Chú À, Anh Không Biết Yêu

Chương 27: Thì ra là thế

Nhìn tốc độ xe đã đạt đến 180 km/h, Mạnh Hiểu Diêu không khỏi nắm chặt dây an toàn, nghiêng đầu nhìn vẻ nghiêm nghị của người đàn ông bên cạnh. Thì ra vị thần Tề giáo sư trong mắt mọi người cũng có lúc kích động hoảng sợ đến vậy, Mạnh Hiểu Diêu bỗng có chút hâm mộ Chu Mông Mông.

Đến bệnh viện phụ khoa thành phố, số người xếp hàng đăng ký trong đại sảnh dường như so với bình thường nhiều hơn một ít. Mạnh Hiểu Diêu ngửi thấy mùi thuốc khử trùng nồng đậm, cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Tề Xuyên chạy đi hỏi hộ lý, còn cô định lấy di động ra gọi cho Mông Mông. Trong lúc điện thoại đang kết nối cô bỗng thấy mặt Tề giáo sư không đổi vội vã đi lên tầng hai, Mạnh Hiểu Diêu cúi đầu nghe điện thoại truyền ra tiếng tút tút, hoảng sợ vội vàng chạy theo sau.

Hai người vừa lên đến tầng hai liền thấy dòng người ngồi chờ dài trên ghế. Mạnh Hiểu nhìn thấy Chu Diễm một tay nâng trán cách đó không xa, vẻ cương nghị trên khuôn mặt khó có thể đoán được tâm trạng lúc này, có băn khoăn có tức giận, nhưng nhiều nhất vẫn là đau lòng.

Mạnh Hiểu Diêu đang định tìm kiếm bóng dáng của Chu Mông Mông nhưng bất ngờ thấy Tề Xuyên đi qua túm lấy cổ áo Chu Diễm, cô còn không hiểu chuyện gì đang xảy thì Chu Diễm đã bị một cú đấm mạnh mẽ.

Cú đấm đánh thẳng vào mặt Chu Diễm, ngay cả khóe miệng cũng bị xé rách. Mạnh Hiểu Diêu hoảng sợ tiến lên kéo Tề Xuyên lại, vội vàng nói: "Tề giáo sư, thầy làm gì vậy?"

"Bây giờ tôi đem lời của cậu trả lại nguyên vẹn cho cậu. Một người ngay cả em gái mình cũng làm tổn thương thì có tư cách gì nói tôi không thể đem lại hạnh phúc cho cô ấy?" Tề Xuyên buông Chu Diễm ra, đôi mắt đen như mực lộ ra vẻ lạnh nhạt.

Chu Diễm nhìn người đàn ông trước mặt, nâng tay lau khóe miệng rỉ máu, bỗng khinh thường cười mỉa một tiếng.

Mạnh Hiểu Diêu nghĩ đây là dấu hiệu Chu Diễm thực sự tức giận, vội vàng chắn trước Tề giáo sư, nhìn Chu Diễm nói: "Anh Tiểu Diễm, đủ rồi! Hai người không quan tâm tới cảm nhận của Mông Mông một chút được à?"

"Hiểu Diêu, em tránh ra." Chu Diễm giương mắt nhìn Mạnh Hiểu Diêu không chút kiêng kị nhìn mình, đưa tay đẩy cô sang một bên sau đó bước tới trước mặt Tề Xuyên.

Mạnh Hiểu Diêu ngạc nhiên, loạng choạng lùi sang trái một bước rồi nghe Chu Diễm mỉa mai hỏi Tề Xuyên: "Anh có thể đem lại hạnh phúc cho Mông Mông hay không tôi không cần biết. Bây giờ tôi hỏi chỉ anh một câu, anh có thể vì Tiểu Mông làm một chuyện hay không?"

Tề Xuyên không trả lời, chỉ nhìn vào mắt Chu Diễm, kiên định mà bình tĩnh.

Chu Diễm thấy Tề Xuyên như vậy, hừ lạnh một tiếng: "Bây giờ anh quỳ xuống, cầu xin tôi."

Nghe lời Chu Diễm nói Mạnh Hiểu Diêu kinh ngạc tột độ, nghiêng đầu nhìn sang Tề Xuyên. Ngay lúc cô nhìn thấy Tề Xuyên nhíu mày thì cánh cửa bên trong bỗng mở ra, một bóng người nhỏ nhắn đứng chắn giữa hai người.

"Anh hai, anh nói không giữ lời! Không nghĩ anh lại như thế!"

Người đi ra, đúng là Chu Mông Mông. Mông Mông tức giận nhìn chằm chằm Chu Diễm, tiếp tục nói: "Em đã kể hết tất cả cho anh, vì sao anh còn muốn làm khó chú ấy?"

Chu Diễm bỏ qua ánh mắt Chu Mông Mông nhìn mình, nâng ngón cái xoa xoa khóe miệng đau đớn. Thấy anh hai không trả lời, Chu Mông Mông mới quay đầu nhìn Tề Xuyên hỏi: "Chú, anh ấy vừa rồi không đánh anh chứ?"

Lúc này Mạnh Hiểu Diêu và Tề Xuyên có chút ngạc nhiên, hai người đều không nghĩ tới hóa ra là do một mình Chu Diễm tự biên tự diễn. Ai dè Chu Diễn lại bị Tề Xuyên đáp lễ một cú, lại còn đánh cho không nhẹ.

Tề Xuyên nhìn Chu Mông Mông nguyên vẹn không có chuyện gì, nâng tay day day huyệt thái dương, nói với Chu Diễm: "Chu đội, cậu có cái gì bất mãn có thể nói với tôi, xin đừng lấy Tiểu Mông ra làm trò đùa."

Chu Diễm nghe Tề Xuyên nói như vậy, nét mặt vốn lãnh khốc bỗng ngẩn ra. Nhưng lập tức đôi mắt lộ ra tia nguy hiểm cảnh cáo: "Cho dù hôm nay tôi vì Mông Mông tha cho anh. Nhưng cũng không có nghĩa trong tương lai ông nội tôi sẽ hạ thủ lưu tình."

Nói những lời này cho Tề Xuyên xong anh nghiêng đầu nhìn Chu Mông Mông, khuôn mặt anh bất đắc dĩ nhìn cô em gái: "Mông Mông, em có biết ông nội bình thường nhìn hiền lành thân thiện, nhưng một khi ông đã tức giận thì chuyện gì cũng có thể làm được. Chuyện của anh năm đó chính là bài học cho em. Cho nên hai người tốt nhất nên nghĩ ra biện pháp đối phó trước. Nếu không, đừng tùy tiện chọc giận ông."

Nhìn anh hai Chu Diễm khẽ thở dài, đôi mắt sáng ngời của Chu Mông Mông tối sầm lại, cô ảm đạm ngẩng đầu nhìn Tề Xuyên, mím môi nói: "Chú, em..."

Tề Xuyên trầm lặng, vươn tay ôm Chu Mông Mông vào lòng, không nói gì.

Chu Diễm xoay người đi xuống. Mạnh Hiểu Diêu nhìn đôi nam nữ đang ôm nhau, lại nhìn bóng dáng tuấn lãng sắp biến mất khỏi hành lang, vội vàng nhìn hai người nói: "Vậy... Mình đi trước."

Để Hiểu Diêu nhìn thấy cảnh này, Chu Mông Mông không khỏi có chút xấu hổ gật đầu.

**

Ở bên ngoài bệnh viện Mạnh Hiểu Diêu cố gắng đuổi theo Chu Diễm.

Lúc ấy cô thật sự không nghĩ gì nhiều. Có lẽ bởi vì trong lúc vô tình thấy Chu Diễm nói chuyện với Mông Mông, trong đôi mắt kia chợt hiện lên vẻ ưu thương. Hoặc cũng có thể cô thấy cứ để anh một mình rời đi như vậy, tâm cô không đành lòng. Cho đến sau này khi cô và Chu Diễm ở cùng một chỗ mới phát hiện, nếu lúc đó cô không đuổi theo Chu Diễm, có lẽ hai người sẽ không có khả năng đi với nhau đến cuối đời

"Anh Tiểu Diễm!" Mạnh Hiểu Diêu không ngờ Chu Diễm lại đi nhanh đến vậy, cô thở dốc vội vàng chạy theo.

Chu Diễm dừng bước, quay đầu nhìn cô, khóe miệng bầm tím khẽ nhếch lên: "Xem em kìa, không chịu rèn luyện gì cả. Có chuyện gì vậy?"

Mạnh Hiểu Diêu bị anh nói thoáng ngẩn ra, sau đó xấu hổ cười: "Bây giờ anh có rảnh không?"

Hiện tại Chu Diễm đang trong kỳ nghỉ phép nên khá nhàn nhã.

"Ừ."

Mạnh Hiểu Diêu thấy anh gật đầu, vội vàng nói: "Anh ở đây chờ em một lát, em đi mua ít đồ rồi quay lại đây."

Không đợi Chu Diễm hỏi cô mua cái gì, Mạnh Hiểu Diêu đã quay đầu chạy tới quầy thuốc. Chưa tới 10 phút sau cô đã chạy về, Chu Diễm nhìn đồ dùng y tế trong túi nilon nơi tay cô, cúi đầu cười.

Mạnh Hiểu Diêu chạy đến trước mặt anh, khom người chống hai tay lên đầu gối, vừa thở dốc vừa thở dài: "Em đúng là thiếu rèn luyện thật, mới đi có vài bước thôi mà thiếu chút nữa ngay cả mạng nhỏ cũng không còn!"

Khi cô nói xong những lời này, Chu Diễm đột nhiên ngồi xổm xuống đưa lưng về phía cô, trêu chọc nói: "Thân mình con gái là quý giá nhất, không ngại nếu anh dùng lưng cõng em chứ?"

"..." Mạnh Hiểu Diêu nhìn tấm lưng to rộng phía trước, trái tim bất giác đập nhanh hơn.

Thấy cô không nhúc nhích Chu Diễm cũng không quay đầu, chỉ thúc giục nói: "Em không lên, anh một mình đi trước đó."

Khuôn mặt Mạnh Hiểu Diêu ửng hồng, khom người áp lên lưng anh. Lúc đó hai người chỉ nhau qua lớp vải mong manh, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người anh, còn có mùi sữa tắm ấm áp.

"Em thật nhẹ, có ăn nhiều cơm không vậy?" Chu Diễm dễ dàng đứng lên, cõng cô đi đến bãi đỗ xe phía trước.

Mạnh Hiểu Diêu vốn đang xấu hổ nắm lấy hai vai Chu Diễm, đột nhiên nghe anh hỏi bỗng nhớ tới ngày nhỏ khi cha cô cõng cô, cũng nói câu tương tự. Giật mình bừng tỉnh, trong mắt đã có chút ẩm ướt, Mạnh Hiểu Diêu vội gật đầu: "Có, em ăn rất nhiều."

Trên đường tới bãi đỗ xe hai người không nói thêm gì nữa. Cho đến khi vào trong xe, Mạnh Hiểu Diêu có chút mất tự nhiên lấy ra cồn sát trùng và tăm bông, nhìn Chu Diễm nói: "Đừng cử động, để em giúp anh bôi thuốc."

Chu Diễm có chút ngạc nhiên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ nghiêm trọng của Mạnh Hiểu Diêu nói: "Da anh không giống da thịt con gái non mềm như vậy, vết thương này trong quân đội có đáng là gì."

"Vậy sao anh lại để cho Tề giáo sư đánh?" Mạnh Hiểu Diêu cau mày nói.

Thấy cô nói như vậy, Chu Diễm lại thoáng ngạc nhiên, sau đó mỉm cười: "Anh không phải để cho anh ta."

"Thế... Làm sao có thể?" Mạnh Hiểu Diêu không khỏi kinh ngạc.

Thấy cô rối rắm không tin, Chu Diễm cũng không nhiều lời giải thích, cầm lấy chìa khóa mở khởi động xe, hỏi: "Về trường phải không?"

Mạnh Hiểu Diêu hoàn hồn, thấy anh đã khởi động xe liền vội vàng nói: "Em còn chưa bôi thuốc cho anh."

Lúc này Chu Diễm thu lại nụ cười, nghiêng đầu thâm ý nhìn cô: "Hiểu Diêu, anh không phải là bạn trai em."

"Em..." Mạnh Hiểu Diêu nhất thời nghẹn lời.

Chu Diễm chuyển tầm mắt, nhìn con đường trong gương chiếu hậu, tay đặt trên vô lăng, tựa như vô ý nói: "Anh không muốn tạo cho em sự hiểu lầm không cần thiết."

Mạnh Hiểu Diêu nghe vậy, tay cầm cồn sát trùng và tăm bông bất giác hạ xuống, đặt lên đầu gối.

**

Kỳ thật Tề Xuyên bị đánh cũng không nhẹ. Khi Chu Mông Mông thấy mấy vết bầm tím trên ngực anh, vừa đau lòng vừa tức: "Cách quần áo mà cũng đánh đến thế này, anh hai ra tay tàn nhẫn quá!"

Nói xong cô nhìn Tề Xuyên: "Hay là chúng ta đi chụp X-quang kiểm tra xem có bị tổn thương tới xương không?"

Tề Xuyên kéo quần áo xuống, buồn cười xoa đầu Chu Mông Mông nói: "Không có gì, trước kia mẹ anh đã từng kiểm tra cho anh, nói cơ thể anh xương rất chắc."

"Hả..." Chu Mông Mông nghe anh nói không khỏi ngẩn người, sau đó mới phản ứng lại: "Chú, có phải anh cố ý để cho anh hai đánh đúng không?"

Tề Xuyên thấy cô hiếm khi có chút thông minh, cúi đầu hôn lên trán cô một cái: "Nếu anh không để cho cậu ta đánh, cậu ta có thể nhanh như vậy buông tha cho chúng ta hay sao?"

Chu Mông Mông ngạc nhiên chớp mắt. Sau đó cô giống như nghĩ tới cái gì, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Tề Xuyên, nhíu mày nói: "Nếu anh hai đã tha cho chúng ta, vậy anh cả anh tính sao bây giờ? Chẳng lẽ cũng như vậy sao?"

Tề Xuyên lắc đầu ôm vào trong lòng, cố ý chuyển chủ đề hỏi Chu Mông Mông: "Khi nãy nghe anh hai em nói chúng ta đừng đi vào vết xe đổ của cậu ta, trước kia đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Bị anh hỏi bất ngờ, khuôn mặt Chu Mông Mông trầm xuống, có chút không muốn nhớ lại chuyện kia đã qua mười năm. Nhưng cô không muốn giấu diếm Tề Xuyên, dù sao cũng do chuyện này mới khiến cô do dự, càng cố ý muốn giấu cho ông nội biết.

Chu Mông Mông ôm chặt thắt lưng Tề Xuyên, nhích vào sâu trong lòng anh, tựa như chỉ có cảm nhận thấy nhiệt độ cơ thể anh mới khiến cô có dũng khí để kể lại chuyện của anh hai.

"Lúc em chín tuổi anh hai còn học lớp 11, khi đó anh ấy đang hẹn hò với mối tình đầu được hai năm, chị ấy tên là Sam Tuyết. Chị Sam Tuyết rất hiền, tính cách cũng rất tốt, đối với em như em gái ruột. Anh hai trước kia hay nói với em, chờ anh ấy tốt nghiệp đại học liền cưới chị Sam Tuyết vào nhà. Nhưng ngày vui chẳng được bao lâu, hai người hẹn hò qua năm thứ ba bỗng chia tay." Cô nói tới đây, chán nản cọ cọ vào lòng Tề Xuyên: "Thật ra khi đó anh hai và chị Sam Tuyết yêu nhau rất sâu đậm, thậm chí có thể chết vì nhau. Nhưng cuối cùng lại bị ông nội em ngăn cản."

Cảm thấy Tề Xuyên cúi đầu nhìn mình, cô giương mắt nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt đầy đau xót và sợ hãi: "Chú à, anh có biết là vì sao không?"

Tề Xuyên thấy cô như vậy trong lòng khẽ động, lắc đầu.

Giây tiếp theo, Chu Mông Mông thở dài nói: "Đơn giản là vì...chị Sam Tuyết mang thai đứa nhỏ của anh hai."