“Tổng giám đốc Hỗ Sĩ Minh người đàn ông thần long kiến thủ bất kiến vĩ* ở Bắc Kinh, đến nay không người nào biết khuôn mặt thật của người này?” Tô Thi Thi nhíu mày xem phần tư liệu trước mắt này, trong lòng nghi hoặc càng lúc càng lớn.
*thần long kiến thủ bất kiến vĩ: rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, ám chỉ sự bí ẩn.
“Liền tính xây dựng Minh Đỉnh, tổng giám đốc hành sự khiêm tốn bí ẩn đi, nhưng không đến nổi ngay cả phó tổng của bọn họ danh tính thật cũng đều đã giấu diếm luôn chứ?” Tô Thi Thi đem tư liệu lật chuyển hai lần.
Cô không nhìn lầm, vị phó tổng của xây dựng Minh Đỉnh này đến nay không ai biết danh tính thật sự của anh ta.
“Khó trách mọi người chỉ gọi anh ta là Hỗ phó tổng.” Tô Thi Thi chống má, trong lòng kỳ quái cực kỳ.
“Là cố ý sao?” Tô Thi Thi nhìn những thông tin về xây dựng Minh Đỉnh kia, phát hiện mặt trên pháp nhân là một vị không biết rõ danh tính.
Thật là trùng hợp, như vậy cả hai người này đều là cố làm ra vẻ huyền bí như vậy, hẳn không trùng hợp như vậy đi?
Cô đang nghĩ ngợi,tới, điện thoại vang lên.
“Hỗ điên khùng?” Cô vừa thấy màn hình biểu hiện người gọi đến, mày theo bản năng nhíu lại.
“Tô tiểu thư.” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói nhàn nhạt của Hỗ Sĩ Minh.
Không biết làm sao nữa, thần kinh Tô Thi Thi theo bản năng cực kỳ căng thẳng.
Mỗi một lần anh ta gọi cô như vậy, luôn làm cho người ta có cảm giác sởn gai ốc.
“Hỗ phó tổng định khi nào thì đưa vậy liệu cách âm cho tôi đây?” Tô Thi Thi trấn tĩnh bản thân hỏi han.
“Tôi đã sắp xếp xong rồi, buổi sáng hôm nay có thể đến kho hàng của chúng tôi lấy hoá đơn nhận hàng.” Hỗ Sĩ Minh nói xong dừng một chút, ý vị thâm trường nói, “Chuyện cô đã đồng ý với tôi đừng quên.”
Tô Thi Thi cười nói: “Cái khác chờ tôi lấy được vật liệu cách âm rồi mới nói đi.”
Cô nói xong không đợi Hỗ Sĩ Minh trả lời, lập tức đem điện thoại cắt đứt rồi.
Ngồi ở trên vị trí, qua một hồi lâu, Tô Thi Thi mới chậm chạp nhúc nhích
“Nha!” Cô ở trong lòng nha hô một tiếng, quay đầu đối với Ôn Ngọc nói, “Tôi muốn đi lấy vật liệu, có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi.”
“Đã tìm được vật liệu rồi sao?” Vốn dĩ khuôn mặt có vẻ không vui mi mắt Ôn Ngọc liền sáng lên, đứng lên nói, “Tôi cùng đi với cô.”
“Cô xem cô mấy ngày nay cũng chưa nghỉ ngơi tốt, khẩn trương ở trong phòng làm việc nghỉ ngơi một hồi. Tôi đã có người giúp đỡ rồi.” Tô Thi Thi nói xong đưa mắt nhìn bên ngoài, trong mắt giảo hoạt chớp lóe rồi biến mất.
Ôn Ngọc sờ sờ mặt mình, cô mấy ngày nay thật sự tiều tụy như vậy sao?
Cô gật gật đầu: “Tôi đây ở trong phòng làm việc chờ cô, cô nhớ chú ý an toàn.”Tô Thi Thi trong lòng ấm áp, cười ôm chạy lại ôm ấp Ôn Ngọc: “Yên tâm, bây giờ tôi nhất định cẩn thận.”
Thì ra là Ôn Ngọc là sợ một mình cô ra ngoài lại gặp chuyện không hay. Đối với vị bằng hữu mới quen không lâu này, cô từ trong lòng cảm thấy được cảm động.
“Chờ tôi trở lại đem cho cô một bất ngờ lớn.” Tô Thi Thi hướng Ôn Ngọc thần bí cười cười, cầm lấy túi xách liền ra khỏi văn phòng.
“Ai ôi!” Ngoài cửa nghe lén Khúc Hồng Mai không nghĩ tới Tô Thi Thi sẽ đột nhiên mở cửa, không nghĩ qua là cùng cô đụng đầu vào nhau. Cô ta băng bó đầu, đau đến nỗi mặt đều nhanh mặt nhăn lại.
“Khúc tiền bối?” Tô Thi Thi sửng sốt. May mắn cô vừa rồi lấy túi xách chắn ở phía trước, bằng không bị va chạm, người chịu đau liền là cô rồi.
“Thi Thi... Cô muốn ra ngoài sao?” Khúc Hồng Mai đứng thẳng người, thấy Tô Thi Thi cầm túi xách, lập tức thay một bộ mặt tươi cười.
Trong mắt cô ta đều là nóng vội, hận không thể liền trực tiếp hỏi cô có phải hay không muốn đi lấy vật liệu.
Tô Thi Thi nhãn cầu xoay một vòng, cười tít mắt nói: “Đúng vậy, muốn đi lấy chứng từ phê duyệt để lấy vật liệu cách âm.”
“Thật vậy sao?” Khúc Hồng Mai thiếu chút nữa kinh hô ra tiếng, ý thức được chính mình phản ứng quá mức, vội vàng điều chỉnh một phen biểu tình trên mặt, làm bộ bình tĩnh nói, “Vậy chúc mừng cô rồi.”
“Chuyện này nói cho cùng là nhờ Khúc tiền bối ngày hôm qua giúp tôi.” Tô Thi Thi cười nhạt, “Cô giúp tôi tra tư liệu của xây dựng Minh Đỉnh kia thật sự phi thường giúp ích, bằng không tôi hôm nay còn không dám đi lấy hoá đơn nhận hàng.”
“Vậy là tốt rồi.” Khúc Hồng Mai tươi cười có chút xấu hổ.
Những cái tài liệu này đều là Đoàn Ngọc Tường tra ra, cô ta thực tế bất quá chỉ là làm người trung gian mà thôi. Nhưng cô ta còn lâu mới nói cho Tô Thi Thi biết, loại này công lao này đương nhiên là của chính mình rồi.
“Có thể đến giúp được cô thì tốt rồi.” Khúc Hồng Mai cười nói, “Nếu như cô đi lấy hoá đơn nhận hàng cần người giúp đỡ, có thể tìm tôi.”
“Vậy thì đa tạ Khúc tiền bối rồi.” Tô Thi Thi như là đang chờ cô ta nói như vậy, lập tức liền đồng ý.
“A?” Lần này đến phiên Khúc Hồng Mai không thể tin được, “Cô thật sự để cho tôi đi hỗ trợ sao?”
Tô Thi Thi vẻ mặt khẩn thiết nói: “Tiền bối, cô kinh nghiệm so với tôi phong phú, có cô giúp sẽ nhanh chóng lấy được hóa đơn hơn, cô thật sự lập được công lớn nha. Tôi trước ở trong này cám ơn cô.”
“A..., không cần khách khí.” Khúc Hồng Mai bị Tô Thi Thi khen tặng cái đuôi đều nhanh mọc ra như mấy con chó được chủ khen quoe ngẩy cái đuôi vậy.
Tuy trong lòng cô ta cực kì nghi hoặc, không biết Tô Thi Thi tại sao thái độ đột nhiên thay đổi lớn như vậy, đúng là - -
“Mặc kệ, trước đi xem tình hình rồi tính tiếp.” Khúc Hồng Mai trong lòng tự nói với chính mình.
Nếu để cho Tô Thi Thi bọn họ thuận lợi lấy được vật liệu cách âm, đến lúc đó cô ta ở chỗ Đoàn Ngọc Tường bên kia liền càng không dễ nói chuyện rồi.”Cô chờ tôi, tôi đi chuẩn bị một chút liền đến.” Khúc Hồng Mai nói xong tiện hướng tới vị trí công tác của chính mình đi đến
“Thi Thi, cô...” Bên cạnh, nhìn đến này toàn bộ cảnh này Đổng Tiêu Tiêu đi tới, khó hiểu nhìn Tô Thi Thi, “Cô không biết cô ta đã làm những chuyện gì với chúng ta à? Sao lại...”
Tô Thi Thi hướng về phía Đổng Tiêu Tiêu trừng mắt nhìn nháy mắt ra hiệu, cười xoay người hướng tới bên ngoài văn phòng đi đến.
Đổng Tiêu Tiêu sửng sốt, khóe miệng chậm rãi cong lên, quay đầu khinh thường đưa mắt nhìn Khúc Hồng Mai ở bên kia vội vàng dọn dẹp đồ vào túi xách.
“Ngu ngốc.” Cô đã nói cô tin chắc Tô Thi Thi sẽ không giống những người khác cuối đầu trước thế lực ác! Thật không biết muốn làm sao chỉnh Khúc Hồng Mai nha!
Tô Thi Thi lúc xuống đến cổng công ty, chú Lý đã lái xe đậu ở bên ngoài, hôm nay đổi một chiếc xe mới
Một chiếc Bentley màu đen, trầm ổn nhưng đầy khí phách, lại mang theo một cỗ khí tức sắc bén.
“Thực bá đạo! Không phải nói bản thân tự đi là được sao?” Tô Thi Thi thì thầm một tiếng trong lòng, mở cửa xe đang muốn đi vào, thân thể đột nhiên cứng đờ.
Một người đàn ông mặc toàn thân tây trang cắt may tỉ mỉ màu xám nhạt đang ngồi ở đó, ngay cả tư thế ngồi đều đã cao ngất suất khí như vậy.
Tô Thi Thi cảm giác chính mình bị khí thế của anh làm mù rồi, trừng mắt nhìn Bùi Dịch, cả nửa ngày mới kìm nén ra một câu: “Không thèm mang theo kẻ hẹp hòi như anh!”
Khi cô nói chuyện, thân thể nhanh chóng thối lui ra ngoài, ầm đóng cửa xe lại.
Trước nói thì hay lắm, muốn chính cô tự đi đến kho hàng lấy hoá đơn nhận hàng. Nhưng mà người đàn ông bụng dạ hẹp hòi này vậy mà thâm độc ngồi ở trong xe chờ cô!
“Anh cũng thật quá rảnh rỗi rồi!” Tô Thi Thi cực kỳ buồn bực, cô tại sao lại cảm thấy được người đàn ông này giống như là muốn đi bắt kẻ thông dâm vậy nè!
Câu quay đầu lườm đến theo Khúc Hồng Mai từ trong Cao ốc đang đi ra, khóe miệng nhếch lên, đối với cô ta vẫy tay: “Ngồi xe của tôi đi.”
Bên trong xe, ý cười trên khóe miệng của ngừoi đàn ông liền biến mất, sắc mặt tối đen một mảnh.
Khúc Hồng Mai giương mắt nhìn đến chiếc xe Bentley màu đen kia, đáy mắt hiện lên quét xuống kinh diễm.
Cô ta lớn thế này còn chưa từng được ngồi qua loại xe nào xoa hoa như vậy, đương nhiên không nỡ bỏ qua, chỉ là trong lòng ghen tị cực kỳ.
Dựa vào cái gì Tô Thi Thi có thể ngồi loại xe này? Còn không phải dựa vào Bùi Dịch à!
Tô Thi Thi ân cần mở cửa xe, đối với Khúc Hồng Mai vẫy tay: “Mau lên đây, thời gian muốn không còn kịp rồi.”
Khúc Hồng Mai cực kỳ vui mừng, khẩn trương chạy tới.
Mà khi cô ta một chân vượt qua bước vào trong xe, cả người như gặp phải sét đánh vậy, đứng yên ngay tại chỗ.
“Bùi... Bùi tổng?” Khúc Hồng Mai hoài nghi chính mình nhìn lầm rồi. Nhưng mà cái người đàn ông ngồi ở ngồi ở đó sắc mặt âm trầm không phải Bùi Dịch thì là ai?
“Khúc tiền bối, xảy ra chuyện gì?” Tô Thi Thi cười giống như hồ ly chiếm được lợi ích rất lớn vậy, sau đó ở bên cạnh ra sức đẩy, trực tiếp đem Khúc Hồng mai đẩy mạnh vào bên trong xe. Chính mình đi theo lên xe, phịch một tiếng đóng cửa lại.
“Thi Thi, nếu không tôi...” Khúc Hồng Mai sợ tới mức liên nói đều nói không hoàn chỉnh rồi.:(. *)☆ ☆=
Cô ta cảm giác được khoảnh khắc cô ta bước qua vào trong chiếc xe này, giống như là bước vào một cái ghế băng, toàn thân lạnh thấu xương.
Khí thế trên người Bùi Dịch thật sự là quá khủng bố rồi, cô ta đến nhìn cũng không dám nhìn, lại càng không dám xuống xe.
Tô Thi Thi ngồi vào Bùi Dịch bên cạnh, lôi kéo Khúc Hồng Mai ngồi xuống bên cạnh mình, quay đầu khiêu khích nhìn Bùi Dịch.
Cho anh bỏ cái thói lòng dạ hẹp hòi!
Bùi Dịch hai mắt nguy hiểm nhíu lại.
“Người phụ nữ này, em thật quá to gan rồi! Chết tiệt, đợi đem cái người phụ nữ kỳ đàn kia đuổi xuống xe, anh muốn cho lái xe lập tức đem ghế ngồi đều đổi đi hết!
Không được, trực tiếp đổi xe luôn!
Chào cả nhà buổi sáng