*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường Dũng nói quá cường điệu, hiển nhiên là đang lừa dối tôi, nhưng có một điều anh ta nói rất đúng, dáng vẻ sâm tinh này quả thật rất đáng yêu, nếu như không phải vì cứu Tô Mộc thì tôi thật không nỡ làm tổn thương nó dù chỉ một chút.
Ngay khi tôi cùng Đường Dũng còn đang đứng thảo luận về sâm tinh thì sâm tiếng khóc của sâm tinh trước mặt đột nhiên im bặt khiến tôi cùng Đường Dũng đồng loạt sửng sốt một chút, đưa mắt nhìn nó.
“Đem cởi chỉ đỏ ra.” Một âm thanh ồm ồm không rõ đột nhiên từ trong miệng sâm tinh phát ra, lúc này nó đã trợn đôi mắt nhìn thấy chúng tôi, chính xác mà nói là nhìn thấy tôi, ánh mắt sáng giống như ngôi sao giữ biển khơi khiến người ta không tự chủ được muốn nghe lời nó.
Đầu óc tôi có chút trống rỗng, chờ đến khi tôi lấy lại tinh thần thì trong đầu đột nhiên xuất hiện một cái tên.
Hồ Ba!
Chẳng trách vừa rồi tôi thấy nó quen mắt như vậy, bây giờ mới nhớ hình dáng của nó rất giống tiểu yêu Hồ Ba trong phim điện ảnh “Bắt Yêu” chiếu hai năm trước, rất đáng yêu.
Mắt nó tròn vô chợt lóe lên nhìn tôi, cái miệng hồng hào nhỏ nhắn nở nụ cười ngọt vô hại, đơn giản là cực kỳ dễ thương!
Tôi liền có chút hốt hoảng, đi lên phía trước cởi dây đỏ trên người nó, thậm chí còn không hiểu sao vừa rồi tôi lại nhẫn tâm như vậy, sâm tinh nho nhỏ đáng yêu này mà tôi còn định gây thương tổn. Cho dù Tô Mộc không có sâm tinh sẽ không tỉnh tại thì cũng có làm sao, tôi cũng chỉ cần chờ hai năm là anh ấy sẽ tỉnh, còn sâm tinh chỉ có một, tôi phải bảo vệ nó, vạn vạn không thể để nó bị thương tổn.
Tôi vừa nghĩ vừa kéo sợi dây trên người nó, nhưng kỳ quái chính là trên người nó rõ ràng chẳng qua chỉ là bị sợi len đỏ trói mà thôi, nhưng lúc này sợi len lại bền chắc như dây thép vậy, tôi kéo thế nào cũng không nhúc nhích. Hơn nữa cũng không biết gã Đường Dũng kia dùng phương pháp gì mà đem sợi dây trói chặt như vậy, thậm chí tôi tìm mối buộc cũng không thấy, giống như sợi dây này vốn là một dây tròn khép kín, không có đầu cũng không có đuôi.
Rất nhanh tôi đã đổ mồ hôi tới lạnh cả người, sâm tinh dường như càng luống cuống hơn tôi, mắt tròn vo của nó vẫn chớp nhìn tôi, thấy tôi hồi lâu không có tiến triển gì liền nóng nảy, giọng ồm ồm nói: “Cắn đứt! Cắn bể đầu lưỡi, đem máu nhỏ xuống sợi dây.”
“Được!” Tôi cười với sâm tinh một cái, trìu mến nhìn nó giống như nhìn con của tôi, chỉ cẩn có thể cứu nó thì cắn bể đầu lưỡi có là gì.
Tôi nói xong liền dứt khoát đặt đầu lưỡi vào giữa hai răng cắn mạnh.
“Ái…” Một tiếng hét thảm liền vang lên bên tai tôi. Đau…
Tôi cảm thấy đau nhói trong lòng, nhưng lại cảm thấy có gì đó là lạ.
Cố gắng suy nghĩ một lúc tôi mới hoảng hốt nhận ra tiếng kêu rên vừa rồi hình như không phải phát ra từ trong miệng tôi, hơn nữa hình như tôi cũng không cảm thấy đau đớn.
Hồ Ba