Chồng Tôi Mang Theo Không Gian Trùng Sinh

Chương 25-1

Nghe mọi người chất vấn, Phạm Tình Tình cắn chặt bờ môi quật cường chịu đựng không rơi nước mắt, lớn tiếng nói: "Không sai chính là con làm, thế nhưng con làm như vậy có cái gì sai? Các ngươi không phải hỏi Minh Lam ca lần này tháng khảo thi vì cái gì kém? Không phải mọi người luôn hỏi anh Minh Lam lần này thi lại kém như vậy sao? Đó là bởi vì Triệu Tiểu Chiêu cho rằng ý tốt của anh Minh Lam thành lòng lang dạ thú, làm cho anh bị mất mặt trước một đám người, cho nên anh vẫn rầu rĩ không vui, con vì báo thù cho anh Minh Lam, làm cho Triệu Tiểu Chiêu cũng xấu mặt ở trước mặt mọi người, không thể để cho anh Lam bị thua thiệt! Chẳng lẽ sai lầm rồi sao?! Chẳng lẽ không được đòi lại công bằng cho anh ấy sao?"

Bạch Minh Lam lắc đầu liên tục: "Không phải như thế, Tình Tình em sai rồi, anh cũng không có trách Tiểu Chiêu! Là tự mình không làm tốt, cho nên mới thua bởi tên tiểu quỷ này, chỉ có thể nói tài nghệ anh không bằng người, mấy ngày nay cũng là anh tự chui vào ngõ cụt mà thôi, em xem, lần này tiểu quỷ kia anh có mắng hắn một câu, hiển nhiên anh đã buông xuống, khảo thi cuối kỳ lần sau nhất định có thể triển khai   tất cả trình độ, thậm chí bởi vì gần đây tâm  tình được khai thông sáng sủa, còn có thể nâng cao một bước đây!"

Phạm Tình Tình nghe xong, ủy khuất càng lớn, nước mắt lần nữa lốp bốp lốp bốp rơi ra: "Anh cứ bất công như vậy, vì bảo vệ Triệu Tiểu Chiêu, muốn bức em tới đường cùng. Triệu Tiểu Chiêu, Triệu Tiểu Chiêu, mọi người ai cũng cảm thấy Triệu Tiểu Chiêu tốt so với tôi, cô nói năng lực của em so ra kém Triệu Tiểu Chiêu, năm nhất cậu ấy đứng đầy trong ba hạng, em đến tốt nghiệp tiểu học đều vẫn là mãi mãi thứ hai. Dượng cũng hiểu được con so ra kém Triệu Tiểu Chiêu, nói cậu ấy là người khiến mọi người vui vẻ. Con chỉ là kẻ ăn bám nhà mọi người, ăn các  ngừoi, dùng các ngừoi, nghĩ muốn làm chút chuyện cho mọi người cũng là sai sao!"

Phạm Văn Thanh nghe xong nỗi lòng của Phạm Tình Tình, trong lòng mềm nhũn, buông ngón tay vào Phạm Tình Tình xuống nói: "Dì xem con là con gái của mình mà Tiểu Chiêu là khách nhân, bởi vì  xem con trở thành người một nhà, bởi vì sợ con đi sai đường, bởi vì muốn con thành tài, cho nên mới yêu cầu nghiêm khắc với con như vậy, không ngừng đánh con. Chúng ta vì tốt cho con, không sợ tiêu tiền, không tiếc cùng con đến đêm khuya, chỉ muốn con ưu tú hơn. Bây giờ con bởi vì chính mình ghen ghét Triệu Tiểu Chiêu, lấy anh mình làm lấy cớ, Tình Tình,  con thật sự là quá làm dì thất vọng rồi."

"Không phải, không phải, không phải, con vô dụng dùng anh làm cớ,  con không muốn anh bị tổn thương bất công,  anh Minh Lam là người ưu tú nhất khắp thiên hạ, sao có thể bị người khác khi nhục! Cô mọi người vì cái gì không hiểu lòng tốt của con?" Phạm Tình Tình khóc đến nước mũi nước mắt, "Cô, con không phải vì mọi người không tốt với con, kỳ thật... Con chỉ nhớ mọi người xem con làm khách nhân, đối đãi Triệu Tiểu Chiêu giống như đối đãi với con, sẽ cười với con, sẽ khen con, còn có thể cố ý làm cho con thật nhiều đồ ăn vật con thích, yêu cầu như vậy quá phận sao?"

Mọi người nghe Phạm Tình Tình nói, đã trầm mặc.

Trầm mặc sau đó là một vòng giảng đạo mới.

Bên này kịch tình luân lý gia đình đoán chừng diễn tầm vài ngày cũng sẽ không chấm dứt, bên kia thì có ai hai đứa nhỏ kỳ quái, rất im lặng nghe bác sĩ cằn nhằn, liên tục xác định Triệu Tiểu Chiêu không có việc gì, có lẽ sớm chút về nhà tìm mẹ chăm sóc liền đi ra bệnh viện.


Mặt Ngô Du muốn thối rồi.

Hắn cẩn thận cõng Triệu Tiểu Chiêu, đạp nước đọng, đi về phía nhà họ Vương.

Đường đi tới Vương gia rất xa, Ngô Du cứ cõng Triệu Tiểu Chiêu như vậy, từng bước một chậm rãi đi tới, bước chân hắn vững vàng hữu lực, Triệu Tiểu Chiêu nằm ở trên lưng hắn, trong lòng nhớ lại vẻ mặt Ngô Du ở Bạch gia.

Nghe nói, bệnh tâm thần sẽ di truyền đấy.

Mẹ Ngô Du có bệnh tâm thần, cha Ngô Du lại thường xuyên  hành hạ hắn và mẹ hắn, đoán chừng tinh thần cũng không được bình thường, cho nên Ngô Du mới đã có bệnh xà tinh bệnh này!

Nghe nói, người có bệnh xà tinh, nghiêm trọng sẽ giết người a! Nhìn vẻ mặt vừa rồi kia Ngô Du, cô  cảm thấy hắn muốn một đấm đánh bể đầu Phạm Tình Tình rồi.

Ách—— hình ảnh thật đẹp, Cục cưng không dám nghĩ a!

Cô sẽ không bị Ngô Du này thỉnh thoảng phát bệnh xà tinh mà ăn sống nuốt tươi đi! Quá kinh khủng!


"Ngô Du, vừa mới có phải cậu... Tâm tình quá kích động?" Triệu Tiểu Chiêu  nghĩ đến nguy hiểm "Bị giết", nuốt xuống lời bên miệng "Có phải vừa rồi cậu  phát tác bệnh xà tinh hay không ", lựa chọn tìm từ dịu dàng hơn mà hỏi.

bước chân Ngô Du tạm ngừng, điều này làm cho bàn tay Triệu Tiểu Chiêu đang nắm áo khoác Ngô Du bởi vì trong lòng khẩn trương mà ướt sũng một mảnh.

May mắn bước chân Ngô Du dừng lại một chút, liền chậm rãi tiến về phía trước, Triệu Tiểu Chiêu đợi lâu, thẳng đến cô đều cho là hắn không có trả lời câu hỏi của cô, thì giọng nói hơi có vẻ đông cứng của Ngô Du truyền đến: "Phạm Tình Tình chính là chủ mưu sai khiến người phá hư tác phẩm thư pháp của cậu, Triệu Tiểu Chiêu, làm chuyện xấu sẽ có quả báo, nếu như cậu ta làm, phải có dũng khí gánh chịu sai lầm. Tớ giội cậu ta một chậu mực, thì thế nào, chỉ cần cậu ta tắm rửa một cái mà thôi. Nhưng ngày đó nếu không phải là cậu nhanh trí, tổn thất đó làm sao có thể cùng một lần tắm đánh đồng. Triệu Tiểu Chiêu, cậu còn cảm thấy tớ quá phận sao?"

Nghe Ngô Du ngụy biện, Triệu Tiểu Chiêu cảm thấy quả thực còn có chút đạo lý: "Chẳng qua  dáng vẻ khí thế hung hăng sau đó của cậu, là muốn làm gì?"

"Tớ? A! Tớ vốn là muốn dùng sức bóp cổ của cậu ta, nhìn vẻ mặt của cậu ta từ màu đỏ biến tím lại biến màu xanh, nhìn mắt của cậu ta nhưu hạt chậu trố ra, đầu lưỡi màu đỏ thắm duỗi ra miệng, kéo dài tới trên mặt đất, sau đó  cậu ta khó thở càng ngày càng yếu, càng ngày càng yếu... Đột nhiên!"

"A ——!"

Đêm hôm khuya khoắt, đêm dài vắng người, còn hết lần này tới lần khác đi trong ngõ hẻm tối như mực, Triệu Tiểu Chiêu nghe giọt nước mưa tí tách, sợ tới mức vùi đầu vào trong cổ Ngô Du, lớn tiếng hô: "Ngô Du, đừng nói nữa, đừng nói nữa."


"A? Không phải là cậu hỏi tớ  muốn làm gì đó sao?" Ngô Du híp mắt, nhếch môi toát ra vẻ trêu chọc.

"Rõ ràng cậu chính là muốn làm cho tớ sợ!" khóe mắt Triệu Tiểu Chiêu chứa đựng nước mắt, Móa! Câu cuối cùng "Đột nhiên"  Ngô Du hơi hơi đề cao âm thanh, khiến cô sợ tới mức run lên.

"Triệu Tiểu Chiêu." Ngô Du chuyển đổi vẽ gió, ôn hòa mà kêu một tiếng tên Triệu Tiểu Chiêu.

"Hả?" Triệu Tiểu Chiêu còn chưa tỉnh hồn, giọng nói còn mang theo chút giọng mũi.

"Vừa mới  tớ cũng bị sợ hãi." Giọng nói Ngô Du thật thấp, lộ ra áp lực bất an còn có một tia bất lực.

"Cho nên, đừng giận  tớ được không?"

Ngô Du biết hành vi vừa rồi của  mình đã kích thích Triệu Tiểu Chiêu, cũng làm cho quan hệ của cô cùng Bạch gia sinh ra vết rách nhất định, nhưng mà hoàn cảnh đó, nhìn sắc mặt Triệu Tiểu Chiêu tái nhợt té trên mặt đất, hành vi của hắn nhanh hơn lý trí của hắn, hắn chỉ muốn hung hăng giáo huấn người có gan dám đả thương bảo bối trong lòng hắn, mặc kệ  người đó là đứa nhỏ hay phụ nữ, hắn thậm chí nghĩ tàn  nhẫn mà làm nhục người đó mới có thể phát tiết thô bạo trong lòng.

Có lẽ hắn có bệnh, hơn nữa còn bệnh cũng không nhẹ.


Tên bệnh kêu là: Bởi vì Triệu Tiểu Chiêu cả người hắn đều là bệnh.

Triệu Tiểu Chiêu không nói gì, cô cảm giác cảm thấy quá dễ dàng đáp ứng hắn, đó là dung túng hắn lần sau sẽ càng nghiêm trọng thêm.

Ngô Du là một người trùng sinh, hiển nhiên còn là một người được ông trời chiếu cố, có được rất nhiều bàn tay vàng, giống như trong mắt hắn có lẽ đã bỏ qua người sống chết, hắn thay đổi như chong chóng, lại thêm tính khí thô bạo cổ quái  của hắn, thỉnh thoảng đầu óc lại rút gân, rất khó cam đoan, lần khó thở công tâm tiếp theo của hắn, sẽ làm ra chuyện hoang đường gì nữa.

Đối với Ngô Du mà nói, coi như là giết người, hắn cũng có thể nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật, nhưng mà cô không muốn Ngô Du biến thành loại người này hư vậy.

Chẳng lẽ, cô phải hi sinh bản thân, hoàn thành tập thể, dũng cảm làm một người vĩ đại cứu vớt thế giới!

Mẹ, sao người vẫn chưa trở lại, con rất nhớ a!

Triệu Tiểu Chiêu trầm mặc, làm cho trong lòng Ngô Du càng thêm bất an, hắn đứng lại, tay nâng bờ mông Triệu Tiểu Chiêu, linh hoạt mà chuyển động.

Từng phút, Triệu Tiểu Chiêu liền từ sau lưng Ngô Du, chuyển dời đến trực tiếp đối diện Ngô Du. Sau đó hai tay của hắn buông ra, một chút bắt được đầu Triệu Tiểu Chiêu, làm cho trán của cô chống đỡ lấy trán của hắn.

"A! A! Ngô Du, cậu lại làm gì vậy!"