Chú À, Anh Không Biết Yêu

Chương 25: Đêm đầu tiên hôm đó

Tối nay Chu Mông Mông ngủ cạnh Tề Xuyên, bỗng mơ một giấc mơ, là đêm đầu tiên của cô và Tề Xuyên vào mấy tháng trước.

Còn nhớ hôm đó là sinh nhật Tề Mông hai mươi ba tuổi, Tề Mông mời rất nhiều bạn bè, ở sân sau biệt thự cạnh hồ bơi mở party. Lúc ấy Tề Xuyên cũng có ở nhà. Tuy nhiên anh ngại dưới lầu ồn ào, vì thế anh ở trên thư phòng tầng 3 có cách âm.

Tối đó cô bị Tề Mông chuốc uống không ít rượu, mà rượu lại khiến con người ta to gan hơn.

Cô choáng váng mơ hồ bước vào một căn phòng cao cấp rất lớn, rất sạch sẽ. Chu Mông Mông vốn cảm thấy buồn ngủ nên muốn nằm trên giường ngủ một lát. Bỗng vô tình nghe thấy có tiếng người đi vào, sau đó nghe thấy tiếng nước chảy.

Cô nghi hoặc, dụi mắt, bước đến phòng tắm.

Lại nói phòng tắm trong nhà Tề Mông rất lớn, rất OPEN, phong cách rất Motel. Tường nhà tắm thủy tinh mờ ảo có vòi sen ở giữa, bồn tắm jacuzzi hình tròn siêu lớn đủ rộng cho hai người, cách nhau bởi một tấm rèm màu trắng.

Cô vừa tới liền phát hiện trong nhà tắm thủy tinh mờ ảo hình như có người đang đứng. Bởi vì sương mù dày đặc nên cô nhất thời không rõ là nam hay nữ.

Cô đang tự hỏi ‘sao ai lại tắm ở đây’, bỗng thấy một bàn tay thon dài rắn chắc với lên tường thủy tinh lấy khăn bông trắng. Không quá vài giây người đó bao nửa dưới, đi ra ngoài.

Chu Mông Mông nhanh chóng bị cảnh đẹp nam sắc trước mặt khiến cho mê mẩn. Lúc này tóc Tề Xuyên còn nhỏ giọt, bọt nước dọc theo thân thể cường tráng chảy xuống đường cong gáy, quy tụ thành giọt nước tròn trước ngực, lại dọc theo cơ bụng rắc chắc như vân da nàng tiên cá xinh đẹp, chạy vào thẳng bên trong chỗ khăn quấn lại, không biết phía dưới có hay không cũng...

Tầm mắt dừng rất lâu ở bên dưới như ẩn như hiện, Chu Mông Mông nuốt nước miếng, ngây ngốc ngây ngốc, cô còn tưởng rằng mình đang ngủ, được trời ban phúc tặng cho một giấc mộng đẹp.

Trong lúc hai mắt Chu Mông Mông sáng rực ngắm mỹ nam, thì mỹ nam lại thiếu kiên nhẫn nhăn mày nói: "Cô vào đây bằng cách nào?"

"A?" Chu Mông Mông thấy chú mỹ nam hỏi mình, cười hắc hắc, nâng tay áp vào hai má: "Cháu nằm mơ vào."

"Nằm mơ?" Tề Xuyên nhíu mày.

Chu Mông Mông nhéo mặt mình: "Đợi chút, cháu đau sẽ quay về." Nhưng cô véo mặt mình đau đến rơi nước mắt cũng không tỉnh lại.

Tề Xuyên thấy bộ dạng cô ngây ngốc nghiêng đầu nhéo bên này một cái, bên kia một cái, giống như muốn chứng minh cái gì đó thì vươn tay kéo tay Chu Mông Mông lại.

"Chúng ta đi ra ngoài rồi nói sau."

Chu Mông Mông ngoan ngoãn gật đầu, bị anh nắm tay dắt đi ra ngoài, ai ngờ đầu cô bỗng choáng váng, cũng không chú ý dưới chân đạp phải cái gì, ‘bụp’ một tiếng đầu liền đụng vào tấm lưng trần của người đàn ông phía trước.

Thoáng chốc mặt cô bị dính đầy nước trên lưng anh, cô định nâng tay lau mặt bỗng cảm thấy người phía trước có lẽ bị mình đụng chắc đau hơn, thế là cô vội vàng xoa xoa lưng anh, thổi vù vù nói: "Thật ngại quá!"

Nhất thời Tề Xuyên bị bàn tay nhỏ bé sờ mó cứng cả người, lại nghe thấy Chu Mông Mông phía sau say khướt cười nói: "Oa, chú à, làn da chú thật tốt! Không nghĩ tới nằm mơ mà cũng giống thật nữa."

"Cô nghĩ là cô mơ thấy tôi?" Tề Xuyên xoay người nhìn cô, ánh mắt Chu Mông Mông lướt qua hai điểm nho nhỏ trước ngực ai đó rồi mới ngẩng đầu nói: "Đương nhiên rồi, Chú là mối tình đầu của cháu đó!"

Lời này của cô khiến đôi mắt Tề Xuyên hiện lên tia cảm xúc khác thường, anh hơi cúi đầu, kéo gần khoảng cách giữa hai người xuống chỉ còn nửa gang bàn tay.

Chu Mông Mông cảm thấy bên tai nóng bỏng, chợt nghe anh dùng giọng nói trong trẻo lạnh lùng nhưng lại rất quyến rũ hỏi mình: "Nếu đã là như thế, vậy cô có muốn trong mơ thực hiện mong ước nào không?"

Nghe anh hỏi, Chu Mông Mông suy nghĩ, chớp chớp đôi mắt to, không lâu sau vỗ vỗ bộ ngực 32B trả lời: "Mong ước của cháu là muốn chú chấp nhận lời thổ lộ của cháu, còn hôn cháu nữa!"

"Chỉ như vậy?" Khóe miệng Tề Xuyên tà mị cong lên.

"Dạ, chỉ như vậy!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Mông Mông vô cùng kiên quyết, khẳng định đáp.

Tề Xuyên cười nhẹ: "Chỉ có ngang ấy tiền đồ."

Nhưng khi anh vừa dứt lời, Chu Mông Mông bỗng chồm tới ôm lấy cổ nhảy lên người anh, hai chân vắt chéo lên eo anh, trông giống như mới tỉnh ngộ nói: "Đúng nha! Hiện tại đang nằm mơ, cháu làm gì với chú cũng là là giả, chú sẽ không biết!"

Tề Xuyên bị hành động bất ngờ này của cô gây chấn động, Chu Mông Mông thừa cơ chụt một cái bên má trái Tề Xuyên: "Chú à, chú nói đúng không?"

"Ừ." Tề Xuyên một tay nâng eo cô, một tay lau nước miếng trên mặt, có chút dở khóc dở cười.

Nhưng giây tiếp theo Tề Xuyên đã nâng cô lên, rồi môi hai người chạm vào nhau. Chu Mông Mông giật mình, Tề Xuyên đã hàm trụ đôi môi xinh đẹp, xâm nhập vào trong cùng đầu lưỡi cô dây dưa một chỗ, say mê cuồng dại. Phút chốc anh ôm Chu Mông Mông ra khỏi phòng tắm, ngã xuống giường lớn mềm mại.

Chu Mông Mông mơ mơ màng màng cảm thấy phía trên bị đè ép, hơn nữa lại là người mình rất thích. Lúc này cô si ngốc cười, đôi mắt mở to nhìn người đàn ông trước mặt thổ lộ lần thứ hai: "Chú, em rất thích anh."

Người đàn ông không nói gì, cũng không cự tuyệt không đồng ý, chỉ cúi đầu hôn cái miệng nhỏ nhắn như trái anh đào, cắn mút. Nhất thời hai người giống như con cá khát nước cứu nhau trong lúc hoạn nạn, quấn quýt triền miên.

Tề Xuyên nâng tay tháo trói buộc cuối cùng trên người cô, ngón tay mạnh mẽ giống như một ngọn lửa nóng đốt cháy hết tất cả các khu vực nhạy cảm.

Cho đến khi cảm giác được tay anh đột nhiên trượt vào giữa hai đùi, Chu Mông Mông mới giật mình, đôi mắt đẹp mở to lấp lánh, sáng ngời mà ướt át.

Cô run rẩy nói: "Em... Em sợ..."

Tề Xuyên biết đây là lần đầu tiên của cô nên cô khó tránh khỏi lo lắng. Anh cúi đầu hôn lên trán cô trấn an, kiềm chế dục vọng khàn khàn nói: "Nếu em không thích, sẽ không làm nữa."

Nhìn mắt người kia đã hằn lên tơ máu, Chu Mông Mông hít mũi hỏi: "Không làm nữa, chú sẽ rất khó chịu sao?"

Tề Xuyên bất đắc dĩ mỉm cười, hôn lên vành tai cô: "Ừ, rất khó chịu."

Cũng không biết Chu Mông Mông nghĩ thế nào sau khi lắng nghe câu trả lời của Tề Xuyên, trong đầu chợt nhớ tới tác phẩm ‘As you like it’ của Shakespeare có câu: Love is merely a madness.

Có lẽ bây giờ cô cũng bị điên rồi, vì tình yêu, cô sẵn sàng trả giá.

Một đêm này Tề Xuyên trở thành người đàn ông đầu tiên của Chu Mông Mông, cũng là người đàn ông duy nhất trong cuộc đời này của cô. Cô thấy mình rất hạnh phúc.

Hạnh phúc như vậy, đột nhiên khiến cô toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Mở mắt ra, xung quanh tối đen. Cô thở dốc, vội vàng mở đèn ngủ cạnh giường.

Xoay đầu, Tề Xuyên cũng đã tỉnh lại.

Anh ngồi dậy liền thấy khuôn mặt tái nhợt của cô, không khỏi lo lắng hỏi: "Em mơ thấy ác mộng sao?"

Chu Mông Mông lắc đầu, bỗng cảm thấy người đàn ông trước mắt có chút xa lạ. Cô hoảng sợ, lại nghĩ tới đêm đó mình hồ đồ làm chuyện ấy. Cô không biết mình bị làm sao nữa? Chẳng lẽ do nụ hôn kia của Tôn Nghiêm Đông khiến cô cảm thấy áy náy?

Hoặc là, tự mình giữ lấy hạnh phúc, chỉ là một giấc mộng?