Chồng Tôi Mang Theo Không Gian Trùng Sinh

Chương 4: Vợ ơi, ăn quýt

Edit: Lan

Beta: Lily_Carlos

Trời sinh phụ nữ đã thích đi dạo phố, mặc kệ già trẻ, hay giàu nghèo.

Triệu Tiểu Chiêu là một trạch nữ trong nhà, nhưng lâu lâu có thể đi ra ngoài dạo phố cô cũng vô cùng vui vẻ.

Đi vào một tiệm văn phòng phẩm, chọn vài cây bút tốt và một bảng chữ mẫu kiểu chữ khải, lại mua một ít giấy Tuyên Thành(*giấy trắng) Triệu Tiểu Chiêu định rời đi, lúc bước ra khỏi cửa tiệm cô nhìn thấy một chồng giấy màu ma xui quỷ khiến vậy mà mua một ít.

Dáng vẻ cô tung tăng chạy ra khỏi cửa ra vào, liền nhìn thấy một người phụ nữ trung niên vẫy tay muốn ngăn cô lại.

Triệu Tiểu Chiêu tập trung nhìn vào, người này có chút đẫy đà, một mái tóc xoăn như sóng nước, trên vành tai có một khuyên tai thật đẹp, trên cổ tay có đeo một vòng ngọc bích xanh biếc, mặc trên người một chiếc áo lông, quần da màu đen bó sát người, lại thêm một đôi giày da màu đen, tất cả những thứ trên người toàn theo mốt hiện nay, vô cùng đẹp đẽ.

Người này, đúng là bạn của La Kiến Lan, Phạm Văn Thanh.

“Dì Phạm, có chuyện gì không?”

“Tiểu Chiêu! Cháu tới đây, dì có một vấn đề khó khăn muốn giao cho cháu.” Phạm Văn Thanh cười híp mắt xoa đầu Triệu Tiểu Chiêu.

“Vấn đề gì ạ?” Triệu Tiểu Chiêu có chút nghi hoặc người trong gia đình giàu có, có chuyện gì mà muốn tìm một con bé thôn quê đi làm chứ.


“Dì nghe cháu gái Tình Tình của dì nói con hát rất hay, trí nhớ cũng tốt, ca khúc chủ đề của phim《 Hoàn Châu Cách Cách 》 con có thể hát đến một chữ cũng không sai, trong đơn vị của dì vừa vặn có một cuộc thi hát phải hát bài hát này, con hát một lần cho dì nghe rồi con ghi lại lời nhạc cho dì, được không?” Phạm Văn Thanh nói ra lời này cũng rất xấu hổ, lại nghĩ tới điều gì vội vàng nói, “Nếu con không biết viết tất cả chữ thì con nói từng câu, dì ghi lại cũng được.”

Thì ra là làm việc nhỏ như vậy, Triệu Tiểu Chiêu vui vẻ đồng ý.

“Dì, bây giờ con nhận biết được rất nhiều chữ, lời nhạc trong bài này con đều biết hết dì thấy ghi ở đâu cho tiện?”

“A, xem dì chủ quan và sơ ý quá, ghi ngay trên cuốn tập này đi.” Phạm Thanh vội vàng từ trong túi xách lấy ra quyển sổ nhỏ và cây bút bi.

“Dì, bên kia có bóng mát kìa chúng ta đi qua bên đó ngồi một chút đi.” Triệu Tiểu Chiêu chỉ vào một cây nhãn thơm mát trên trăm năm nói..

Những trái nhãn này vì có tuổi, lớn lên đặc biệt cứng cáp, nó bị bảo vệ đường phố dùng song sắt cột lại, vì cành lá rậm rạp nên nếu như ánh mặt trời quá gay gắt thì luôn có một đám người xách nghế ngồi phía dưới, vừa hóng mát vừa nói chuyện phiếm.

Triệu Tiểu Chiêu tìm bãi đất trống, lót miếng giấy báo phía dưới liền ngồi trên mặt đất, cô tháo nắp cây bút ra, viết lên quyển sổ, bài hát này Triệu Tiểu Chiêu nghe riết muốn chay tai luôn rồi, nên bây giờ viết xuống cũng rất nhanh.

Thoáng cái Triệu Tiểu Chiêu đã viết xong ca khúc chủ đề của phim Hoàn Châu Cách Cách, Phạm Văn Thanh cầm lên nhìn qua liền có chút ngoài ý muốn.

Chữ đứa nhỏ khó tránh khỏi xiêu xiêu vẹo vẹo không có hình dáng, nhưng mà chữ của Triệu Tiểu Chiêu viết lại thanh tú sạch sẽ, hoàn toàn không giống chữ của mấy đứa nhỏ mới bắt đầu học mà xiêu vẹo cong veo như gà bới.

Phạm Văn Thanh không khỏi đánh giá lại Triệu Tiểu Chiêu.

Dáng vẻ đứa nhỏ này thanh tú đáng yêu, lại không như một vài đứa nhỏ khác lúc nào trông cũng nhếch nhác, ăn mặc chỉnh tề, nói chuyện rành mạch, rất lễ phép, làm cho người ta nhìn vào không khỏi sinh ra vài phần yêu thích.

Triệu Tiểu Chiêu đợi thật lâu cũng không nghe thấy Phạm Văn Thanh nói gì, liền ngẩng đầu lên lại bắt gặp ánh mắt đánh giá cô của Phạm Thanh, cô liền nhíu mày hỏi một tiếng: “Dì ơi, làm sao vậy? Viết không được tốt sao?”

Phạm Thanh thu hồi ánh mắt đánh giá, cười cười nói: “Tiểu Chiêu viết vô cùng tốt, chữ viết vừa đoan chính lại vừa không có lỗi chính tả khiến cho dì giật mình mà thôi!”


Triệu Tiểu Chiêu cười cười, cũng không có khiêm tốn, thật sự cô không cần khiêm tốn, là một học sinh tốt nghiệp trung học, người đã bước vào nữa cánh cửa đại học mà nói viết mấy chữ thật sự không cần khiêm tốn.

“Tiểu Chiêu, buổi tối cháu có rảnh không? Nếu không đến nhà của chúng ta ăn cơm đi, ăn cơm xong, con đi ghi âm ca khúc này cùng anh Minh Lam, mẹ con và chúng ta thì ở cùng một chỗ chơi mạt chược, con thấy được không?” Phạm Văn Thanh nhiệt tình mời.

Minh Lam!

Triệu Tiểu Chiêu nghe được cái tên này trong nháy mắt có chút thất thần!

Cô sống 20 năm, mặc dù không có yêu đương, nhưng trước đó cô có len lén thích một người.

Bạch Minh Lam chính là người mà cô đã từng ngưỡng mộ, trong lúc này nhớ tới cũng có thể làm cho trái tim của cô đập “Thình thịch thình”.

Bạch Minh Lam lớn lên vô cùng tốt, anh có khuôn mặt trắng như ngọc giống như có ánh sáng mơ hồ ẩn hiện ra, thành tích của anh lại càng xuất sắc, am hiểu các loại nhạc cụ, trên thực tế là một tay piano khiến người ta chết mê chết mệt. Tính tình anh rất tốt cũng luôn chiếu cố đến người em gái như cô, mỗi lần cô và mẹ cô đi đến Bạch gia anh đều tặng cô một chút quà nho nhỏ, thỉnh thoảng là con thỏ nhỏ bằng đất dẻo, đôi khi lại là một khối đá được anh nhặt được rồi mài thật bóng hay là một cành hoa làm bằng giấy.

Anh là loại người giống như trong truyền thuyết, hoàn mỹ lại rất tình cảm, là một đứa con gái thông minh sớm nhưng vẫn là không ngăn cản được sức quyến rũ của thiếu niên này.

Cô cũng từng bị hãm sâu vào trong đó, chính là sau này về với ông bà năm đầu còn gọi điện thoại quan tâm hỏi thăm này nọ, chẳng qua là giọng nói đối phương quá mức lạnh nhạt, có lẽ đã sớm quên cô một cách sạch sẽ, cô cũng không giải quyết được gì cũng không gọi điện thoại nữa.

“Tiểu Chiêu, Tiểu Chiêu, sao lại ngây người rồi?”

Triệu Tiểu Chiêu bị Phạm Văn Thanh gọi to một tiếng mới tỉnh lại, cô vội vàng nói “Dì, con không đến được đâu vì hôm nay ba con mua rất nhiều đồ ăn, hôm nay mà ăn không hết không chừng ngày mai sẽ thiu mất, nếu không như vậy đi, khi nào nhà con ăn cơm xong, con sẽ đến nhà dì thu âm ca khúc đó, được không?”

Phạm Văn Thanh gật đầu nói: “Vậy cũng được, buổi tối dì ở nhà chờ con tới, con cũng phải kéo theo mẹ con tới nữa nha.”

Triệu Tiểu Chiêu nhìn Phạm Văn Thanh cười: “Dì, con đã biết, con làm việc thì dì cứ yên tâm!”

Sau đó hai người chia tay, Triệu Tiểu Chiêu liền quẳng Bạch Minh Lam ra sau đầu, đi đến tiệm nhạc cụ tìm cây sáo trúc, sau đó mới chậm rãi trở về nhà.


Triệu Tiểu Chiêu nhìn mấy đồng tiền còn dư trong tay có chút buồn rầu, kiếp trước cô không hề có khái niệm gì về chuyện này, từ trước đến nay cô đều tiết kiệm tiền ba mẹ cho, trong sinh hoạt của cô cũng không sử dụng nhiều tiền lắm, vì vậy không cân nhắc về vấn đề tiền bạc này, hiện giờ cô có kế hoạch mới cho cuộc sống sau này của mình nên bất đắc dĩ mới phải nghĩ đến cái vấn đề ‘tiền’ này.

Đến lúc đó không có giấy không có mực có thể làm sao bây giờ?

Được rồi, đừng nghĩ nữa thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng!

Triệu Tiểu Chiêu về đến nhà, bắt đầu vui vẻ đổ đống đồ vật mình mua được kia ra. Cô cầm chồng giấy màu trong lúc nhất thời tham mà mua rất nhiều, trầm mặc một lát sau đó bắt đầu gấp thành những con hạc giấy nho nhỏ.

Không biết đứa bé trai bị cô cắn bây giờ ra sao rồi, lâu lắm rồi cũng không thấy hắn đến trường không biết như thế nào.

Lúc này mặt mũi Ngô Du bầm dập, cả người chật vật xuất hiện ở một văn phòng nhỏ hẹp anh đứng thẳng người ở trước mặt một người đàn ông.

Vẻ mặt của anh lạnh lùng, hai mắt lạnh như băng anh mãnh liệt quăng túi lớn ở đằng kia lên trên bàn làm việc của người đàn ông đó, dùng sức đẩy đổ ra một xấp tiền một trăm nguyên ngay ngắn có giá trị rất lớn.

Người đàn ông kia khoảng 40 mấy tuổi, thấy Ngô Du đẩy ra một xấp tiền, ông nhìn qua một chút liền thấy rõ đống tiền này ước chừng không dưới mười vạn, trên mặt ông có chút kỳ lạ, vừa cố gắng kìm nén sự vui vẻ vừa giả bộ lo lắng khẩn trương, có thể không cổ quái sao?

“Tiểu tổ tông ơi, đây là làm sao?”

Ngô Du mắt lạnh nhìn người đàn ông kia, môi mỏng chậm rãi mở ra:“Tôi muốn ép người đàn ông này ly hôn với mẹ tôi, tôi mặc kệ ông dùng thủ đoạn gì trước khi đến tối hôm nay tôi muốn nhìn thấy chứng nhận ly hôn! Về phần quyền nuôi dưỡng tôi, liền ghi dưới danh nghĩa của mẹ. Nhớ kỹ đem hộ tịch của chúng tôi chuyển đến Thượng Hải, không được có bất cứ quan hệ gì với người đàn ông kia.”

“Hoàn thành những chuyện này số tiền này sẽ là của ông.” Đáy mắt Ngô Du mãnh liệt chớp động.

“Yes Sir, tiểu tổ tông(* đây là xưng hô chứ không phải kêu theo vai vế), chuyện của cậu cũng là chuyện của tôi, tôi tuyệt đối sẽ giúp cậu làm tốt và nhanh nhất có thể!” Người đàn ông này thẳng lưng đồng ý, cung kính tiễn Ngô Du ra ngoài cửa.

Chờ Ngô Du rời khỏi, trong miệng ông ta mắng một câu: “Qủy nhỏ, thực con mẹ nó có tiền!” Sau dó lấy điện thoại riêng ra gọi: “La tổng, tôi có một việc muốn làm phiền ngài...”

Mặt trời lặn, chim mệt mỏi về tổ, những người đi làm về cũng tụ hợp cùng một chỗ vây quanh ở trước bàn cơm hưởng thụ một bữa cơm an ngày trong cuối ngày.


Trên lưng Ngô Du đeo một cái cặp, hai tay đút trong túi quần đi lang thang đi trên đường phố, xe tới xe đi nhanh chóng chạy qua bởi vì bầu trời tối đen, mở đèn xe ra màu ánh sáng da cam thỉnh thoảng đảo qua trên người anh, khuôn mặt chật vật của anh dưới ánh sáng như ẩn như hiện.

Anh bước đi, giống như một con nghé con bôn ba không biết mệt mỏi...

Đột nhiên một tiếng nói như gió nghe quất vào trong tai anh, anh ngừng chân lắng nghe.

“Khi ngọn núi bị bào mòn không còn góc cạnh, khi...(1) “ Tiếng ca trẻ thơ kia như cơn gió mùa hè thổi qua chiếc chuông gió nhẹ vang lên, xóa đi sương mù màu đen dưới đáy lòng anh.

“Triệu Tiểu Chiêu —— Triệu Tiểu Chiêu —— Triệu Tiểu Chiêu ——!”

Anh lớn tiếng hét lên, dưới ánh đèn đường nơi những ba mẹ cũng ngồi với nhau có xuất hiện bóng dáng của cô ấy, anh muốn lớn tiếng nói với toàn bộ thế giới, rằng người anh yêu tên là Triệu Tiểu Chiêu!

Triệu Tiểu Chiêu nghe tiếng gọi quen thuộc lập tức biết rõ là đứa bé trai kia đã trở về.

“Ba mẹ, chờ con một chút con đưa cho bạn học con một vài thứ đã.” Triệu tiểu Chiêu giải thích với cha mẹ một câu bỏ chạy trở về phòng.

Chỉ một lát, Triệu Tiểu Chiêu cầm một bình thủy tinh được xếp đầy những con hạc giấy đi ra, cô chạy chậm vài bước sau đó dừng ở trước mặt Ngô Du.

Đèn đường vừa vặn chiếu giữa hai đứa bé này như ở hai thế giới khác nhau, một ánh sáng, một bóng tối mà giữa hai người chính là ranh giới cột đường.

“Ngô Du, sao lâu như vậy không thấy bạn đi học?” Triệu Tiểu Chiêu nhìn Ngô Du hắn đang cúi đầu trong bóng đêm nên cô không thấy rõ mặt.

“Trong nhà có chút chuyện.” Thời gian dài Ngô Du không uống nước cuống họng có chút khô.

“Á, như vậy sao, ừm đây là quà tôi tặng cậu, lần trước tớ cắn cậu một cái là không đúng, tớ thực sự xin lỗi.” Triệu Tiểu Chiêu cũng không có quá để ý đến chuyện của anh, cô nghĩ là bọn họ không quen thân đến mức như vậy, không nên quản chuyện của anh làm gì!

Ngô Du đưa tay tiếp nhận sau đó đặt một trái quýt vào trong lòng bàn tay của Triệu tiểu Chiêu anh nói: “Qùa đáp lễ!”


Triệu Tiểu Chiêu sững sờ, nghĩ thầm mùa này toàn là quýt xanh, sao lại có quả quýt làm cho người nhìn có cảm giác muốn ăn ngay luôn như vậy, nhưng mà đây chỉ là ý nghĩ chợt thoáng qua ở trong đầu mà thôi, vì buổi tối còn có chuyện quan trọng phải làm cô cũng sẽ không nhiều lời, cầm chặt quả quýt sau đó vẫy tay với Ngô Du nói: “Tớ còn có chuyện không thể nói nhiều với cậu ngày mai gặp!”

Ngô Du nhìn Triệu Tiểu Chiêu giống như một con thỏ vui sướng mà nhảy đến bên cạnh cha mẹ dưới đèn đường, cũng không quay đầu lại mà biến mất ở phía xa, anh đang từng bước đi vào ranh giới đi vào nơi có ánh sáng nơi có Triệu Tiểu Chiêu.

“Ngày mai gặp, Triệu Tiểu Chiêu.”