Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 234: Tuyệt đối không thể thừa nhận

"Bùi tiên sinh, mời nói cho tôi biết trước anh là ai?" Tô Thi Thi khóe miệng chứa cười, mắt lộ ra khiêu khích, cứ như vậy nhìn thẳng vào Bùi Dịch.

Hừ, người đàn ông này đem hình ảnh lúc cô đang làm việc chụp được tỉ mỉ như vậy, mỗi lần đều biết được chuyện đã xảy ra với cô, muốn nói không liên quan, có quỷ mới tin!

Bùi Dịch ánh mắt chớp lóe, trong lòng có chút bất đắc dĩ.

Cô gái này đợi xong rồi mới tính chuyện với anh, thật sự là bản lĩnh càng ngày càng lợi hại rồi! Chỉ tiếc cho không khí tốt đẹp như vậy!

"Bùi tiên sinh, xin hỏi anh cùng Xây dựng Tiệp Khắc có cái quan hệ gì? Nghĩ đi nghĩ lại, anh có vẻ mỗi lần đều có thể xuất hiện gần đó ngay lập tức, anh nói xem này có phải hay không quá trùng hợp rồi hả?"

Tô Thi Thi gần sát Bùi Dịch, ngón tay quấn quấn lấy cà- vạt của anh, một bên dùng lực kéo xuống, một bên giống như tùy ý hỏi.

Nếu anh dám nói ra, cô nhất định không tha cho anh!

Bùi Dịch ánh mắt tối sầm lại, bắt được cánh tay không yên phận của cô, ghé sát vào bên tai cô nhẹ giọng nói: "Tô tiểu thư, anh cảm thấy được chúng ta trước tiên nên nói đến một chút chuyện em tự tiện làm theo ý mình, còn dám công khai thổ lổ với anh. Em nói xem, chuyện này anh phải làm sao xử lý em đây?"

Nhìn từ đàng xa, giống như là vợ chồng son đang nói chuyện vô cùng tình tứ, ngọt ngào đến nhứt mắt.

"Có nhiều người đang nhìn mà!" Tô Thi Thi nhất thời giật mình, liền lùi ra sau một chút khỏi tư thế ám muội này, "Trước nên rời khỏi nơi này rồi nói."

Cô nói xong kéo tay Bùi Dịch, bước nhanh hướng bên cạnh đi đến.

Nói đùa, Bùi tiên sinh xong việc gom lại tính sổ một lần tuyệt đối so với cô lợi hại hơn nhiều!

Bùi Dịch trong mắt ý cười chớp lóe rồi biến mất. Đối phó cô chỉ có thể dùng chiêu thức như vậy.

Chỉ là - -

Bùi Dịch có chút đau đầu, phương pháp này hiển nhiên kéo dài không được bao lâu.

Lúc trước Tần Phong nhắc nhở qua với anh, nếu để cho Tô Thi Thi biết anh lừa dối cô đến công ty anh làm việc nhất định rất tức giận.

"Tuyệt đối không thể thừa nhận!" Bùi tiên sinh âm thầm hạ quyết tâm, đánh chết cũng không thể thừa nhận!

Sân khấu cầu hôn hoành tráng từ từ hạ màn che kết thúc chương trình, mãi đến hai vị nhân vật chính rời khỏi sân vận động, mọi người mới từ từ phản ứng kịp.

Các phóng viên đều giống như người lên cơn điên, trước tiên liền đem tin tức thu được gửi về tòa soạn của mình viết bài, nhốn nháo cả sân vận động.

Không đến nửa giờ, tất cả người ở Bắc Kinh đều biết Tô Thi Thi hướng Bùi Dịch cầu hôn rồi!

Trang viênĐoàn gia, nghe được tin tức này cha con Đoàn gia, thiếu chút nữa xỉu vì tức!

"Rầm..." Lại một bộ chén trà bị ném xuống đất vỡ nát.

Đoàn Kế Hùng ngồi ở phòng khách vị trí chủ nhà, mặt âm trầm, lửa giận ngút trời lườn lườm liếc nguýt nhìn thằng con trai vô dụng của mình: "Đây là chuyện tốt do mày là sao? Tao đã cho mày cơ hội tốt như vậy, mày xem mày đều đã làm thành cái gì bộ dáng rồi hả?"

"Cha..."

Đoàn Chấn Ba quỳ trên mặt đất, tức giận đến muốn hộc máu luôn rồi, ủy khuất vô cùng nói: "Tô Thi Thi không phải ở phía sau nhà chính học tập sao? Tại sao lại có thể xuất hiện ở sân vận động? Có phải do mẹ nhỏ hay không..."

"Mày câm mồm cho tao!" Đoàn Kế Hùng khiên cái ghế dựa lên liền hướng thằng con trai của mình đánh tới, "Chuyện này chính là do Tiếu Vi ra chủ ý giúp tao, bà ấy cần gì phải là chuyện ngáng chân chính mình? Mày đã là thứ vô dụng, sinh ra một đứa con gái cũng vô dụng, có một thằng đàn ông giữ không được còn dám trách người khác!"

"Con..." Đoàn Chấn Ba tức giận đến trên mặt lúc trắng lúc xanh, hận không thể xông lên đánh chết Đoàn Ngọc Tường!

"Vậy bây giờ làm sao đây? Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi trước mặt nhiều người như vậy cầu hôn, nếu bây giờ để cho cậu ta cưới Tường Tường, như dự định ban đầu là không thể rồi!" Đoàn Chấn Ba hữu khí vô lực nói.

Đây mới là chuyện quan trọng nhất!

Bùi Dịch tình cảm lưu luyến sâu đậm, đã công khai cầu hôn, tiệc đính hôn buổi tối nay cũng chỉ có thể cùng Tô Thi Thi tiến hành, bằng không sẽ rơi vào tội danh bội tình bạc nghĩa.

Kế hoạch của bọn họ là triệt để thất bại rồi.

"Tao biết ngay là cái thứ tạp chủng kia không an phận như vậy, vậy mà dám chơi chúng ta một vố!" Đoàn Kế Hùng hai mắt nguy hiểm nheo nheo lại, lão già 70 tuổi, nhưng ánh mắt vẫn tàn nhẫn như cũ, không có một tia nhân từ của một người ông nên có

"Chúng ta bây giờ phải làm sao đây? Qua mấy giờ nữa, khách khứa sẽ đến đông đủ. Nhất là Hỗ gia, Lan gia cùng Hồng gia, bọn họ phỏng chừng đều đã đoán được chúng ta muốn cho Tường Tường thay thế Thi Thi, hiện tại phát sinh chuyện này..."

Đoàn Chấn Ba không dám tiếp tục nói hết.

Thể diện Đoàn gia bọn họ, mất hết rồi!

"Còn có thể thế nào? Nghi thức đính hôn cứ theo lẽ thường cử hành!" Đoàn Kế Hùng đập mạnh xuống bàn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép quát.

Nghi thức sao có thể hủy bỏ? Đoàn gia của ông ta không thể chịu xấu mặt được!

Đoàn Kế Hùng hít sâu một hơi, nói: "Đi thông báo cho Bùi Dịch cùng cái tiện nha đầu kia, bảo bọn họ trở về tham gia nghi thức đính hôn."

Đoàn Chấn Ba sửng sốt, tuy trong lòng ngàn vạn lần không muốn, nhưng không có lựa chọn nào khác rồi.

Nhưng lúc ông ta gọi điện thoại, lại nhận được một tin tức không như mong đợi

"Cái tiểu tử thối kia nói, cậu ta không định về tham gia nghi thức đính hôn..." Đoàn Chấn Ba nói đến gần cuối, đã không dám lớn tiếng thở.

"Mày lặp lại lần nữa!" Đoàn Kế Hùng tức giận đến cái cái đầu muốn xì khói rồi, "Cho người đi tìm cho tao, cho dù là trói, cũng cần phải trói chúng nó đem về đây!"

"Được lắm, con bạch nhãn lang* này cũng thật giỏi!" Đoàn Kế Hùng tức giận đến choáng váng đầu hoa mắt, ôm ngực ngã ngồi ở trên ghế, "Bùi Dịch, mày trong khoảng thời gian này nghe lời như vậy, là đang chờ hôm nay đúng không?"

Bạch nhãn lang: là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn. Còn là ý chỉ loại người lúc bình thường thì có vẻ hiền lành dễ bảo như chó, lúc không ngờ đến mới lộ ra bản chất hung tàn của sói.

Đoàn Kế Hùng tức giận đến mắt trợn trắng.

Cái đứa con riêng này cùng Tô Thi Thi cái tiện nha đầu kia, từ đầu liền là cùng một loại người!

Đoàn Chấn Ba nhìn thấy cha mình tức giận như vậy, cũng không dám nán lại lâu, vội vàng lui ra ngoài tính toán đi tìm Bùi Dịch.

Vài giây sau, ngoài cửa truyền đến một cái tiếng vỗ tay. Bốp một tiếng, trong nhà yên tĩnh càng làm nó trở nên vang dội.

"Mày đúng là cái thứ con vô dụng, chờ tao trở lại sẽ xử lý mày!" Đoàn Chấn Ba mắng một câu liền rời đi.

"Cha..." Đoàn Ngọc Tường bụm mặt, mi mắt đỏ bừng, ủy khuất vô cùng nhìn bóng lưng đang rời đi của cha mình.

Cô ta mới vừa mới nghe được tin tức Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi cầu hôn, sợ tới mức tạo hình cũng chưa làm xong liền chạy về đến đây, lòng tràn đầy ủy khuất lại đổi lấy một cái tát tay.

Đoàn Ngọc Tường gắt gao cắn môi, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, lại sợ hãi lại bất lực.

"Phu nhân, con nên làm sao đây? Bùi Dịch có phải hay không sẽ không đến đây?" Đoàn Ngọc Tường khóc quay sang hỏi Nhậm Tiếu Vi lúc nãy cùng cô ta trở về.

Nhậm Tiếu Vi nhướng mày, nói một câu "Cô an tâm một chút chớ vội nóng nảy" liền đi bên trong.

Rất nhanh, trong phòng truyền đến tiếng mắng của Đoàn Kế Hùng.

Đoàn Ngọc Tường nghe thấy, bỗng nhiên tự giễu chính mình cười rộ lên, ánh mắt tự do đánh giá toàn bộ bốn phía, cảm giác tất cả mọi người đang chê cười cô ta.

"Bùi Dịch, Tô Thi Thi, các người thật ác độc!" Đoàn Ngọc Tường gắt gao nắm bắt quả đấm, móng tay cắt qua làn da, đâm vào máu tươi đầm đìa.

(Ryeo: Cái này phải trách cô ngu, từ đầu đã nói, thứ ko phải của mình có làm cách nào cũng ko giành được, ngu thì chịu, nhục mặt chưa con? Mà cô nhiêu đó cũng chả đáng, đợi đi, kích hay còn phía sau. *ngoảnh mông đi mất*)

"Hết rồi, toàn bộ đều đã kế thúc rồi." Bên ngoài Phương Thanh Hoa chạy vào, nhìn đến biểu cảm trên khuôn mặt của con gái mình, tâm nháy mắt rớt xuống đến chỗ đáy cốc.

"Mẹ..." Đoàn Ngọc Tường tràn đầy chua sót, cô ta thật sự không cam lòng!

"Tường tường...Con, con không thể bỏ cuộc!" Phương Thanh Hoa cắn răng, lúc này bọn họ chỉ có thể nghĩ về mặt tốt.

"Không thể bỏ cuộc? Bảo con đứng bên cạnh bọn họ làm lễ đính hôn luôn sao?" Đoàn Ngọc Tường cảm thấy được đang nghe chuyện hài vậy, mẹ cô ta tại sao lại ngu ngốc như vậy?

Nhưng đúng lúc này, Nhậm Tiếu Vi từ trong nhà đi tới, nhàn nhạt nhìn bọn họ liếc mắt một cái, nói: "Nghi thức đính hôn tiếp tục, cô đi chuẩn bị đi."

"Thật sao?" Đoàn Ngọc Tường ngơ ngác nhìn Nhậm Tiếu Vi hai giây, kích động đến nỗi thiếu chút nữa từ trên mặt đất nhảy dựng lên, "Bùi Dịch nguyện ý trở về cùng tôi đính hôn sao? Trời ạ, tôi có phải hay không đang nằm mơ?"

Nhậm Tiếu Vi nhướng mày, nhìn về phía Phương Thanh Hoa: "Trước khi nghi thức bắt đầu cô nhớ chăm sóc tốt cho Tường Tường, tôi cùng lão gia đều không hy vọng lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn."

Phương Thanh Hoa sửng sốt, thật cẩn thận gật gật đầu: "Được."

Bà ta cảm thấy được mọi chuyện dường như không đơn giản như vậy.

Bùi Dịch đã cùng Tô Thi Thi cầu hôn, sao lại có khả năng sẽ trở về đính hôn?

Bùi Dịch đương nhiên không có khả năng trở về.

Ở một nơi nào đó trong thành phố, khung cảnh hữu tình, Bùi Dịch ôm lấy Tô Thi Thi, một tay đưa điện thoại di động thả lại vài trong túi quần.

Tô Thi Thi liếc anh một cái: "Anh thật sự quyết định không trở về? Rất nhiều người đều đã đang chờ anh."

Bùi Dịch xoa xoa cằm của cô, để cho cô nhìn thẳng vào mắt của mình: "Tô tiểu thư, em là ám chỉ anh đối với em thiếu cảm giác an toàn, cần anh đối với em làm chút gì để chứng tỏ sao?"

"Anh..." Tô Thi Thi nghẹn lời.

Cô đột nhiên nhớ tới cái gì, tròng mắt hơi vạch, nói: "Nếu bọn họ thiếu chú rễ mà nói, em ngược lại là có người rất tốt tuyển chọn vào vị trí này."

Bùi Dịch đôi mắt trầm xuống: "Tô Thi Thi, em từ lúc nào ở sau lưng anh hẹn hò quen biết với người đang ông khác rồi hả?"

Tô Thi Thi cuống quít dời mắt, sáng suốt dời đi đề tài: "Không biết Tần Phong bên kia thế nào? Anh nói Hỗ điên khùng kia sẽ không giết người chứ?"

Seoul 28 độ nắng nhẹ

Sài Gòn 29 độ mưa rào (chính xác là trời đen như mực, mưa dăng khắp lối~~~~ tình hình hiện tại nên hát "Chỉ mong trái tim người" ~~~mịt mù đường xa~~~)