Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 229: Đây cũng không phải là nói đùa

Edit: 

Beta: Ryeo

"Tô tiểu thư tính toán như thế nào đây?" Bùi Dịch dùng một tay ôm eo, một tay đụng nhẹ vào cằm cô, hai mắt nheo lại, tư thế tựa như chuẩn bị săn báo.

Tô Thi Thi mặt liền đỏ.

Ánh mắt Bùi tiên sinh càng thêm mị lực, cô hiển nhiên càng kém một bậc.

Nếu mỹ nhân kế thất bại, cô cũng chỉ có thể sử dụng chiêu khác.

"Tôi chỉ là đang đợi chỉ thị của Bùi tiên sinh thôi." Tô Thi Thi cúi thấp đầu, khóe miệng cười, muốn nói mà thôi, bộ dáng kia, sao một cái mê người rất cao.

Bùi Dịch ánh mắt u ám trở lại, chỗ bụng dưới hình như có một cỗ tà hỏa tại nhảy lên.

Người phụ nữ này...

Bùi Dịch âm thầm hít vào một hơi.

Nhìn thấy cô ra sức lấy lòng như vậy, anh tạm thời tha cô vừa rồi cùng người đàn ông khác có cử chỉ thân mật.

"Chờ tôi điện thoại." Bùi Dịch cúi đầu hôn lên trán Tô Thi Thi, lườm Hỗ Quân Nhạc đang vật lộn với hai con chó bên kia, xoay người đi ra ngoài.

Tô Thi Thi nhìn bóng lưng Bùi Dịch rời đi, tim, không biết sao vậy, đột nhiên nhảy lỡ một nhịp.

Nơi nào đó trong đáy lòng cô cảm thấy cực kì chua xót. Nó rất mơ hồ không thể kìm chế được, tới bất ngờ không thể ngăn trước.

"Anh mới vừa rồi không có phủ nhận." Tô Thi Thi nhắm mắt, âm thầm xiết chặt quả đấm.

Nhậm Tiếu Vi cùng vị ông nội kia của cô thái độ vừa thấy cực kỳ rõ ràng, bọn họ muốn đổi trắng thay đen trộm long trái phụng, để cho Đoàn Ngọc Tường thay thế cô cùng Bùi Dịch đính hôn.

Mà tất cả điều này, Bùi Dịch hiển nhiên đều biết rõ. Chỉ là anh cho tới bây giờ, đều không có động tác cụ thể. Bữa tiệc đính hôn kia, nói vậy sẽ diễn ra đúng giờ.

Móng tay đâm vào da thịt đến đau đớn, một chút kích thích thần kinh vủa cô. Giống như chỉ có như vậy, cô mới có thể bình tĩnh.

"Tô Thi Thi, mày phải tin tưởng anh ấy!" Tô Thi Thi yên lặng nói cho chính mình.

Cô cùng Bùi Dịch bên nhau cũng không lâu, nhưng mà cho tới nay hai người đều rất hiểu nhau. Mấy tháng nay, những việc Bùi Dịch làm vì cô, cô xem ở trong mắt, ghi ở trong lòng.

"Bùi Dịch, tôi hi vọng việc tôi làm, sẽ không cho anh quá khó xử." Tô Thi Thi hít sâu một hơi, xoay người hướng tới cửa đi đến.

"Tô Thi Thi cô không thể không quan tâm tôi nha!" Hỗ Quân Nhạc nhìn thấy Tô Thi Thi muốn đi, nhất thời nóng nảy.

Tô Thi Thi dừng chân, quay đầu nhìn anh ta, lộ ra một nụ cười rực rỡ: "Hôm nay nợ Hỗ tam thiếu, Tô Thi Thi sau này nhất định trả."

Cô nói xong liền bước ra cánh cửa.

Hai cánh cửa bằng gỗ lim ở sau lưng chậm rãi đóng, mặc kệ Hỗ Quân Nhạc hô to. Lúc trước Dương Dũng đi theo đến, bây giờ vẫn ở trong phòng.

Hỗ Quân Nhạc nhìn cái người đàn ông trên trán có vết sẹo này, nuốt một ngụm nước bọt: "Các người đều là tính kế lừa tôi đúng không? Tôi nói cho anh biết, các người tính kế với tôi cũng vô dụng. Tôi không làm chủ được."

Dương Dũng nhìn cũng chưa từng nhìn anh ta, chỉ là luôn cúi đầu nhìn Đại Cẩu Tử trên mặt đất.

"Oẳng oẳng!" Đại Cẩu Tử phỏng chừng bị Tiểu Vịnh chụp sợ, lập tức liền kêu lên.

Đại Cẩu Tử kêu một tiếng, Tiểu Vịnh cũng kêu lên.

Hỗ Quân Nhạc sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, nhảy lên một bên trên bàn, giống con khỉ đang ngồi chồm hổm ở mặt trên, khóc không ra nước mắt nói: "Tôi không nói nữa là được đúng không? Hai vị tổ tông, cầu xin các người tránh xa tôi một chút."

Lần trước bị hại con chó này đuổi xuống hồ nước suýt nữa chết đuối, Hỗ Quân Nhạc hiện tại thật sự là sợ chúng nó rồi.

"Vị tiên sinh này, các người làm như vậy chúng tôi làm sao nói với Đoàn phu nhân được." Hai vị giáo viên dạy lễ nghi kia rốt cục hiểu rõ mọi việc rồi.

Vị Tô tiểu thư kia là tìm một người tới thay thế chính mình đi học!

Dương Dũng ánh mắt lạnh như băng nhàn nhạt đảo qua, làm hai người kiasợ tới mức lập tức không dám nói thêm nữa.

Tô Thi Thi ở bên ngoài đứng một hồi, xác định bên trong không xảy ra chuyện gì, mới quyết định rời đi.

Cô ngày từ đầu đã nghĩ để cho Đại Cẩu Tử cùng Tiểu Vịnh đến cảnh chừng Hỗ Quân Nhạc, không nghĩ tới Bùi Dịch lại để thân tính Dương Dũng của mình ở lại.

"Bùi Dịch, chuyện kế tiếp, đều giao cho tôi đi." Tô Thi Thi nhìn bầu trời xanh thẳm, chậm rãi thở ra một hơi.

Lúc này, Nhậm Tiếu Vi là đang điều tra tung tích của cô đi?

Tô Thi Thi đoán không lầm.

Nhậm Tiếu Vi đang nghe Hồng Cầm báo cáo tình huống hiện tại của Tô Thi Thi.

"Cô nói Tiểu Dịch vừa rồi đi hậu viện rồi hả?" Nhậm Tiếu Vi nhíu mày hỏi.

Hồng Cầm gật gật đầu, có chút oán giận nói: "Phu nhân, hay là bà nên nói trực tiếp với cậu ấy là được rồi? Cậu ấy hiếu thuận như vậy, không có khả năng không nghe lời bà."

Nhậm Tiếu Vi mím môi, không nói gì.

Con trai của bà, tự bà chính mình rất rõ ràng, Bùi Dịch là cực kỳ hiếu thuận, nhưng là tuyệt đối không dễ dàng thoả hiệp chuyện này.

"Cô xác nhận một lần nữa Tô Thi Thi có còn bên trong hay không." Nhậm Tiếu Vi dơ tay nhìn thời gian, có chút sốt ruột.

"Mẹ làm như vậy, có phải hay không có chút quá đáng rồi?" Trong phòng bỗng truyền đến tiếng nói của Bùi Dịch.

Nhậm Tiếu Vi sắc mặt cứng đờ, quay đầu nở một nụ cười tươi tắn: "Không phải nói qua cho con, hôm nay cùng Thi Thi cố gắng nên ít gặp mặt, có điềm xấu."

"Mẹ muốn nói cái gì?" Bùi Dịch dừng bước, trầm giọng nói, "Mẹ có phải hay không muốn nói cho tôi, Thi Thi không thích hợp làm vợ của tôi?"

"Tiểu Dịch, mẹ cùng con đã nói qua, nếu cô ấy có thể thông qua khảo nghiệm, mẹ không có ý kiến gì. Nếu cô áy không thông qua, kia chỉ có thể chứng minh, cô ấy không đủ yêu con." Nhậm Tiếu Vi đau lòng nói.

"Mẹ biết mẹ đang lấy Tường Tường để thay thế, nhưng hiện tại mẹ đang là phu nhân Đoàn gia, con làm việc gì cũng phải nhịn lão già đó. Bằng không, chúng ta nhẫn nhìn nhiều năm như thế..."

Nhậm Tiếu Vi sợ Hồng Cầm nghe được không dám nói hết, nhưng bà tin tưởng Bùi Dịch nghe hiểu được.

Con trai của bà thông minh như vậy, khẳng định hiểu được nguyên nhân của bà. Đối với bên ngoài không nói rõ cô dâu là ai, chẳng qua là vì đến lúc đó dễ dàng tráo người.

Mà lão gia không thích Tô Thi Thi, bà cũng là cực kỳ thích thân phận phức tạp của Tô Thi Thi cùng Đoàn gia, tự nhiên vui vẻ giúp Đoàn Kế Hùng.

Bùi Dịch sắc mặt trầm trầm, thật lâu sau mới nói: "Tôi cho rằng, nếu mẹ làm tất cả điều này vì Đồng Đồng, tôi có thể thông cảm. Nếu là vì cái khác... "

Anh dừng một chút, trong giọng nói hơn một tia hiu quạnh: "Tôi hi vọng bi kịch kia, không muốn lại đến một lần."

Bùi Dịch nói xong, liền đi ra khỏi.

Nhậm Tiếu Vi mặt liền trắng bệch, không thể tin được, nhìn bóng dáng đứa con trai lớn của bà đang rời đi.

"Nó... Nó lời nói mới rồi là có ý gì? Chẳng lẽ nó biết rõ cái gì?"

"Phu nhân, thời gian không còn nhiều nữa. Phu nhân?" Hồng Cầm thấy Bùi Dịch vừa đi, liền vào trong gặp Nhậm Tiếu Vi đang ngẩn người, nhịn không được nhắc nhở.

"A? A..., tôi biết rõ, bọn người Tường Tường ở bên ngoài đang chờ chúng ta rồi." Nhậm Tiếu Vi nói xong liền đi ra phía ngoài.

Nhưng bà tới cùng, vẫn không thể nào hoàn toàn yên tâm, để cho Hồng Cầm đi thăm dò một lần nữa xem Tô Thi Thi có hay không đang học lễ nghi.

Hậu viện, Tô Thi Thi nhìn Hồng Cầm đi đến, khóe miệng chậm rãi điều chỉnh bình thường lại.

Hai vị giáo viên kia cùng Hỗ Quân Nhạc cũng không là người ngu ngốc, lại có Dương Dũng cùng hai con con chó ở đây, bọn họ cũng không dám bại lộ cái gì. Mà Hồng Cầm vừa nghe bên trong có tiếng chó sủa, tự nhiên không dám đi vào trêu chọc hai con chó điên kia.

Người cần đến cũng đã đến, Tô Thi Thi yên tâm lặng lẽ đi đến biệt thự.

Đường đi cô đã thăm dò kĩ lưỡng, có thể tránh không gặp bảo an, bên ngoài, cô đã kêu Ôn Ngọc cùng Tần Phong tiếp ứng.

"Đến đây!" Bên ngoài vang lên một giọng nói mềm dẻo

Tô Thi Thi nằm úp sấp ở chóp tường, đối với Ôn Ngọc đang đứng chờ ở dưới cười nói: "Cô tránh ra khỏi đó đi, tôi thật lâu không trèo tường, sợ nhảy trúng cô."

"Ôn Ngọc, tránh ra đi, bà điên này tuyệt đối làm được." Tần Phong từ bên cạnh nhảy ra, cánh tay ôm lấy Ôn Ngọc.

Tô Thi Thi trợn mắt nhìn anh ta, liền nhảy xuống.

"Tô Thi Thi, cô tới cùng muốn muốn làm cái trò quái quỷ gì? Bùi Dịch biết không? Qua mấy giờ nữa các người phải làm lễ đính hôn, cô chạy trốn như vậy, cậu ấy sẽ phát điên!"

Tô Thi Thi phủi bùn đất trên người, cười tít mắt nhìn anh ta: "Đính hôn cùng tôi có liên quan sao?"

"Cô..." Tần Phong sắc mặt lập tức ngưng trọng lên, "Việc này cũng không thể nói đùa!"

Tô Thi Thi liếc mắt nhìn anh ta, đi lên chỗ bọn họ đứng bên cạnh xe, kéo cửa ra ngồi xuống: "Mau lên đi, nghi thức cắt băng lập tức liền bắt đầu rồi."

"Cắt băng? Cô muốn đi đâu?" Tần Phong buồn bực nhìn cô.

Tô Thi Thi khóe miệng nhếch lên, phun ra ba chữ: "Sân vận động!"

Mà lúc này, biệt thự thứ hai, Bùi Dịch dùng ống nhòm quan sát, đôi mắt hơi trầm xuống. Anh vừa rồi xem tình hình, rõ ràng liền là Tô Thi Thi, bọn họ đang đi ra ngoài.