Mà trước mặt anh là ông Ngự vẻ mặt bất đắc dĩ và bà hai tỏ vẻ giễu cợt, bà hai cũng chính là mẹ hai mà Ngự Tứ hay gọi.
“Cha, mẹ hai, chào buổi sáng.” Cố Duyên cất bước đi lên, quét mắt nhanh qua Ngự Tứ sau đó nhìn đến ông Ngự.
Ông Ngự chỉ đáp nhẹ một tiếng, không nói thêm lời nào.
Không ai hỏi cô tối qua thế nào, cũng không có ai quan tâm đến vết thương trên thái dương cô.
Ánh mắt bà hai lăm lăm, nhìn chằm chằm cô lạnh lùng trách mắng: “Cố Duyên, bệnh của cậu hai chắc là tối qua cô cũng thấy, cô không thương xót thì cũng thôi, lại còn để nó ngủ sofa, cô cảm thấy làm vậy có đúng không?”
Thì ra tên ngốc này nước mắt nước mũi tèm lem là đang tố cáo mình.
Cố Duyên nhìn về phía Ngự Tứ, phát hiện anh vẫn bình thường y như tối qua chưa xảy ra chuyện gì cả, ngay cả vết thương trên trán và trên tay cũng chẳng xử lý một chút.
Rốt cuộc anh có biết tối qua mình hù người ta cỡ nào không?
Thấy ánh mắt của bà hai rất đáng sợ, Cố Duyên nghĩ tốt nhất là đừng chọc cho bà ta tiếp tục không vui nữa, cô mỉm cười: “Con đang đùa với cậu hai đấy ạ.”
“Đùa? Đùa cũng phải có mức độ chứ? Cô là vợ được cưới hỏi đàng hoàng của cậu hai, sao hả? Chưa qua ba hôm đã muốn chơi trò ly thân với chồng mình? Có cần cho cô một phòng riêng hay không?” Bà Ngự nghiêm giọng nói.
Đằng sau có mấy người phụ nữ lên tiếng cười trộm, Cố Duyên chỉ cảm thấy mặt đỏ tới mang tai, vô cùng xấu hổ!
Nghe chỉ trích một trận xong, bà hai bảo Cố Duyên đưa Ngự Tứ lên tầng trên rửa mặt, Cố Duyên nhịn một bụng ấm ức và tức giận đi lên tầng. Còn Ngự Tứ cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy, kéo tay áo cô cười hì hì nói: “Chị ơi, chúng ta cùng đi bắt dế có được không? Vườn sau nhiều dế lắm.”
Bắt dế? Bảo cô cùng đi bắt dế? Cố Duyên cảm giác mình sắp điên luôn rồi.
“Sở thích mãnh liệt này của cậu, nên tìm những người bạn mạnh mẽ vô địch của cậu mà đi cùng, tôi không đi với cậu được.”
“Mẹ hai! Chị Cố không chịu đi bắt dế với con!” Cố Duyên vừa dứt lời, cậu hai nhà họ Ngự liền quay đầu mách lẻo với bà hai ở tầng dưới. Quả nhiên bà hai rất “cưng chiều” anh, nhíu mày hỏi Cố Duyên: “Cố Duyên, có chuyện này không?”
Cố Duyên ngậm chặt miệng, chỉ cảm thấy sống không bằng chết!
Thế là trong ngày đầu tiên mới cưới, Cố Duyên và anh chồng ngốc của cô ở vườn sau bắt dế cả ngày, thấy những con dế nhảy loạn trong túi lưới, lần đầu tiên Cố Duyên cảm thấy làm trẻ con mệt hơn làm người lớn nhiều.
Thật không hiểu vì sao hồi bé mình cũng thích chơi trò này, thật là lãng phí thời gian, vô nghĩa và ấu trĩ cỡ nào!
Trời tối sầm, lúc Cố Duyên xách túi dế về nhà đúng lúc thấy bà hai và một đám người đẹp, trai đẹp đang uống trà, nói chuyện phiếm trong phòng khách. Cố Duyên đang định chào hỏi, chị dâu Dung Kim đã cười hỏi: “Bắt nhiều dế thế, mệt lử rồi đúng không?”
“Không mệt không mệt, vui lắm.” Cậu hai cướp lời, khua tay trả lời.
Đám chị em của anh lại cười khúc khích.
Bà hai và đám người cùng cười xong liền ôm người nói: “Cố Duyên, về phòng chơi đấu dế với cậu hai đi, có cơm tối sẽ gọi cô.”
“Được.” Cố Duyên lẳng lặng đáp lại, dẫn Ngự Tứ lên tầng.
Cô biết những người này đều cố ý, cố ý khiến mình khó chịu, khiến mình tức giận. Không sao, chỉ cần mình không thể hiện ra bộ dạng tức giận hay đau khổ thì bọn họ mãi mãi cũng không thể nào hưởng thụ được màn kịch vui sướng như kỳ vọng.