"Tiểu Dịch, con nghe mẹ nói đi, không cần đi tìm ông ta." Nhậm Tiếu Vi khẩn trương lôi kéo tay Bùi Dịch, giữa trán đều là thần sắc lo lắng.
Bùi Dịch trong lòng ấm áp, khuôn mặt lộ ra một nụ cười nhạt: "Con tự có chừng mực."
"Thật sự khuông có việc gì sao?" Nhậm Tiếu Vi lo lắng hỏi.
Đứa con trai lớn này của bà từ nhỏ cũng đã tự có chính kiến của mình, nhưng mà dù thế thế nào, thân làm mẹ vẫn luôn cảm thấy được con trai của mình không có lớn lên.
Bùi Dịch gật gật đầu, rồi sau đó vào thư phòng.
"Đã đến rồi sao." Đoàn Kế Hùng giống như sớm biết Bùi Dịch sẽ đến, nhìn thấy anh cũng không tỏ ra bất ngờ là bao nhiêu.
Bùi Dịch không có ý định nói vòng vo, trực tiếp nói: " Hôm nay tôi muốn đi Yorkshire, muốn mang mẹ tôi cùng đi."
"Mang bà ấy cùng đi?" Đoàn Kế Hùng nhướng mày, nhưng mà không hề nhìn ra được có bao nhiêu tức giận.
Ông ta chậm rãi nói: "Tiểu Dịch, con nên là biết con đi gặp Đồng Đồng đã rất nguy hiểm. Nếu con để cho mẹ con cùng đi theo một lúc, con cũng thừa biết hậu quả."
Đoàn Kế Hùng tuy cũng không phải quá rõ ràng thực lực của Hỗ gia, nhưng mà cũng biết nếu để cho người ngoài biết mình còn có một đứa con trai, đối với Đoàn thị sẽ có ảnh hưởng thế nào.
Ông ta không sợ cái gì cả, chỉ sợ thằng con trai lớn của chính mình sẽ liên kết với người ngoài lật đổ ông ta.
"Đoàn Tĩnh Đồng mặc kệ họ gì, chính là em trai của tôi. Lão gia chỉ cần biết điểm này là được. Chuyện của nó, tôi tự sẽ an bài tốt." Bùi Dịch bình tĩnh nói.
Đoàn Kế Hùng trong lòng vui vẻ, nhưng trên mặt không biểu hiện nửa phần, mà lại giả vờ nhíu mày suy ngẫm nói: "Cứ như vậy, Chấn Ba bên kia liền khó làm rồi."
"Lão gia không phải đã sớm không quen nhìn anh cả làm những chuyện này rồi sao? Tôi hẳn không nhúng tay vào." Bùi Dịch nói xong đứng lên, hướng Đoàn Kế Hùng gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Đoàn Kế Hùng nhìn bóng lưng Bùi Dịch rời đi, thật lâu sau mới thu hồi ánh mắt, trong mắt lãnh ý chớp lóe rồi biến mất.
Bùi Dịch này xem như cho ông ta một cái cái đảm bảo. Anh sẽ vì Đòan Tĩnh Đồng chăn sóc bảo vệ, hẳn không làm khó Đoàn thị.
"Chấn Ba, cha đây chỉ có thể có lỗi với con rồi." Đoàn Kế Hùng nghĩ đến sẽ đối phó với đứa con trai lớn của mình, trong lòng ít nhiều có chút không đành lòng.
Chỉ là Đoàn Chấn Ba thật sự để cho ông ta quá thất vọng rồi!
"Dưỡng hổ vi hoạn (Nuôi hổ mang họa)." Đoàn Kế Hùng lại nhìn thoáng qua phương hướng Bùi Dịch rời đi.
Ông ta tính vốn đa nghi, liền tính Bùi Dịch hiện tại sẽ bảo đảm quyền lợi cho em trai mình. Nhưng Đoàn Tĩnh Đồng dù sao tuổi vẫn còn nhỏ như vậy, ai cũng không dám đảm bảo vài năm sau sẽ không thay đổi ý định, Bùi Dịch có thể thu Đoàn thị vào trong túi chính mình.
"Bùi Dịch, xem ra sau khi chuyện này giải quyết xong, tao cũng không thể tiếp tục giữ mày bên mình." Đoàn Kế Hùng nguy hiểm nheo mắt lại, trong lòng tự đã có chủ ý.
Mà ý nghĩ trong lòng ông ta, Bùi Dịch làm sao không biết?
"Thế nào?" Nhậm Tiếu Vi vẫn ở ngoài thư phòng chờ, thấy Bùi Dịch đi tới, lập tức đón chào.
Bùi Dịch sắc mặt nhàn nhạt, chỉ nói: "Mẹ chuẩn bị một chút, chúng ta ba giờ sau lên máy bay."
"Con nói cái gì?" Nhậm Tiếu Vi lập tức u mê, quá vài giây mới phản ứng kịp, kích động đến khóc luôn rồi.
"Được, mẹ lập tức đi chuẩn bị!" Bà nói xong liền đi đến phòng ngủ, đi tới hai bước, lại lo lắng quay đầu lại hỏi, "Con không cùng ông ta xảy ra xung đột chứ?"
"Không có." Bùi Dịch lắc đầu.
Anh cùng Đoàn Kế Hùng hiện tại chỉ là theo như nhu cầu mà thôi, lợi dụng lẫn nhau, đôi bên cùng có lợi.
Tầng 15 Xây dựng Tiệp Khắc,bên trong bộ phận thiết kế, Tô Thi Thi đang định đi xem tiến độ thi công ở sân vận động, Bùi Dịch gọi điện thoại đến.
"Tôi muốn đi công tác, ngày mốt trở về." Giọng nói người đàn ông trầm ổn từ trong điện thoại truyền tới.
Nhưng Tô Thi Thi lại cảm giác được cả người thất thần ngay tại chỗ: "Sao lại đột nhiên muốn đi công tác?"
"Sao vậy, không nỡ sao?" Bùi Dịch tại đầu bên kia điện thoại nhẹ cười.
"Tôi..." Tô Thi Thi sắc mặt đỏ lên, chính cô cũng chưa phát hiện vừa rồi trong câu nói kia của mình có bao nhiêu nhõng nhẽo làm nũng, lại còn có chút không vui.
"Ngoan ngoãn chờ tôi trở lại, không được gây rắc rối." Bùi Dịch ôn nhu nói.
"Vậy anh chú ý an toàn." Tô Thi Thi giọng có chút rầu rĩ.
Từ lúc cô và Bùi Dịch bên nhau tới nay, hai người vẫn là lần đầu tiên tách ra.
Bùi Dịch cúp điện thoại liền trực tiếp đi sân bay. Lúc Tô Thi Thi đi được nửa đường, anh đã lên máy bay tư nhân.
Bên trong cabin xa hoa, Tần Phong tay xoa xoa khóe miệng nhìn mông lung cảnh vật xa xăm bên ngoài cabin, thật sự có chút tức nghẹn.
"Không phải là người phụ nữ của cậu không nỡ xa cậu sao? Cậu lại lòng dạ sắt đá như vậy?"
Bùi Dịch nhíu mày, quay đầu lành lạnh nhìn anh: "Cậu đừng có mà không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh."
"Cậu..." Tần Phong chán nản, "Là người nào lôi kéo tôi đến đây? Tôi rất khó khăn lừa được Ngọc ra cho tôi gặp mặt, cậu lại phá hoại, trực tiếp phái tới bốn vệ sĩ!"
Tần Phong càng nói càng tức giận. Anh đường đường là Tần tổng của Tần thị, là người thừa kế Tần gia, lại bị bốn vệ sĩ trói lên máy bay!
Thật sự tức chết anh rồi!
Bùi Dịch quay đầu, yên lặng nhìn ra bên ngoài cabin. Đột nhiên, tầm mắt của anh ngưng lại.
Chỉ thấy đứng xa xa phía ngoài sân bay, một cô gái mặc áo gió vàng nhạt đang duỗi cổ nhìn xung quanh tìm bọn họ bên này.
"Cô bé ngốc!" Bùi Dịch nheo mắt từ trên chỗ ngồi đứng lên, đi nhanh đến cửa cabin.
"Không phải sắp bay lên sao? Cậu muốn đi... À ha!" Tần Phong cũng thấy được Tô Thi Thi, ghen tị đến nỗi mi mắt đều nhanh tái rồi.
Nhưng một giây sau, khi anh nhìn đến người đang đứng bên cạnh Tô Thi Thi, mi mắt trực tiếp tỏa sáng lấp lánh, bước nhanh hướng tới cửa cabin phóng đi, tốc độ so với Bùi Dịch vẫn còn nhanh hơn!
Đường băng bên cạnh, Tô Thi Thi ngẩng đầu, giữa lông mày đều là tiếc nuối.
"Ngọc, anh ấy giống như đi rồi." Tô Thi Thi buồn bực nói.
Ôn Ngọc an ủi: "Bùi tổng không phải nói ngày mốt liền trở lại sao? Rất nhanh."
Tô Thi Thi gật gật đầu.
Cô biết anh sẽ trở lại thật nhanh, nhưng mà không biết tại sao, vẫn muốn gặp anh một lần.
Ngay đến chính cô cũng không biết, loại cảm giác khó hiểu này là sao nữa, nhưng lúc cô vừa nghe anh nói như vậy liền vội vã hoang mang rối loạn chạy tới.
"Thi Thi, nhìn xem, kia có phải Bùi..." Ôn Ngọc vốn dĩ nhìn Bùi Dịch khi đó cực kỳ bất ngờ, nhưng lúc cô nhìn đến người theo sát Bùi Dịch chạy ra, kinh ngạc trực tiếp thành kinh sợ.
"Thi Thi, tôi đi trước." Ôn Ngọc cúi đầu muốn chạy.
"Tần Phong?" Tô Thi Thi cũng ngây ngẩn cả người.
Cô thật sự không biết, Tần Phong vậy mà cũng ở trên máy bay.
"Ngọc, tôi thật sự không biết anh ta cũng đi chung." Tô Thi Thi giữ chặt Ôn Ngọc, thật có lỗi nói.
Ôn Ngọc mi mắt hồng hồng, cúi đầu, không biết là tức giận hay vẫn lại là bị dọa sợ nữa.
Tô Thi Thi vừa thấy liền nóng nảy, cũng chẳng quan tâm Bùi Dịch nữa, kéo Ôn Ngọc bỏ chạy.
"Đây là tình huống gì?" hai người đàn ông đang chạy tới nhất thời đơ ngay tại chỗ.
"Tần Phong, cậu chết chắc rồi!" Bùi Dịch mặt trầm xuống, cắn răng mở miệng nhìn Tần Phong.
Còn cách hơn mười mét, anh vậy mà trơ mắt nhìn Tô Thi Thi chạy mất!
"Không liên quan tới tôi nha. Cậu không thấy được là người phụ nữ của cậu lôi cái cô bé mít ướt kia đi sao?" Tần Phong khóc không ra nước mắt.
"Không phải nhờ phước của cậu, mới dọa đến cái cô gái vô dụng kia sao?" Bùi Dịch sắc mặt khó coi tới cực điểm.
Tô Thi Thi rất không dễ dàng chủ động chạy đến, cứ như vậy bị phá hủy!
"Cái gì cô gái vô dụng?" Tần Phong vừa nghe liền nổi giận, "Tôi nói cho cậu biết, cậu sỉ nhục tôi thì có thể đi, tuyệt đối không thể sỉ nhục người con gái tôi xem trọng. Ôn Ngọc có thể so với Thi Thi còn có năng lực hơn!"
"Động một tí liền khóc, có năng lực chỗ nào?" Bùi Dịch đen mặt nhìn thoáng qua đường giáp ranh bên kia. Nơi đó, Tô Thi Thi đã chạy trốn đến bóng dáng đều không có.
"Thi Thi không khóc sao? Chỉ là một con cọp cái!" Tần Phong oán giận nói.
Bùi Dịch mắt híp lại như dao găm vèo một phen bắn qua: "Cậu lặp lại lần nữa!"
"A này, cậu muốn động thủ hay sao?" Tần Phong kìm lòng không được lui về sau một bước, "Cậu bản lĩnh như vậy, sao không dùng sức lực này kéo các em ấy trở về đi."
Bùi Dịch mặt càng thêm đen: "Lại vẫn ngại mất mặt chưa đủ?"
Tần Phong im lặng rồi.
Đường đường hai vị đại tổng giám đốc lại giống như mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ, từ trên máy bay nhảy xuống đuổi theo con gái nhà người ta, kết quả hai cô gái kia chạy mất dép không nói, bọn họ lại còn vẫn đứng ở chỗ này ngây thơ ầm ĩ một trận. Rõ là...
"Bùi Dịch, vừa rồi là cô gái của cậu bỏ chạy trước ha?" Tần Phong lần mò cái mũi, buồn bực hỏi.
Bùi Dịch nhìn cũng chưa từng nhìn anh liếc mắt một cái, xoay người đi đến phi cơ, trong lòng kìm nén một cục tức đang phát hỏa, muốn giết người.
"Tô Thi Thi, chờ tôi trở lại sẽ tính sổ với em!"
Chết tiệt, cứ như vậy mà chạy!
Cả nhà ngủ ngon!
Mệt còn bị ăn hành, còn thêm thằng em quí hóa, giờ ngủ nó ngồi quánh game, còn nói chuyện ầm ĩ, làm mình chả ngủ đc gì. Tới lúc mình dậy cái nó lăn ra ngủ, thiệt tức chết mà ????????????????????????????????