Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 115: Tin nóng

Nghĩ tới đây đột nhiên lòng tôi run lên.
Từ hành động hôm nay của anh ấy đối với tôi mà nói, tôi cảm nhận được anh ấy vẫn quan tâm tôi.


Hơn nữa suy nghĩ kỹ một chút, rõ ràng anh ấy đang rất phải kiềm chế, sở dĩ ở công ty Tô Thịnh lớn tiếng với tôi như vậy cũng là do phải kiềm chế quá lâu, đột nhiên bùng nổ.


Nhất định anh ấy có nỗi khổ gì đó, nếu không cũng sẽ không hao tổn tu vi mà tu luyện ngọc bội cho tôi. Đem lực cực âm kia tiến hóa nhất định hao phí không ít tu vi của anh ấy đi?
Tột nhiên tôi rất đau lòng, thậm chí mũi còn cay cay, rơi lệ.


Tức giận, tôi tự tát mình một cái, hận mình đầu óc chậm chạp đi giận anh ấy lâu như vậy, sao lại không sớm nghĩ tới anh ấy có nỗi khổ riêng?
Hơn nữa anh ấy đã biến thành như vậy, mới vừa rồi còn hỏi tôi có thể chấp nhận anh ấy như vậy hay không, tôi lại chần chờ.
Tôi chần chờ cái khỉ gì a!


Tôi yêu chính là con người này của anh ấy, không phải vì khuôn mặt đẹp trai. Mặc dù ban đầu tôi đúng bởi vì gương mặt quá soái đó mà có hảo cảm với anh ấy, nhưng bây giờ dáng dấp anh ấy ra sao đã không quan trọng, chỉ cần người kia là anh ấy, anh ấy là Tô Mộc liền tốt.


Tôi lau nước mắt, nhìn xung quanh lớn tiếng gọi Tô Mộc mấy câu, nói cho anh ấy rằng tôi không quan tâm dáng dấp anh ấy ra sao, tôi có thể tiếp nhận anh ấy ngay bây giờ, chỉ cần anh ấy chịu xuất hiện trở lại là được.


Nhưng bốn phía không có bóng dáng Tô Mộc, cũng không có tiếng đáp lại, có lẽ anh ấy đã không còn ở bên cạnh tôi nữa.
Lòng tôi rất áy náy, nghĩ đến những gì gần đây Tô Mộc phải chịu liền thấy lòng đau thắt như đang rỉ máu.


Có lẽ nghe được tiếng của tôi gọi, Tô Đoàn từ trên lầu đi xuống, thấy tôi đang khóc liền mang theo hộp khăn giấy, sau đó ngồi bên cạnh tôi, thở dài nói: “Bà Hai, xem ra bà đều biết rồi?”


“Biết cái gì? Cậu biết Tô Mộc xảy ra chuyện gì có phải không? Rốt cuộc anh ấy xảy ra chuyện gì, tại sao lại đột nhiên biến thành như vậy?” Tôi nghe thấy sự kỳ quặc trong lời nói của Tô Đoàn liền hỏi cậu ta.


Sắc mặt cậu ta trầm xuống, thấy tôi khóc nhiều như vậy có lẽ cậu ta cũng rất khó chịu, nhè nhẹ vỗ bả vai tôi, nói: “Thật ra cháu cũng không rõ cụ thể lắm, cháu chỉ vô tình nghe lén được ba cháu nói, nói gì đó bởi vì bà mà ông Hai mới kết hôn với Lâm Yến Nhi, chỉ cần bà còn sống thì kế hoạch của ông Hai sẽ hỏng cho nên ông ấy phải loại bỏ bà gì đó.”


Trên mặt cậu ta vừa hiện vẻ áy náy, nói tiếp: “Cháu mới vừa nói tìm bà có việc gấp chính là chuyện này, ba cháu muốn hạ thủ với bà, bây giờ tình cảnh của bà rất nguy hiểm mà cháu lại không tìm được bà, may mà đúng lúc bà lại gọi cho cháu. Tiếp theo bà đừng ra khỏi cửa, biệt thự này lúc đi vào cháu đã nhìn rồi, đã bị hai người đồng thời bày trận, rất an toàn. Sau này bà thiếu cái gì cứ nói cho cháu, cháu sẽ mua về cho bà, ngàn vạn lần bà đừng bước chân ra khỏi cửa.”


Cậu ta nói rất chân tình nhưng sự chú ý của tôi đều ở câu nói trước của cậu ta.
Cái gì mà Tô Mộc vì tôi nên mới cưới Lâm Yến Nhi, cái gì mà Tô Thịnh nói kế hoạch hỏng…
Tôi hỏi Tô Đoàn đây rốt cuộc là có ý gì.


Nhưng Tô Đoàn lắc đầu một cái, nói cậu ta cũng không biết, những lời này đều là cậu ta nghe trộm được loáng thoáng, lúc đó cha cậu ta đang nói chuyện với người khác, ngay lúc mấu chốt nói chuyện quan trọng thì người kia đột nhiên ngăn cha cậu ta lại, còn đi ra kiểm tra cửa sổ, sợ bị phát hiện nên cậu ta không dám nghe nữa.


Thấy cậu ta không nói được nguyên nhân nên tôi cũng không hỏi thêm gì.
Hơn nữa Tô Mộc cũng vừa mới đề cập tới, nói tôi không nên đi ra ngoài, không nên trêu chọc người không nên trêu chọc, anh ấy muốn nói tới Cản Thi phái, hay là Tô Thịnh?


Nghĩ tới anh ấy gầy đáng sợ như vậy tôi liền kể cho Tô Đoàn nghe, hỏi cậu ta có biết nguyên nhân là gì không.
Tô Đoàn nghe được cũng có chút bất ngờ, hiển nhiên sau khi Tô Mộc biến mất thì cậu ta chưa gặp lại Tô Mộc.


“Ông Hai là quỷ, hơn nữa ông ấy cũng không phải thiên thai, theo như bình thường thì hình dáng sẽ không thay đổi, luôn duy trì ở thời điểm ông Hai chết mới đúng. Tại sao lại gầy như vậy? Đây nhất định là có ẩn tình gì đó, bây giờ cháu cũng không biết nhưng nhà cháu có rất nhiều sách cổ, cháu về sẽ tìm kiếm xem sao, nếu có thông tin gì cháu lập tức chạy tới nói cho bà biết.” Tô Đoàn nói.


Sau đó cậu ta nói đi siêu thị mua cho tôi một số đồ vật hàng ngày, rồi đi ra cửa.
Vừa ra đến trước cửa cậu ta lần nữa nhấn mạnh bảo tôi sắp tới không nên ra ngoài, nếu không sẽ rất nguy hiểm.


Bây giờ Đường Dũng bị thương, tôi phải chăm sóc cho anh ta, còn phải chăm sóc cho cha mẹ tôi, tự nhiên cũng sẽ không ra khỏi cửa.


Nhưng là, mặc dù tôi tìm được nơi Cản Thi phái ẩn giấu cương thi nhưng tôi vẫn chưa tìm được Giao tiên. Hơn nữa còn có một cương thi chạy trốn, Cường Tử đuổi theo bà ta, cũng không biết bây giờ Cường Tử còn sống không?


Nghĩ tới đây tôi liền lấy điện thoại ra gọi cho Cường Tử để xác nhận anh ta còn an toàn. Điện thoại truyền tới tiếng chuông báo bận, cũng không có ai nghe điện thoại.
Lòng tôi chùng xuống, có cảm giác bất an, Cường Tử nhất định là lành ít dữ nhiều.


Không gọi được Cường Tử tôi lập tức mở internet lên, bấm hai cái muốn xem ở Giang Minh có xuất hiện tin tức về án mạng không.
Ai ngờ còn chưa kịp tìm kiếm tin tức về Giang Minh liền thấy tin đứng đầu có tiêu đề: Thấy cương thi xuất hiện ở nơi nào đó…


Tôi giật mình, lập tức mở bài đó lên, chỉ thấy người dùng gửi liên tiếp 9 bức ảnh lên, 5 bức đầu đều là người nào đó bị cắn máu chảy toàn thân, trên người chỉ thấy một lỗ thật sâu đầy máu, nhìn một cái liền biết là do răng nhọn cắn. Bốn ảnh sau thì chính là hình ảnh kinh sợ về cương thi trong phim truyền hình.


Mặc dù mấy tấm ảnh kia rất hỗn loạn, cả người đều đầy máu nhưng tôi vẫn có thể nhìn ra, đó chính là Cường Tử!
Người vừa mới còn sống sờ sờ bây giờ bị cắn thành như vậy khiến tôi ngây người, không thể nói đang cảm thấy gì.
Đau buồn? Ưu thương? Tự trách? Áy náy?


Có lẽ đều có một chút, nếu không phải tôi đã không ngăn anh ta lại có lẽ anh ta sẽ không chết.


Nhưng tại sao Cường Tử lại phải đuổi theo bà lão kia, ngay cả Đường Dũng cũng bị bà lão cào cắn bị thương, hẳn anh ta nhất định biết bà lão đã biến thành cương thi vậy mà còn quên mình đuổi theo như vậy, chẳng lẽ bà lão kia chính là mẹ của Cường Tử?


Tôi đang suy nghĩ thì mục tin nóng nháy mắt lại thay đổi, lần này biến thành Người ma giết người náo động Giang Minh.
Mọi người đưa tin, trong thôn Vu gia ngoại thành Giang Minh đột nhiên chết rất nhiều người dân, cả con đường hễ ai nhìn thấy người ma đều chết sạch.


Ở dưới cũng đăng kèm theo ảnh, nhìn ảnh thì cảnh đúng là ở trong thôn, con đường bên trái bên phải nằm hơn mười thi thể, mỗi thi thể cũng đều toàn thân là máu.
Ở bình luận dưới bài viết đều nói là cương thi gây án, Giang Ming xuất hiện cương thi.


Tin tức truyền đi rất nhanh, hơn nữa độ hot còn đang không ngừng lên cao, cứ cách mỗi mấy giây lại thấy hình ảnh mới ở phần bình luận.
Số người chết nhiều như vậy, hơn nữa chết bí ẩn như vậy khiến toàn bộ internet bùng nổ, Giang Minh trong nháy mắt biến thành nơi đầu gió đỉnh sóng.


Tôi lập tức gọi điện cho Tô Đoàn, để cậu ta nhanh lên internet đọc một chút, chuyện này nằm ngay dưới mắt Tô gia, lúc trước Tô gia có thể mặc kệ nhưng bây giờ có cương thi chạy thoát thì Tô Thịnh cũng không thể mặc kệ không để ý tới đi.


Tô Đoàn đáp mội tiếng nói sẽ xem ngay, tôi cúp điện thoại lại lần nữa lục mạng internet nhưng mọi thứ đã khôi phục bình thường, những tin về cương thi tôi lưu lại lúc này đã không tìm được nữa.


Không tới một phút sau, tất cả tin liên quan tới chuyện này đều bị xóa sạch sẽ, tin lớn như vậy nếu để mặc cho truyền đi nhất định sẽ khiến đại loạn, ít nhất chính quyền Giang Minh sẽ gặp áp lực rất lớn.


Tô Thịnh có quan hệ không tệ với quan chức, bây giờ chính quyền đã biết chuyện hẳn sẽ để cho Tô Thịnh ra tay giải quyết.
Chắc chắn điểm này khiến tôi không lo lắng nữa, lên lầu nhìn Đường Dũng một cái.


Vết thương của anh ta đã được xử lý xong, trên mông bị băng đầy vải trắng, nằm sấp ở trên giường.
Người vẫn chưa tỉnh.
Cũng may anh ta không còn độc thi, sắc mặt đã khá hơn nhiều.


Tôi thấy anh ta không sao liền đi qua phòng cha mẹ tôi nhìn một cái, lại cho bọn họ uống nước mật đường rồi cũng xuống lầu nghỉ ngơi.
Trải qua một buổi tối dày vò khiến tôi mệt mỏi hết sức.


Ngủ hơn nửa ngày, tới khi tôi tỉnh thì Diệu Diệu đã về, trước mặt nó là một đống lớn đồ ăn, hiển nhiên là đồ do Tô Đoàn mua về, đang mặt mày ủ dột không biết nên làm gì.


Thấy tôi tỉnh nó lập tức chạy tới tìm tôi nhờ giúp đỡ, nói đại ca nó đói, bảo tôi đút đồ ăn cho Đường Dũng.
Tôi gật đầu một cái, làm một phần cơm rang trứng đưa lên cho Đường Dũng.


Mấy ngày kế tiếp tôi theo lời của Tô Mộc ở lại trong biệt thự, một bước cũng không bước ra khỏi cửa, mỗi ngày ngoại trừ chăm sóc Đường Dũng cùng cha mẹ tôi, ăn uống sinh hoạt thường ngày thì chính là ngồi ngẩn người trong phòng khách chờ kết quả Tô Đoàn tìm kiếm thông tin.


Khoảng một tuần lễ sau, tâm tình tôi nóng nảy bất an, thậm chí nghi ngờ có phải Tô Đoàn đã quên mất chuyện này hay không. Ngay khi tôi sắp không nhẫn nại được, muốn gọi điện cho Tô Đoàn hỏi xem tình hình thế nào thì Tô Đoàn rốt cuộc đã tới!


Lần này cậu ta không chỉ mang tới rất nhiều đồ ăn mà còn mang cho tôi một cuốn sách cổ.
Cuốn sách cổ là bản đóng bằng dây, các trang sách bao gồm cả bìa đều được làm bằng da đã ố vàng, sờ lên da rất mịn, giống như da người vậy, hết sức tinh xảo.


Tôi lập tức nhớ tới Vương quả phụ đã từng may quần áo da người, vội hỏi Tô Đoàn sách này làm bằng chất liệu gì, có phải làm bằng da người hay không.


Tô Đoàn bất ngờ nhìn tôi một cái, do dự một chút rồi gật đầu, nói: “Quyền này đúng là sách tổ truyền của Tô gia, đúng là làm bằng da người. Cháu tìm thấy trong quyển sách này một loại thuật pháp có chút tương tự như tình huống của ông Hai bây giờ. Bên trong ghi lại là phương pháp kéo dài tính mạng cho người khác, chính là dùng pháp thuật đem tính mạng của mình chuyển tới trên người sắp chết, dùng tuổi thọ còn dư của mình từ đổi cho vong hồn người chết từ tay âm sai (âm sai/ âm soa: người đi bắt linh hồn xuống địa ngục), sau khi đổi được hồn phách là có thể kéo dài được sinh mạng người sắp chết, nói trắng ra là thuật pháp dùng một mạng đổi một mạng.”


“Một mạng đổi một mạng?” Tôi nghe Tô Đoàn nói có chút bất ngờ, nhìn sách kia, nói: “Anh ấy không phải quỷ sao, bản thân không có tuổi thọ sao còn có thể dùng thuật pháp một mạng đổi một mạng, cậu có nhầm không?”


“Vấn đề là ở đây, mặc dù ông Hai là quỷ nhưng tuổi âm của ông lại lớn, hơn nữa khi chết là người có đạo hạnh, tốc độ tu luyện cực nhanh, ông đã dùng lực cực âm trên người giao dịch với âm sai, âm sai chắc sẽ không cự thuyệt. Chỉ là lực cực âm là toàn bộ năng lượng của hồn phách, đem lực cực âm trao đổi cho người khác không khác gì đem nửa cái mạng trao cho người khác, tự nhiên sẽ rất gầy. Đây là pháp thuật trong tất cả các loại phù hợp nhất với tình huống của ông Hai bây giờ.”


Tôi chau mày, chầm chậm gật đầu một cái, nhưng tôi vẫn có chỗ không hiểu, hỏi Tô Đoàn: “Coi như là vậy đi, nhưng anh ấy vì muốn cứu ai mà hy sinh lớn như thế? Cho dù là Lâm Yến Nhi thì bản thân cô ta cũng là quỷ, chưa tính là người sắp chết thì dường như thuật pháp này cũng không có tác dụng với Lâm Yến Nhi đi?”


Trừ Lâm Yến Nhi, tôi không nghĩ ra Tô Mộc sẽ vì ai mà phí khí lực lớn như vậy.
“Vì cứu bà.” Tô Đoàn trầm giọng nói, cặp mắt của cậu ta nhanh chóng nhìn tôi một cái, sau đó lại cứu đầu, biểu tình rất phức tạp.