thi Thi cả người đều đã cứng lại rồi, mũi đau xót, hốc mắt nhất thời liền ẩm ướt rồi.
Vừa rồi kêu Đoàn Tĩnh Đồng về đi ngủ, Đoàn Tĩnh Đồng không đồng ý, thì ra là muốn ở lại...
"Nhóc con, không uổng công chị thương em." Tô Thi Thi xoa xoa nước mắt, bởi vì Đoàn Tĩnh Đồng nói mấy câu đó, cảm động vô cùng.
Trong phòng, Nhậm Tiếu Vi rất tức giận, nghe được bốp một tiếng, sau đó tiếng khóc của Đoàn Tĩnh Đồng liền ngừng lại.
Tô Thi Thi trong lòng cả kinh, xoay người liền chạy vào trong nhà, nhưng cô còn không có chạy vào đến, liền nhìn thấy Đoàn Tĩnh Đồng vọt ra.
"Đồng Đồng!" Tô Thi Thi nhìn Đoàn Tĩnh Đồng bụm mặt, cả trái tim đều đã giống như bị người ta bọp chặt, nước mắt liền chảy xuống.
"Chị dâu!" Đoàn Tĩnh Đồng vừa thấy đến Tô Thi Thi, oa một tiếng liền khóc lớn lên.
"Đi!" Tô Thi Thi tiến lên liềm giữ chặt tay cậu, xoay người liền đi đến nhà sau, lúc rời đi còn hung hăng trừng mắt nhìn trong phòng một cái.
Cô thật sự không biết mình rốt cuộc có chỗ nào khiếm Nhậm Tiếu Vi chán ghét cô như thế, vậy mà vì để cho cô rời đi, cả chính con trai mình cũng có thể ra tay đánh được!
Cô chưa từng có nhìn đến Đoàn Tĩnh Đồng ủy khuất quá như thế, cậu bất quá là cảm thấy cô hay chiếu cố cậu nên giúp Tô Thi Thi nói mấy câu, liền nhận lấy một cái tát!
"Đồng Đồng!" Nhậm Tiếu Vi ý thức được chính mình thất thố, vội vàng đuổi theo.
"Người còn trở lại trêu chọc tôi, đừng trách tôi không khách khí." Tô Thi Thi quay đầu hung hăng lườm bà một cái.
Bởi vì cô trước đây từng trải qua những chuyện này, cô chịu không nổi nhất chính là cha mẹ đánh con cái, lúc này thật sự muốn nhịn không được rồi.
Cô lôi kéo Đoàn Tĩnh Đồng về phòng, nhưng mà cuối cùng vẫn là nhịn không được thay Nhậm Tiếu Vi giải thích, không nghĩ muốn để cho Đoàn Tĩnh Đồng hiểu lầm mẹ mình.
Chuyện này cũng là việc cô có thể làm vì Bùi Dịch. Cô không muốn bởi vì cô mà làm cho mẹ con bọn họ có khoảng cách.
Đúng là sáng sớm khi những tia nắng đầu tiên rơi trên mặt đất, Tô Thi Thi làm ra một cái quyết định.
Cô không có kinh tỉnh bất luận kẻ nào, chính mình một người lái xe đi cục cảnh sát.
"Bà già kia, bà không phải nói tôi vào không được cửa nhà bà sao? Tôi ngược lại muốn cho bà xem!"
"Chọc không tức chết bà, tôi cũng phải làm bà buồn bực chết!"
Cái này mà còn nhịn, sau này không biết còn phải nhịn thêm chuyện gì quá đáng nữa! Bùi Dịch bị tạm giam, nhưng mà Nhậm Tiếu Vi vậy mà một chút cũng không quan tâm anh, ngược lại chạy tới buộc cô rời đi.
Tô Thi Thi thật sự nổi giận!