Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 249: Sư huynh sắp sợ đến phát khóc (H+)

"Bùi tiên sinh, ha ha... Thật trùng hợp mà, chúng ta lại gặp nhau rồi." Tống Trọng Hạo nặn ra nụ cười cứng ngắc, nói chuyện một chút phấn khích cũng không có.

Anh ta sắp sợ phát khóc muốn chết rồi, tại sao Bùi Dịch lại đột nhiên xuất hiện ở đây chứ!

"Không trùng hợp đâu, tôi đặc biệt tới tìm Tống tiên sinh." Anh nói xong, chợt quay đầu nhìn về phía Tô Thi Thi, gằn từng chữ hỏi: "Đúng không, vị hôn thê của anh?"

Tô Thi Thi đang muốn trốn thì thân thể chợt cứng đờ, đứng thẳng người lại, thật không có phong độ nói: "Không sai, không sai. Không phải em đã thay anh hẹn sư huynh ra ngoài trước rồi sao?"

"Sư muội..." Tống Trọng Hạo cực kỳ oán hận, tình nghĩa huynh muội là thế này đây!

"Tống tiên sinh, ước mơ của anh là gì?" Vẻ mặt Bùi Dịch nhàn nhạt, giọng nói cũng nhàn nhạt, nghe không ra tâm tình thế nào, nhưng nghe vậy, sao lại có cảm giác lạnh như thế chứ?

Tống Trọng Hạo lặng lẽ nhìn Tô Thi Thi một cái, người phía sau đang liều mạng lắc đầu với anh ta.

"Tống tiên sinh coi tôi là người ngoài, nên không muốn chia sẻ với tôi ư?" Bùi Dịch nhìn chằm chằm vào mắt Tống Trọng Hạo, cười như không cười hỏi.

"Không phải vậy!" Tống Trọng Hạo lập tức đứng thẳng người, rất không phục nói, "Tôi và sư muội đã từng ước mơ thành lập một công ty thuộc về riêng mình với những thiết kế của chính bản thân, tên chúng tôi cũng đã nghĩ xong rồi, gọi là Tống Thi."

"Sư huynh..." Ngay lập tức mặt Tô Thi Thi tối sầm lại, bàn tay ngứa ngáy, thật muốn xông lên kéo sư huynh vùi xuống hố!

Thành lập công ty còn chưa xong, làm gì mà ngay cả tên cũng nói ra hết chứ? Tô Thi Thi không dám nhìn tới sắc mặt của vị Bùi tiên sinh hẹp hòi bên kia.

"Tống Thi?" Bùi Dịch như có điều suy nghĩ tới cái tên, đột nhiên nhướng mày, nghiêm túc nói, "Cái tên này không tốt lắm đâu, người có tiếng phổ thông không chuẩn sẽ đọc thành —— đi, chết!"

"À——" Cơ thể Tống Trọng Hạo khẽ run run, sợ phát khóc. Cảm thấy anh chính là nói mình tìm cái chết kia!

"Bùi tiên sinh nói rất đúng, cái tên này thật khó nghe, phải đổi!" Tô Thi Thi lập tức xông lên, kéo cánh tay của Bùi Dịch, cười không ngừng với anh.

Bùi Dịch cúi đầu, nhàn nhạt liếc cô một cái, rồi quay đầu lại nhìn Tống Trọng Hạo, hỏi: "Thi Thi vừa mới từ chức, không biết Tống tiên sinh có muốn đổi sang công việc khác không?"

"Sao? À, được." Tống Trọng Hạo thấy Bùi Dịch thì giống như chuột thấy mèo, lúc này trên tay anh ta còn lưu lại xúc cảm vừa rồi cầm cổ tay Bùi Dịch, trong lòng lại thấp thỏm.Ban nãy hỏi gì anh ta cũng không nghe rõ, chỉ tuỳ tiện gật đầu.

Hình như Bùi Dịch rất hài lòng, gật đầu một cái lại hỏi: "Vậy anh có muốn đi giúp sư muội của mình không?"

Về điểm này, Tống Trọng Hạo dĩ nhiên không có ý kiến, lập tức gật đầu.

"Rất tốt." Bùi Dịch khẽ nhếch môi lên, nghiêng đầu liếc mắt nhìn sang bên cạnh. Thư ký Vương ở bên kia đã sớm chờ lúc lâu rồi, lập tức cầm một phần văn kiện đi tới, cung kính đưa cho Tống Trọng Hạo.

"Đây là?" Tống Trọng Hạo nửa tỉnh nửa mê nhìn qua thư ký Vương, rồi lại nhìn qua Bùi Dịch.

Bùi Dịch nhàn nhạt nói: "Là hợp đồng. Không biết Tống tiên sinh có nguyện ý ký hay không?"

"À." Tống Trọng Hạo thoáng run rẩy, dè dặt hỏi, "Tôi có thể không ký sao?"

Bùi Dịch nở một nụ cười, giọng nói vẫn cực kỳ bình tĩnh như cũ: "Tống tiên sinh cảm thấy thế nào? Hay là chúng ta đổi nơi khác đi?"

"Không cần! Bây giờ tôi lập tức ký!" Tống Trọng Hạo chặn ngang đoạt lấy cái bút trên tay thư ký Vương, mở hợp đồng ra tìm phần ký tên, xoẹt xoẹt vài cái liền ký xong tên mình.

Tô Thi Thi ở bên cạnh thấy thế liền trợn mắt há mồm.

Bùi tiên sinh, tác phong của anh thực sự là quá áp đảo đi!

Cô lặng lẽ nhìn Tống Trọng Hạo tựa như một đứa học sinh ngoan ngoãn, xin lỗi cười cười với anh.

Sư huynh, làm khó anh rồi!

Tống Trọng Hạo rất nhanh liền ký tốt cái hợp đồng kia giao cho thư ký Vương. Chờ thư ký Vương đi rồi, anh ta chợt phản ứng lại, khẩn trương nhìn Bùi Dịch: "Không phải vừa rồi anh để cho tôi ký khế ước bán thân chứ?"

Bùi Dịch cười nhạt nói: "Chuyện cụ thể thì Thi Thi sẽ liên lạc với anh sau."

"À, vậy thì tôi yên tâm rồi." Tống Trọng Hạo thở phào nhẹ nhõm. Sư muội và Bùi Dịch đều là người một nhà, dù sao cũng sẽ không hại anh ta.

Bùi Dịch thấy anh ta tiến lên nháy nháy mắt với Tô Thi Thi, thì ánh mắt chợt tối sầm lại, lạnh như băng nghiêm túc: "Sư huynh, còn có việc gì sao?"

"A, không có!" Tống Trọng Hạo suýt chút nữa thì nhảy dựng lên, người đàn ông này lại trở mặt!

Anh ta lặng lẽ lùi về sau hai bước, sau đó xoay người nhấc chân bỏ chạy: "Em rể, lần sau chúng ta còn gặp lại!"

Má ơi, hù chết anh ta rồi!

Tô Thi Thi bụm mặt, hai chân lặng lẽ lui về sau, muốn chạy đi.

Cô còn chưa đi được nửa bước, thì đã bị Bùi Dịch phát hiện.

Bùi Dịch đi phía trước liếc mắt nhìn, có một cỗ khí thế dời núi lấp biển, sự chèn ép khiến Tô Thi Thi không dám ngẩng đầu.

"Tô Thi Thi."

Bùi Dịch giơ tay lên nắm lấy cằm Tô Thi Thi, vuốt ve trên da mặt cô, cắn răng nghiến lợi nói: "Cánh cứng cáp rồi, muốn bay đi phải không?"

"Anh... Anh đã biết rồi. " Con ngươi của Tô Thi Thi đảo quanh, nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt anh, không nhịn được nói thầm nói, "Tin tức thật là nhanh nhạy."

Người này khẳng định có quan hệ không đơn giản với công ty xây dựng Tiệp Khắc, nếu không không thể nào biết tin cô từ chức nhanh như vậy được.

"Tại sao không nói cho anh biết?" Bùi Dịch giống như đứa trẻ mới lớn, biết rõ rồi, nhưng vẫn muốn nghe chính từ miệng cô nói ra.

Sự giảo hoạt trong mắt Tô Thi Thi chợt lóe rồi biến mất, quan sát đôi mắt anh hỏi: "Anh nói trước đi, anh với công ty xây dựng Tiệp Khắc có quan hệ gì chứ."

Ánh mắt Bùi Dịch tối sầm lại, đưa tay ôm cô trọn vào trong ngực: "Nếu anh nói ra, em sẽ suy nghĩ ở lại chứ?"

Cặp lông mày của Tô Thi Thi nhíu lại: "Sẽ không!"

Bùi Dịch lặng lẽ hít một hơi, chậm rãi nhả ra, nói: "Giỏi lắm."

"Sao cơ?" Tô Thi Thi sửng sốt.

Hôm nay, anh thế mà dễ nói chuyện như vậy sao?

Nhưng cô còn chưa vui vẻ được một lát, thì lại nghe Bùi Dịch nói tiếp: "Thứ em nợ, thì còn có con trai của em trả."

Anh vừa nói vừa khom lưng vác Tô Thi Thi lên, xoay người đi về phía chiếc xe Mercedes-Benz màu đen bên đường.

"Này, con cái gì chứ?" Tô Thi Thi bối rối. Người này sao lại vác cô trên vai chứ? Không biết dạ dày sẽ rất khó chịu sao?

Bùi Dịch không nói gì, chỉ sải bước đi tới bên cạnh xe, đặt cô ngồi vào ghế lái phụ.

Hôm nay, Bùi Dịch tự mình lái xe, Tô Thi Thi vốn là muốn nhân lúc thời gian anh lên xe thì chạy xuống, nhưng không ngờ động tác của Bùi Dịch lại nhanh như vậy, cô vừa mới mở cửa xe, liền bị Bùi Dịch đang ngồi ở ghế lái kéo về.

"Không thành thật gì hết." Bùi Dịch liếc cô một cái, kéo dây an toàn ra thắt qua người cô.

Tô Thi Thi liều mạng tránh thoát: "Em muốn thành lập công ty, còn rất nhiều chuyện phải làm. Bây giờ anh muốn mang em đi đâu?"

Tô Thi Thi từ chức xong liền muốn gây dựng sự nghiệp cho riêng mình, cô muốn dựa vào chính mình, chứ không muốn để Bùi Dịch giúp mình.

Ánh mắt Bùi Dịch càng u ám hơn, sao anh lại không biết cô gái nhỏ này đang suy nghĩ điều gì.

"Hợp đồng kia là thay em ký hợp đồng hợp tác với sư huynh em." Bùi Dịch nhàn nhạt nói.

Tô Thi Thi động tác đang muốn tránh thoát một lần, hốc mắt bỗng dưng chua xót, trái tim ấm áp không thôi.

Vốn là cô còn đang suy nghĩ làm sao để sư huynh cô từ chức ra ngoài. Hiện tại, ngoài mặt thì Tống Trọng Hạo bị Bùi Dịch ép buộc ký hợp đồng, cũng đồng nghĩa với việc đẩy hết tất cả trách nhiệm sang người Bùi Dịch.

"Bùi Dịch, cảm ơn anh." Tô Thi Thi có chút nghẹn ngào. Người này, mỗi việc làm của anh đều vì muốn tốt cho cô.

"Chỉ là sau này sẽ để em tự mình đi có được hay không?" Tô Thi Thi nhỏ giọng đề nghị. Cô muốn dựa vào chính bản thân, cô muốn tương lai bằng năng lực của mình mà kề vai tác chiến cùng anh.

Tô Thi Thi không đợi Bùi Dịch trả lời, đột nhiên thấy tay của mình lại bị anh dùng dây an toàn buộc lại, nhất thời bối rối: "Anh muốn làm gì?"

Bùi Dịch nhìn chằm chằm nửa người trên đang dẫy dụa của cô, trái tim bỗng đập lỡ một nhịp, một luồng khí nóng từ bụng dưới xông thẳng lên trán.

Chết tiệt, anh làm sao mà lại tự tay thắt dây cho cô.

Bùi Dịch ngồi lại chỗ ngồi, lập tức khởi động xe.

"A, anh lái chậm một chút!"

"Đây là ngõ cụt, anh chạy vào đây làm gì!"

"Này, anh dừng ở đây làm gì! Đừng tới đây, sẽ bị người khác thấy đó!"

"A..."

Nhanh chóng giúp cô tháo dây an toàn, đồng thời thuận tay ấn vào một cái nút, khiến cái ghế biến thành một chiếc giường rộng rãi, bàn tay luồng ra phía sau lưng giúp cô khéo khóa váy xuống, rất nhanh cô đã bị anh cởi sạch.

Bàn tay to lớn của anh ở trên nhủ hoa của cô mà vỗ về chơi đùa khiến nó run run không thôi, đầu nhũ hoa hồng nộn xinh đẹp dựng lên thẳng đứng. Bùi Dịch vùi đầu vào bộ ngực tuyệt mỹ của cô, trong lúc đó môi không ngừng vòng quanh mà liếm lên trên, thẳng đến khi môi ngậm cả đỉnh đầu nhũ hoa, Tô Thi Thi bị giày vò liên miên không ngừng, thở gấp không ngừng, kìm lòng không được mà run rẩy.

"Ưm....ưmm..." Tiếng kêu run run vừa mị hoặc vừa quyến rũ, làm cho anh càng thêm kích thích. Anh gắt gao đặt cơ thể mềm mại của cô ở dưới thân, môi mỏng thô bạo trên đôi môi mềm mại của cô trằn trọc không ngừng.

"Hưmmm... ân..." Tô Thi Thi cảm thấy bản thân sắp hòa tan bởi hơi thở nam tính của anh, trong mắt sương mù lượn lờ, hai má ửng hồng, môi bị anh vừa mút vừa cắn biến thành sưng đỏ làm anh khó nhịn nhưng vẫn trêu đùa cô

Hai tay không ngừng nhào nặn bộ ngực của cô, làm cho đôi gò bông đảo vốn mẫn cảm càng thêm căng cứng, phía dưới một chân đặt anh ở bên trong giữa hai chân, dùng cự long thô to của mình ma sát làm cho cô phân tâm.

Đột nhiên anh đưa ngón tay luồn vào hoa huyệt bên trong mà chơi đùa quấy phá, làm cho cô thở gấp lợi hại hơn, chỉ cảm thấy một cỗ lại một cỗ luồng nhiệt từ bên trong hoa huyệt theo ngón tay trào ra, tuy không giống côn thịt to dài, nhưng là ngón tay linh hoạt làm cho cô vô cùng khoái cảm.

Anh nhân lúc cô không hề phòng bị mà đem nam căn thô trướng mạnh mẽ đâm vào tiểu huyệt vốn đã ướt đẫm của cô, cắm xuống đến tận sâu, toàn bộ căn nhập vào, đem hoa huyệt nho nhỏ trướng lên đến cực hạn.

Tiểu huyệt bị nhét đến tràn đầy, ngay cả nếp nhăn cũng bị san ra bằng phẳng, quy đầu cực đại hung hăng đụng vào hoa tâm, một chút cơ hội thở cũng không cho cô, đụng chạm đến hoa tâm liền ở đó bắt đầu di chuyển, lực đạo mạnh đến nỗi khiến cô không ngừng kêu rên, đồng thời hai tay để trước ngực không ngừng xoa nắn nhũ hoa của cô.

Côn thịt vừa thô vừa trướng không ngừng tiến vào tiểu huyệt, như muốn xuyên qua cô. Bên trong xe vốn lúc đầu là tiếng kêu tức giận của Tô Thi Thi đều hóa thành tiếng rên rỉ đứt quãng, cùng với nước mắt.

Bây giờ là đang ban ngày mà Bùi tiên sinh!

"Tô Thi Thi, tôi biết em không thích thiếu nợ người khác." Bùi Dịch ghé vào tai Tô Thi Thi, giọng nói dịu dàng dường như muốn hòa tan mọi thứ.

"Cho nên tôi quyết định mau chóng để em sinh con trai để nó sớm thay em trả nợ."

Mọi người ngủ ngon!????????????????????