Chồng Tôi Lòng Đen Tối (Kiều Thê Không Dễ Làm)

Chương 92: Mối quan hệ gì chứ_

Thực lực của tập đoàn Phong Thị ai ai cũng biết, Dương Xinh Xinh cũng không phải kẻ ngốc.

Dương Xinh Xinh nói như vậy, Cố Duyên cũng không tiện từ chối, đành phải đồng ý.

Tuy cô trở nhà họ Phong, Phong Hách cũng cho cô rất nhiều loại thẻ, nhưng cô đều từ chối, vì cô bình thường rất ít đi mua đồ. Cho dù phải mua cô cũng không quẹt thẻ ngân hàng.

Yêu cầu của Dương Xinh Xinh cô không thể không đáp ứng được, nhưng ngoại trừ thói quen mang mấy triệu bên người ra thì cô không có nhiều tiền hơn, nhất thời cô cảm thấy khó xử.

Ngồi trên xe, Cố Duyên lưỡng lự một hồi lâu mới dám lấy dũng khí gọi điện thoại cho Phong Hách.

Đặc biệt gọi điện thoại xin tiền Phong Hách, điều này khiến cô khó xử...

Tuy là ông ấy sẽ không hỏi nhiều, nhưng trước đây rõ ràng chính cô nói không cần thẻ của ông ấy, lại còn nói những lời cực kỳ hay, nào là không thích đi mua sắm, nào là bản thân có tiền...

Điện thoại kết nối, người bắt máy chính là thư kí của Phong Hách, thư kí vừa nghe điện thoại của cô Phong, cung kính nói cho cô biết Phong Hách đang họp, cũng hỏi cô muốn vào phòng họp gọi người hay không.

Bây giờ là cuối năm, nhất định có rất nhiều cuộc họp lớn nhỏ quan trọng phải họp, tốt hơn hết là không làm phiền đến ông ấy. Cố Duyên tắt điện thoại, đang định mở miệng nói với Dương Xinh Xinh đổi ngày khác, Dương Xinh Xinh lại mở miệng trước cô: “Ngày mai tớ muốn đi tham gia tiệc với sếp Chung, nghe nói bạn gái anh ấy cũng đến dự tiệc. Cô gái nhà giàu mới nổi kia, cả ngày lái xe BMW khoe mẽ khắp nơi. Vì vậy, tớ nhất định phải đẳng cấp hơn cô ta, tớ nghĩ kĩ rồi, tớ phải mua cái túi Hermes mới nhất...”

“Em không phải có chiếc xe đắt gấp mười lần cô ta sao, mua túi Hermes làm gì?” Dương Sương Sương cạn lời.

“Vậy cũng không thể lái chiếc xe hơn ba mươi ba tỷ được, đeo cái túi gần hai triệu không hợp gì cả.”

“Em không lo lắng sếp Chung kia sẽ cảm thấy em quá hư vinh sao? Dù sao ngay cả một người cha giàu mới nổi em cũng không có.” Cố Duyên cũng đứng bên cạnh không nói gì.

Dương Sương Sương liếc nhìn Dương Xinh, khuôn mặt khinh bỉ: “Em ấy lừa người ta cha em ấy mở công ty trang sức, tớ cảm thấy xấu hổ hộ em ấy mất.”

Dương Xinh Xinh cười he he rồi gãi đầu: “Nếu không như vậy người ta sẽ khinh thường em.”

“Sếp Chung kia cũng có thể chấp nhận cậu lừa dối anh ta sao?” Cố Duyên bày tỏ quan điểm: “Người đàn ông ngu ngốc như vậy, cậu cần gì ở anh ta chứ?”

“Không phải em ấy lái xe Lamborghini sao? Cho dù em ấy nói là con gái của hoàng đế người ta cũng tin.” Dương Sương Sương tiếp tục nhìn một cách khinh bỉ: “Em ấy còn lâu mới quan tâm đàn ông ngu hay không, chỉ cần có tiền là được rồi.”

“Tất nhiên rồi, em không tốt số như Cố Duyên.” Khuôn mặt Dương Xinh Xinh đầy đố kị và ước ao: “Đầu tiên là được gả vào một nhà giàu, gặp một ông chủ, ma xui quỷ khiến lại trở thành con gái của tập đoàn Phong Thị. Em chỉ muốn giống như vậy thì không cần phải mệt mỏi rồi, ông trời thật thiên vị.”

Sắc mặt của Cố Duyên trầm xuống, ông chủ... Dương Xinh Xinh lại có thể đặt biệt danh cho Phong Tùy là ông chủ sao? Có thể khó nghe hơn nữa không?

Nhưng, mối quan hệ giống như cô và Phong Tùy, nếu không gọi là ông chủ thì được coi là mối quan hệ gì chứ?

Thật xấu hổ, Cố Duyên che mặt tỏ vẻ khó chịu.

Dương Sương Sương nhìn thấy phản ứng của Cố Duyên, vội vàng lấy cùi chỏ huých vào hông của Dương Xinh Xinh, Dương Xinh Xinh lại không đồng ý: “Sao vậy? Nói như thế cậu không vui sao? Những lời tớ nói đều là sự thật, người trong nhà việc gì mà phải ngại thừa nhận?”

“Xin lỗi, tớ có điện thoại.” Cố Duyên lấy điện thoại từ trong túi ra, là số lạ gọi đến, cô do dự một lát rồi mới nghe máy.

“Ông nội vẫn ở đó chứ?” Âm thanh của Phong Tùy truyền đến.

Cố Duyên sửng sốt một chút, không ngờ là anh. Cô hỏi: “Anh lại đổi số?”

“Anh có thói quen thường xuyên thay số điện thoại.”

“Kẻ chột dạ.”

“Coi là thế đi!” Phong Tùy không những không tức giận mà còn nở một nụ cười: “Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh.”


“Em đi dạo phố với hai chị em Sương Sương và Xinh Xinh.”

“Vậy lúc nào em về?”

“Tối nay rồi hẵng nói.”

“Ừ, anh chờ em ăn cơm tối nhé.”

“Anh Phong, em cũng muốn ăn!” Dương Xinh Xinh ghé sát vào điện thoại của Cố Duyên hét một câu.

Cố Duyên lườm cô một cái, đang định bảo anh đừng quan tâm cô ấy thì Phong Tùy lại không hề từ chối: “Được thôi.”

Dương Xinh Xinh lập tức dùng tay ra hiệu, ăn cơm cùng trai đẹp từ trước đến giờ đều là việc mà cô ấy thích làm

“Vậy các em đi dạo phố trước rồi tối liên lạc nhé.” Phong Tùy nói.

Phong Tùy đang định cúp máy thì Cố Duyên gọi lại.

“Chuyện gì thế?”

“Ừm...” Cố Duyên lướt nhìn Dương Xinh Xinh, thực sự rất khó mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn mặt dày nói: “Em không mang tiền... ừm...”

Phong Tùy mỉm cười: “Cho anh địa chỉ để anh bảo người đưa cho em.”

“Cửa phía bắc tầng một của quảng trường Thành Nghiệp!” Dương Xinh Xinh nói.

“Anh biết rồi, mười phút nữa sẽ có người đưa cho em.” Phong Tùy nói.

Cố Duyên tỏ vẻ không hiểu: “Anh không hỏi em cần làm gì sao?”

“Anh không có thói quen này.” Phong Tùy nói ra một câu như vậy, điều đầu tiên Cố Duyên nghĩ đến... có phải ngày thường anh ấy cho đám hồng nhan tri kỉ kia tiêu tiền đều dễ chịu, chu đáo như vậy không?

Đương nhiên, cô không nói ra những lời nói không biết xấu hổ, để tránh Phong Tùy cười cô đang ghen.

Cố Duyên cúp điện thoại, Dương Xinh giơ ngón tay cái lên: “Tớ thích khí thế hào phóng này của anh Phong, đây mới là người có tiền.”

“Tiền vào túi của em đương nhiên là em thích rồi.” Dương Sương Sương xì một cái.

Hơn mười phút sau, ba người cùng đến cửa bắc quảng trường Thành Nghiệp, quả nhiên nhìn thấy một người phụ nữ mặc đồ công sở cười với cô, sau đó đi về phía cô, lịch sự nói: “Chào cô Cố, tôi là thư kí Susu của sếp Lục, sếp Lục bảo tôi đến đưa cho cô thẻ ngân hàng, anh ấy nói có thể quẹt thẻ không giới hạn.”

Cô thư kí nói xong bèn đưa cho cô một chiếc phong bì, Dương Xinh Xinh nhanh tay cướp rồi xé rách chiếc phong bì, lấy ra một tấm thẻ.

“Cảm ơn.” Cố Duyên có chút ngượng ngùng, suy cho cùng muốn người ta chạy một chuyến chỉ vì một mục đích.

Sếp Lục chính là trợ lý Lục Kim của Phong Tùy, còn về việc tại sao cho cô tấm thẻ ngân hàng lấy danh nghĩa của cậu ta, Cố Duyên không hiểu. Nghĩ lại, Phong Tùy vốn dĩ là một người đàn ông bí mật, lấy danh nghĩa của A Kim mở thẻ cũng không có gì kỳ lạ.

“Đừng ngại.” Cô thư ký vẫn giữ thái độ lễ phép cười mỉm với cô rồi rời đi.

Sau khi cô thư ký rời đi, Dương Xinh Xinh nhìn tấm thẻ trong tay mình một hồi rồi nhảy cẫng lên hoan hô: “Ôi thẻ ngân hàng! Quả thật là thẻ ngân hàng! Không biết trong đó có bao nhiên tiền nhỉ? Hay là cậu gọi điện hỏi xem như thế nào đi.” Cô quay đầu lại, kéo tay Cố Duyên.

Nói xong lại nói tiếp: “Không cần hỏi nữa, trong này chắc chắn đủ tiền cho tớ quẹt, đi thôi, vào trong thôi!”


Dương Xinh Xinh lôi Dương Sương Sương và Cố Duyên vào tòa nhà Thành Nghiệp, lên thẳng tầng thứ tư chuyên bán đồ da, Cố Duyên nhìn xung quanh nghi ngờ nói: “Theo tớ được biết, hình như thành phố Tương không bán Hermes thì phải?”

“Cậu không biết rồi, ở đây có điểm mua sắm mà, tớ đi xem mấy lần rồi, đây, ở đây này.” Dương Xinh Xinh chỉ vào gian hàng phía trước.

Quả nhiên là một điểm mua sắm các loại túi xách, Dương Xinh Xinh đi vào, lập tức có nhân viên phục vụ nhiệt tình, lễ phép đến chào đón bọn họ, một nhân viên phụ vục khác lấy xuống một chiếc túi da màu xanh từ kệ hàng, mỉm cười nói: “Cô Dương, đây là túi xách loại UT Hermes mà cô đã đặt mua.”

Dương Xinh Xinh cầm túi xách, lật qua lật lại để xem, yêu thích không buông tay, sau đó đưa trả lại cho nhân viên: “Phiền cô gói vào giúp tôi.”

“Hóa ra cậu đã sớm tính tiêu tiền của tớ rồi.” Cố Duyên tỏ vẻ không còn gì để nói.

Dương Xinh Xinh giơ tay phải lên: “Trời đất chứng giám, hôm nay tớ mới nghĩ ra tiêu tiền của cậu, vốn dĩ tớ định dùng tiền của sếp Chung để thanh toán.”

Quẹt thẻ một cái, Dương Xinh Xinh lại dẫn mọi người đến khu vực quần áo, thử hết cái này đến cái khác, cô lấy trên kệ hàng một chiếc váy ngắn dệt len màu tím, nhìn vào gương, ngắm đi ngắm lại, cuối cùng đưa váy cho Cố Duyên: “Cái này rất hợp với cậu, rất tôn dáng.”

Cố Duyên nhìn chiếc váy ngắn quả thật rất đẹp, cô nhìn vào giá tiền, lắc đầu: “Hay là thôi đi, chiếc váy nhỏ như vậy lại có giá gần mười triệu, không cần thiết.”

“Duyên Duyên, quan niệm tiêu tiền của cậu không đúng.” Dương Xinh Xinh đặt chiếc váy xuống, bắt đầu giảng giải đạo lý: “Cậu nói xem anh Phong nhiều tiền như vậy, mười triệu của cậu chẳng thấm vào đâu với kho tiền nhà họ cả, có cần thiết phải thay anh ấy tiết kiệm số tiền ít ỏi vậy không? Cậu cứ coi như là thúc đẩy thị trường tiêu thụ đi, cướp giàu tế nghèo là được rồi.”

“Nhưng tớ mặc trên người thấy khó chịu.” Cố Duyên nói. Lúc đầu Phong Thanh đưa cô đi dạo phố, khăng khăng mua cho cô một bộ quần áo có giá bảy triệu, cô đau lòng hơn nửa tháng.

Tuy Thần Phong lúc đầu có thể kiếm tiền, nhưng suy cho cùng không giống những con nhà giàu thực sự, không cần làm việc cũng có tiền tiêu, cô không đành lòng tiêu.

“Cậu nói như vậy tớ sẽ xấu hổ đấy, mua cái này, tớ quyết định mua thay cậu.” Dương Xinh Xinh ném quần áo cho người bán hàng: “Lấy cho cô ấy một chiếc size L, cảm ơn.”

“Đợi đã...” Cố Duyên còn muốn ngăn cản, Dương Sương Sương mở miệng: “Duyên Duyên, cậu mua đi, thực sự rất đẹp.”

“Đúng đấy, đúng đấy, cậu xem chị tớ đã nói như vậy rồi.”

Cố Duyên chọn im lặng, cứ như vậy, đối với cô mà nói là một chiếc váy giá trên trời, chiếc váy được nhân viên đóng gói cẩn thận rồi đưa cho cô, cô cầm lấy, trong lòng không khỏi tiếc.

Cô cũng biết quan niệm tiêu tiền của mình không giống với người khác, Phong Tùy cũng đã từng nói với cô, nhưng cô học không được cách tiêu tiền như Dương Xinh Xinh.

Ngay cả Dương Xinh Xinh công việc không ổn định cũng có thể tiêu tiền như nước, cô thực sự nên thay đổi bản thân, suy cho cùng cuộc sống của cô hiện tại khác rồi, cho dù không để ý đến thể diện của bản thân cũng phải để ý đến thể diện của nhà họ Phong, nhà họ Ngự.

Nghĩ như vậy, trong lòng cô cũng dễ chịu một chút.

Dương Xinh Xinh lại lấy một chiếc áo khoác từ kệ hàng đưa cho Dương Sương Sương: “Chị, hôm qua không phải chị nói mình không có áo khoác mặc sao, nhân cơ hội như thế này mua một cái.”

“Đừng! Chị không muốn!” Dương Sương Sương cũng lười xem giá.

Một cái váy đã gần mười triệu, một cái áo khoác ít nhất cũng phải gần hai mươi bốn triệu, vì thế ngay cả nhìn cô cũng không dám.

“Chị xem chị kìa, trên người toàn mặc hàng lỗi mốt từ năm nào rồi, sau này ra ngoài đường đừng nói với người khác chị là chị của em, quan niệm tiêu tiền của chị và Cố Duyên quả thực là chị em ruột...”

Cố Duyên và Dương Sương Sương nhìn nhau, Dương Sương Sương không phục, giật nhẹ cái áo khoác trên người của mình: “Đây là cái gì, đây là áo khoác năm ngoái chị mới mua, cũng không lâu lắm.”

Cố Duyên cười ha ha: “Sương Sương, cậu mua áo khoác đi, cậu ấy không kéo chúng ta mua một hai món quần áo thì sẽ ngại không mua tiếp nữa đó.”

Suy nghĩ của Dương Xinh ai không biết chứ?

Mặc dù Phong Tùy nhiều tiền, nhưng nhìn Dương Xinh Xinh tiêu tiền như vậy, trong lòng cô vẫn có chút tiếc nuối, lại nghĩ, cho dù Dương Xinh Xinh không tiêu tiền của anh ấy thì anh ấy sẽ cho người phụ nữ khác tiêu thôi. Nghĩ thông suốt, cô cũng không cảm thấy tiếc nuối nữa, chỉ vào áo khoác màu vàng nhạt trong tay Dương Xinh Xinh, nói với nhân viên: “Chiếc này để cho cô ấy thử trước.”

“Cái này, cái này nữa, đều lấy.” Cố Duyên lấy xuống hai cái áo khoác từ kệ hàng bên kia đưa cho nhân viên.

Dương Sương Sương líu lưỡi.

Dương Xinh Xinh lại cười, vẻ mặt tán thưởng: “Duyên Duyên của chúng ta thông suốt rồi.”

Cả đời này chưa bao giờ gặp nhân viên bán hàng quần áo mặt mày rạng rỡ như vậy, cố gắng bán những bộ quần áo khác trong gian hàng cho bọn họ. Cố Duyên vẫn chưa đến nỗi điên rồ, cô mua nhiều như thế, thực ra là vì Dương Sương Sương bình thường quá tiết kiệm, luôn mặc chiếc áo khoác cũ như vậy.

Sau khi ba người mua xong, Dương Xinh Xinh lại đưa các cô đến khu vực giày, khu trang sức...

Ba người mua một chiếc khăn quàng ở một thương hiệu nào đó, kiểu dáng và chất lượng bên trong của chiếc khăn đều rất tốt, nam nữ đều có. Cố Duyên sờ một chiếc khăn kiểu nam có màu xám nhạt, trong lòng nghĩ tiêu nhiều tiền của Phong Tùy như vậy, có nên chọn cho anh ấy cái gì để cảm ơn không.

Cô nghĩ lại, bây giờ tặng anh ấy đồ hình như không thích hợp lắm, đặc biệt là thứ ấm áp như vậy, dù sao cô và anh cũng không phải là quan hệ người yêu, lại càng không phải quan hệ vợ chồng.

Nhân viên bán hàng cười híp mắt giới thiệu: “Đây là chiếc khăn quàng cổ được làm từ chất liệu len cashmere nguyên chất, vô cùng mềm mại, ấm áp, rất thích hợp đem tặng.”

Dương Xinh Xinh đi tới, vẻ mặt khó hiểu chớp mắt, hỏi: “Duyên Duyên, cái này cậu định mua cho ai thế?”