Edit: Phụng
Beta: Ryeo
Tức giận ngùn ngụt như sét đánh lan tỏa tới, nóng nảy vì sai lầm, Đức An và Tống Trọng Hạo nhìn khăn trải bàn bị đốt cháy, vội vàng nhảy dựng lên.
Vội vàng hỏng việc, liền đem một bình rượu khác để trên mặt bàn cũng bị đánh rơi rồi.
Lần này, lửa cháy càng lớn hơn lan tỏa với tốc độ nhanh rồi.
"Đến đây." Tô Thi Thi còn không có phản ứng kịp, đã bị Bùi Dịch kéo vào trong ngực.
Tô Thi Thi chỉ ngây ngốc nhìn mặt bàn bị lửa thiêu đốt, nhìn sư huynh cô, lại nhìn Bùi Dịch, lúng ta lúng túng hỏi han: "Bọn họ làm sao bây giờ?"
Bùi Dịch cúi đầu, nói như không nói:" Ăn no không?"
Tô Thi Thi gật đầu: "No rồi "
Vừa rồi bọn họ ở bên kia chặt chém lẫn nhau, mà cô ở bên này an tâm ăn uống, lúc này ăn cũng được bảy tám phần no, vừa vặn tốt.
Bùi Dịch lập tức tiện tay ôm lấy bờ vai cô, liền xoay người đi ra ngoài: "Vừa lúc, anh đối với những thứ kia không có hứng thú. Cùng anh đổi một chỗ khác, em theo giúp anh ăn."
"Khụ khụ..." Tô Thi Thi vội vàng che miệng lại, thiếu chút nữa là cười ra tiếng.
Bùi tiên sinh thật là giết người không đền mạng nha, cô cũng không cần nhìn sắc mặt của Hỗ Minh Phỉ, không chừng sắp tức điên lên thôi.
Hỗ Minh Phỉ quả thật sắp tức điên, nếu không phải nhiều năm qua tu tâm dưỡng tính là thục nữ như vậy, chỉ e rằng cũng sớm nổi trận lôi đình rồi.
Cô ta nhìn thấy lửa cháy càng lúc càng lớn kia, lại thấy Bùi Dịch nắm vai Tô Thi Thi không coi ai ra gì đi ra, mắt vì tức giận mà đã đỏ bừng.
"Khinh người quá đáng!" Hỗ Minh Phỉ bấm chặt móng tay đỏ sẫm của mình vào trong thịt, đau đớn đến thần kinh mất cảm giác, nhưng phẫn nộ trong lòng vẫn không có tí giảm bớt.
"Hỗ tiểu thư, sẽ không nói ra ngoài chứ?" Tống Trọng Hạo cẩn thận nhìn Hỗ Minh Phỉ nói: "Dù sao chuyện mới vừa xảy ra kia, đối với cô mà nói cũng không phải đẹp mặt gì..."
"Cút!" Hỗ Minh Phỉ thét lên," Lập tức cút cho tôi!"
Không hỗ danh là sư huynh của Tô Thi Thi, cũng dám uy hiếp cô ta!
Vừa rồi Tống Trọng Hạo nói hiển nhiên là có ý nếu Hỗ Minh Phỉ đem chuyện bị cháy này đổ trên đầu Tống Trọng Hạo bọn họ, như thế bọn họ sẽ đem chuyện vừa rồi cô chịu nhục nói ra hết!
Tống Trọng Hạo đưa mắt qua Đức An vẫn đang ngẩn người nhìn lửa cháy, co cẳng chạy.
"Không dập lửa sao?" Đức An Kỳ quái nhìn Tống Trọng Hạo một cái, miệng nói thầm, "Lửa này sao lại lan nhanh như vậy? Chúng ta vừa rồi uống rượu gì vậy?"
"Đừng nói nữa, khẩn trương đi thôi! Không đi sẽ..." Tống Trọng Hạo còn chưa nói xong, chỉ nghe sau lưng truyền đến âm thanh rầm rầm một trận tiếng nước.
Hệ thống phòng cháy trên trần nhà đã khởi động, cả căn phòng lập tức bị nước bao phủ.
Hỗ Minh Phỉ đứng ở bên cạnh bàn, mặt không chút biến sắc nhìn hết thảy sự việc trước mắt. Nước rơi xuống ở trên người cô ta, lộ ra nho nhỏ hơi lạnh, nhưng cô ta như bị đóng băng một chỗ, hoàn toàn không có phản ứng.
Lúc Tống Trọng Hạo lôi kéo Đức An chạy tới cửa ra quay đầu nhìn thoáng qua, lại nhìn đến bộ dáng mạnh mẽ khẽ run rẩy của Hỗ Minh Phỉ, vội kéo kéo Đức An:" Khẩn trương đi!"
Hôm nay Hỗ tiểu thư thật sự quá thảm rồi!
"Tôi nói anh nghe, về sau ngàn vạn lần chớ chọc tới Bùi tiên sinh, bằng không chết như thế nào cũng không biết được." Tống Trọng Hạo vừa chạy vừa ở bên cạnh Đức An nhỏ giọng nói.
Điểm này Đức An thấu hiểu rất rõ: "Không sai, mặc cho ai cũng không được chọc người kia điên lên, quá kinh khủng rồi! Vừa rồi vị Hỗ tiểu thư tức đến muốn khóc."
"Nói cho anh biết, anh ta cũng có thể làm cho anh khóc!" Tống Trọng Hạo nói xong cũng mạnh mẽ khẻ run rẫy, cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Bùi Dịch mang theo Tô Thi Thi trực tiếp rời khỏi nhà hàng, mà sự việc vừa rồi xảy ra ở phòng bao riêng kia, giống như là một điều bí ẩn, ngoại trừ mấy người họ ra không một người nào biết.
Mà nhân viên làm việc ở nhà hàng cũng chỉ biết là một vị cổ đông lớn của bọn họ bao phòng riêng để dùng cơm. Đột nhiên bốc cháy, mà người đó một người ở bên trong bị nước phun trở nên ướt sũng.
"Ha ha ha..." Trở lại xe, Tô Thi Thi ghé sát vào trên người Bùi Dịch, cười đến không đứng thẳng lên được, "Anh cũng quá cay độc rồi, nói như thế nào cô ta cũng là phận con gái, nói chuyện như anh có phải là quá độc ác rồi hay không? Lỡ như làm cho cô ta bị bóng ma tâm lý thì làm sao bây giờ?"
Bùi Dịch sắc mặt trầm trầm, nâng cằm cô lên lạnh giọng nói: "Cảm tình của em rất nhiều sao? Dám đi đồng tình với cô ta?"
Tô Thi Thi cuối đầu mở miệng cắn ở trên tay anh một cái, căm giận nói: "Em sợ là anh nói nhiều như vậy, coi chừng cắn trúng đầu lưỡi của mình!"
Hừ, vừa rồi Bùi Dịch cùng Hỗ Minh Phỉ nói chuyện lâu vậy mà. Anh cùng cô nói chuyện đều không có lần nào nhiều như vậy, Tô Thi Thi thừa nhận là ghen tị rồi!
Bùi Dịch nhìn người con gái nhỏ của mình bộ dạng thở phì phì, đột nhiên ngón tay anh duỗi ra làm loạn trong miệng cô, kích thích đến lạ thường, áp sát đến bên cạnh cô nói:" Cô bé, đây là em chọc anh trước!"
"Ưm..." Mặt Tô Thi Thi liền đỏ bừng, cô thật sự rất muốn nói vừa rồi cô ăn cực kì no, không thích hợp vận động!
May mà bây giờ Bùi Dịch cũng không có hứng thú, mà thật sự là dắt Tô Thi Thi đi đến nhà hàng khác dùng cơm, toàn bộ quá trình ăn cơm anh để cho Tô Thi Thi nhìn mình, lại không cho cô động một chiếc đũa.
"Trả thù, trả thù trắng trợn mà!" Tô Thi Thi hung hăng ở trong lòng chửi thầm.
Hiển nhiên là Bùi Dịch trả thù vì cô vừa rồi ở bên cạnh xem kịch vui!
Cái này gọi là Hồng Môn Yến, mọi người đều xem như không có gì đáng để trong lòng. Nhưng Tô Thi Thi biết, rất nhiều chuyện đang dần thay đổi.
Hỗ Minh Phỉ dọn dẹp sạch sẽ hậu quả, thở phì phì đi thẳng tới văn phòng Hỗ Sĩ Minh, uất ức nói: "Về sau loại chuyện vô tích sự này đừng bao giờ tìm em, anh ta rất quá đáng! Anh ta là người điên, biến thái, đồ tiểu nhân vô sỉ!"
Hỗ Sĩ Minh đang gọi điện thoại, nghe được em gái mình nói vậy, tắt điện thoại cái rụp. Đứng lên đi qua, nâng mặt cô lên, ôn nhu hỏi: "Làm sao vậy? Bị bọn họ khi dễ rồi hả?"
"Anh, người ta lớn như vầy cho tới bây giờ không chịu qua nổi sỉ nhục này!" Hỗ Minh Phỉ ôm lấy Hỗ Sĩ Minh, liền khóc nức nở.
Kìm nén tức giận lâu như vậy, cũng chỉ có trước mặt anh trai mới có thể không kiêng nể gì mà bộc phát ra ngoài.
"Bùi Dịch!" Hỗ Sĩ Minh mặt trắng xanh một phen liền lạnh xuống, âm trầm giống như sắp có giông bão kéo đến, "Nói cho anh biết, anh ta đã làm gì em?"
"Em không còn mặt mũi nào để nói!" Hỗ Minh Phỉ nghiến răng nghiến lợi nói, "Em nhất định sẽ cho bọn họ trả giá thật nhiều!"
Hỗ Sĩ Minh biết tính cách em gái mình, có thể làm cho cô ta thành như vậy, khẳng định là Bùi Dịch đã đặc biệt làm chuyện quá đáng rồi.
Hắn cũng không muốn để cho em gái mình không vui, không có tiếp tục truy vấn nữa, chờ cô khôi phục bình tĩnh lại, liền hỏi chuyện mà hắn đã giao cho cô.
Hỗ Minh Phỉ nói:" Nhìn bộ dạng Bùi Dịch cùng Tống Trọng Hạo, giữa bọn họ quan hệ cũng không tốt là mấy. Nhưng mấu chốt quan hệ này là do Tô Thi Thi, anh ta đối với bọn họ cũng không phải thân gì mấy, nhưng vẫn nhìn không ra là họ có họp tác với nhau."
Hỗ Sĩ Minh mắt hơi híp lại: "Vậy bây giờ em có cảm thấy được mọi chuyện là do anh ta sắp xếp quá hoàn hảo hay không?"
Hỗ Minh Phỉ lo nghĩ, ngưng trọng lắc đầu: "Cái này không thể nào nói được, anh để em qua đó giải thích, thuần túy nhất thời nảy lòng tham. Cộng thêm em muốn đi tìm hiểu tình huống, kỳ thật sẽ có biện pháp khác. Có lẽ anh ta chỉ đơn thuần muốn làm em cảm thấy ghê sợ một phen thôi."
Hỗ Minh Phỉ nghĩ tới chuyện này, tức giận liền khiến cô ta nghiến răng keng két.
Hỗ Sĩ Minh vẻ đăm chiêu, một lúc sau, nói với Hỗ Minh Phỉ: "Chuyện kia cứ dựa theo kế hoạch mà tiến hành đi, cho người đi điều tra xây dựng Phi Tầm một chút, chẳng thế thì thời gian sắp không còn kịp rồi."
Hiện tại, còn không đầy một tháng nữa là sang năm mới, trước khi qua năm sẽ có kết quả, quả thật sắp không còn kịp rồi, Hỗ Minh Phỉ điều chỉnh tâm trạng bình tĩnh trở lại, rất nhanh đi ra ngoài tiếp tục công việc.
Đối với bọn họ mà nói như vậy là hoàn toàn không có nhiều thời gian.
Hỗ Minh Phỉ đoán không lầm là giữa bọn họ có gì đó, ban đầu Bùi Dịch đem Tống Trọng Hạo cùng Đức An tới Hỗ gia là vì muốn thuần túy ghê sợ bọn họ.
Chẳng qua phía sau sự thật này đều là anh sắp xếp trong đó, đương nhiên những điều này ngoài anh ra chẳng ai biết cả, nhưng vẫn có một người biết được chuyện này.
Người này chính là Tần Phong, anh ta nghe nói nhà hàng của Hỗ gia khai trương bị cháy, chạy như bay đến xây dựng Tiệp Khắc
Tần Phong vừa vào cửa liền hướng về phía Bùi Dịch quát: "Cậu điên rồi phải không! Lúc này mà còn dám bức dây động rừng!"