Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 278: Đây là muốn làm việc lớn

Edit:

"Tôi không muốn." Tô Thi Thi không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt.

Đùa à, bảo hổ lột da mình, cô có mấy cái mạng mà cùng anh hợp tác?

Hỗ Sĩ Minh đã sớm đoán cô có phản ứng như vậy, không nhanh không chậm nói: "Không cần chó phải không?"

"Tuy con chó ngao kia hiện tại ở nhà tôi cực kỳ thoải mái, nhưng là tới đây sẽ phải chịu cái gì, tôi liền không thể bảo đảm rồi."

"Anh..." Tô Thi Thi triệt để hết chỗ nói rồi, "Hỗ tổng, anh lấy một con chó đòi ép người, không biết xấu hổ sao?"

"Chỉ cần có thể đạt tới mục đích, có gì mà xấu hổ?" Hỗ Sĩ Minh không quan tâm nói.

"Anh..." Tô Thi Thi xem như á khẩu.

Cô thấy quá là không biết xấu hổ, cho tới bây giờ chưa thấy qua người nào không biết xấu hổ như Hỗ Sĩ Minh!

"Anh nghĩ rằng tôi để ý con chó kia sao? Anh có thể hỏi thăm một phen, con chó kia ban đầu là ông nội của tôi nuôi. Thực tế quan hệ của tôi và ông nội như thế nào, anh nên rõ ràng. Đồ của ông ta nuôi, tôi sẽ hy sinh bản thân tôi đi bảo vệ nó sao?"

Tô Thi Thi nói xong, khóe miệng lộ ra một nét cười lạnh, bộ dạng hoàn toàn khinh thường.

Hỗ Sĩ Minh hai mắt nguy hiểm nheo lại, ngầm nhìn kỹ người phụ nữ này.

Tô Thi Thi biểu tình phi thường hoàn mỹ, nếu không phải ánh mắt anh độc ác, phỏng chừng đã bị cô lừa gạt rồi.

Khi Tô Thi Thi nhếch khóe miệng, tiết lộ tâm trạng của cô lúc này.

Người phụ nữ này hiện tại rất tức giận! Không hề giống biểu hiện bên ngoài làm như hoàn toàn chẳng thèm ngó tới.

"Tức giận?" Hỗ Sĩ Minh trong mắt hiện lên một ý cười lạnh.

Tức giận như thế này chứng tỏ anh dùng lợi thế đúng cách rồi. Bằng không nếu Tô Thi Thi hoàn toàn không để ý, cô sẽ không có lí do gì để phản ứng.

"Tô tiểu thư cho rằng, các người nhiều lần nói tôi đi tôi sẽ đi khỏi sao? Con người tôi cô đều đã hiểu rõ, con chó ngao kia chẳng qua là một cái cớ, mà để cô hợp tác với tôi mới là việc bắt buộc phải làm. Cô không đồng ý, tôi cũng có biện pháp khác khiến cô đồng ý."

Hỗ Sĩ Minh nói xong, đứng lên nhàn nhạt phủi quần áo, nhìn Tô Thi Thi: " Thời gian của cả tôi và cô đều cực kỳ quý giá, hi vọng đừng lãng phí."

Tô Thi Thi trong lòng thất kinh, người đàn ông này trực giác quả nhiên nhạy cảm.

Trên người anh phát ra khí thế tuyệt đối không thua gì Bùi Dịch, thậm chí về một trình độ nào đó so với Bùi Dịch càng khó đối phó hơn.

"Tôi chẳng qua là một nhà thiết kế không có danh tiếng gì, có nhiều nhà thiết kế nổi tiếng tình nguyện hợp tác với anh, tại sao anh lại chọn tôi?" Tô Thi Thi bình tĩnh trở lại, hỏi.

"Tô tiểu thư muốn biết nguyên nhân, thì cần phải đáp ứng điều kiện khác." Hỗ Sĩ Minh khẽ cười nói.

Tô Thi Thi chán nản.

Cùng người đàn ông này nói chuyện thật sự quá mệt mỏi, cô đột nhiên cảm thấy được Bùi Dịch quả thực rất đáng yêu.

"Như vậy anh nên quên đi, tôi không đồng ý. Nếu anh không muốn mất mặt lần nữa, tốt nhất đừng có chọc tôi." Tô Thi Thi đối chọi gay gắt.

Dám đến địa bàn của cô gây khó dễ, hà tất phải nhẹ nhàng?

Hỗ Sĩ Minh do dự, anh không nghĩ tới người phụ nữ này nói trở mặt liền trở mặt. Anh đứng im tại chỗ, mặt không chút thay đổi trừng mắt nhìn Tô Thi Thi.

Tô Thi Thi cũng trừng mắt với anh ta, giữa hai người như có ánh lửa vô hình lan tràn bốn phía, xoèn xoẹt xoèn xoẹt, như là muốn thiêu đốt.

Mà cùng lúc đó, bên trong một chiếc xe Lincoln màu bạc, Bùi Dịch mới vừa nhận điện thoại của Tống Trọng Hạo, sắc mặt âm trầm đáng sợ.

"Xảy ra chuyện gì? Vị Tống sư huynh kia nói cái gì rồi hả? Nhưng mà cậu thật lợi hại, từ lúc nào lấy lòng của anh ta? Vậy mà để cho anh ta vụng trộm làm việc cho cậu." Tần Phong ở một bên vẻ mặt sùng bái nhìn Bùi Dịch.

Lúc trước anh đi tìm Tống Trọng Hạo, đúng là lời hay ý đẹp, phương pháp gì đều đã dùng hết rồi. Vị Tống sư huynh kia thà chết chứ không chịu khuất phục. Anh buồn bực đã lâu, nào biết đâu vậy mà đã lén lút bị Bùi Dịch lấy lòng rồi.

Bùi Dịch lườm anh, để máy tính xuống bên cạnh nhàn nhạt nói: "Cậu không thành công, là vì anh ta đã sớm ngồi chung thuyền với tôi."

"Cậu... Tôi phục!" Tần Phong hướng anh dựng thẳng một ngón cái.

Cho nên, muốn nói đến hành động, người nào cũng kém Bùi tổng!

Tần Phong nhìn thấy Bùi Dịch gõ một dãy mã số, nhịn không được tò mò bu lại: "Cậu vừa muốn làm gì đấy?"

"Ngậm miệng, nếu không ném cậu xuống." Bùi Dịch trách anh ồn ào.

Tần Phong nhất thời vui vẻ, khiêu khích nói: "Tôi chỉ mong sao cậu ném tôi xuống. Tôi nói là ai sáng sớm chạy tới tìm tôi, bảo tôi đưa cậu đi đến tòa nhà Sunshine này?"

Động tác gõ bàn phím của Bùi Dịch ngừng lại, mặt trắng xanh một phen liền đen, lạnh lùng nói: "Nói thêm câu vô nghĩa nữa, hậu quả tự chịu!"

"Hí..." Tần Phong kìm lòng không được ôm lại cánh tay. Sao lại lạnh như thế?

Anh cẩn thận đánh giá sắc mặt Bùi Dịch, sắc mặt hơi nghiêm trọng một chút: "Đã xảy ra chuyện?"

Bằng không người này sao lại giận dữ như vậy.

Lời của anh vừa dứt, chỉ thấy Bùi Dịch mở máy tính ra, trong đó dần hiện ra hình ảnh giám sát.

Tần Phong xoa xoa mi mắt: "Đây là... Trời đất, cậu lại xâm nhập vào hệ thống theo dõi văn phòng của Thi Thi?"

Tần Phong hết chỗ nói rồi, nhịn không được oán giận nói: " Cậu đã có thể xâm nhập theo dõi, tại sao lại muốn lôi tôi đến tìm em ấy?"

Tần Phong trước lấy danh nghĩa nhà đầu tư lừa dối bọn Ôn Ngọc đồng ý để cho anh tạm giữ chức tại công ty của bọn họ.

Trước đây hai ngày, Bùi Dịch còn hỏi anh lúc nào đi nhậm chức. Hôm nay liền trực tiếp bức tới cửa, ép anh đi.

Tần Phong là rất muốn đi, đúng là hiện tại người phụ nữ nhỏ kia đã không cần dỗ dành, đi đến không phải muốn chết sao?

"Không đúng, ai vậy? Hỗ Sĩ Minh? Anh ta sao lại đi tìm Thi Thi?" Tần Phong vừa thấy hình ảnh theo dõi, mi mắt trợn tròn lên.

Khó trách sắc mặt Bùi Dịch có gì đó sai sai như vậy, thì ra là tình địch đã tìm tới cửa.

Bùi Dịch nhìn chằm chằm hình ảnh theo dõi, ánh mắt khủng bố hận không thể xuyên qua màn hình mà bắn thủng Hỗ Sĩ Minh.

Tay anh rất nhanh ở trên bàn phím gõ, ánh sáng trong mắt chớp lóe rồi biến mất.

Tần Phong vừa thấy bộ dạng này của anh, lông tơ đều nhanh dựng thẳng lên, cảnh giác nhìn anh: " Cậu muốn làm gì?"

Bùi Dịch ngón tay gõ nhanh hơn, cánh môi nhếch lên, không nói một lời.

Tần Phong nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng nói: "Lập tức liền muốn đến chỗ bọn họ, cậu đừng gây sự nha."

"Gọi tất cả phóng viên truyền thông cậu biết đến đây." Bùi Dịch cũng không ngẩng đầu lên nói.

"Cái gì?" Tần Phong thân thể giật nảy mình run lẩy bẩy.

Người anh em, tôi bảo cậu không cần gây sự, cậu đây là muốn làm cái gì!

Đây là muốn làm lớn chuyện rồi!

Anh không thể hiểu Bùi Dịch tới cùng muốn làm cái gì, lén lút mò mẫm di động trong túi, muốn mật báo cho Tô Thi Thi.

Tay vừa mới đụng được điện thoại, Bùi Dịch thờ ơ nghiêng mặt qua.

Tần Phong lập tức ngừng động tác, ngồi yên rồi.

"Thi Thi, anh đã cố hết sức, em tự cầu phúc đi."

Trong văn phòng phó tổng công ty "Sunshine", Tô Thi Thi còn đang đứng sóng đôi cùng Hỗ Sĩ Minh. Tô Thi Thi đã triệt để không kiên nhẫn, gắt gao kiềm chế mới không bạo phát.

Hỗ Sĩ Minh sắc mặt cũng không tốt đẹp là mấy, anh là lần đầu tiên nhìn thấy một người phụ nữ khó dụ dỗ như vậy!

"Tô Thi Thi, tôi nói lại lần cuối cùng, cô không đồng ý cũng phải đồng ý, tôi tự mình mời cô tới tham gia cạnh tranh đấu thầu cho công ty tôi, vinh dự này không phải người nào cũng có." Hỗ Sĩ Minh lạnh giọng nói

Tô Thi Thi cũng cười lạnh: "Tôi nói này Hỗ tiên sinh, nếu anh biết rõ là một cái bẫy, anh còn có thể nhảy vào trong sao? Anh đừng kéo thấp chỉ số thông minh của nhân loại có được hay không?"

" Cô..." Hỗ Sĩ Minh xiết chặt quả đấm, nhắm mắt hít sâu.

Anh thật sự rất muốn bóp chết người phụ nữ này!:,

Tô Thi Thi nhìn động tác của anh ta, ánh mắt như cũ, cảnh giác lui về sau một bước: "Tôi cảnh cáo anh, anh nếu dám làm xằng bậy, tôi sẽ gọi bảo vệ..."

Cô nói còn chưa nói xong, đột nhiên nghe thấy trong phòng phát ra một tiếng động lạ rất nhỏ.

Ngay sau đó chỉ nghe trong phòng vang lên tiếng "rào rào", vòi chữa cháy ngay chính giữa phòng đột nhiên phun nước ra. Bức màn bằng nước giống như một tấm màn sân khấu, che khuất mỗi góc trong phòng.

"Đây là tình huống gì?" Tô Thi Thi ngẩng đầu ngơ ngác nhìn nóc nhà.

Không cháy, hệ thống chữa cháy sao lại khởi động?

"Tô Thi Thi cô!" Hỗ Sĩ Minh cũng ngây dại, khi phục hồi tinh thần, đã sớm bị nước bắn tung tóe toàn thân, từ đầu đến chân, nước chầm chậm chảy xuống đất.

Đúng lúc này, cửa văn phòng đột nhiên bị mở ra, một bóng dáng cao lớn đột nhiên xuất hiện tại cửa.

Mọi người đừng thắc mắc sao lâu có chương. Tại con Mít lây bệnh của bạn rồi. Lười đó mà, bệnh khó trị =)