Chồng Tôi Lòng Đen Tối (Kiều Thê Không Dễ Làm)

Chương 47: Em không làm!

Ngoài Ngự Tứ ra thì còn có ai vào đây nữa? Lúc đó cũng chỉ có ba người ở dưới bể bơi, cô không làm thì hung thủ chính là anh rồi.

Cố Duyên cũng không quên bác sĩ từng nói với góc độ và độ chính xác của vết thương thì không thể nào là do Mễ Nhiên tự đâm bản thân mình được. Đương nhiên đây là thông tin nội bộ, nếu những lời này mà truyền đến tai vợ chồng nhà họ Đới thì không biết sẽ còn có những chuyện gì nữa.

Ngự Tứ vẫn giữ nguyên tư thế cầm cốc nước, kinh ngạc nhìn chằm chằm về phía cô, giống như câu nói vừa rồi của cô làm cho người khác cảm thấy ngạc nhiên.

Mà phản ứng này của anh lại làm cho Cố Duyên càng thêm tức giận: “Em đừng có giả vờ ở trước mặt chị, trừ em ra thì còn có ai chứ?”

“Em… em không làm.” Ngự Tứ lắc đầu nói.

“Em lại còn dám chối.” Cố Duyên giơ tay lên đánh vào ót của anh.

“Vốn không phải! Em không đâm chết cô ta! Chị đánh em, em sẽ không thích chị nữa!” Ngự Tứ vừa tủi thân lại vừa quật cường, anh xoa vị trí bị Cố Duyên đáng lúc nãy rồi bắt đầu kêu khóc om sòm.

“Nếu em còn cứ nói dối thì chị cũng sẽ không thích em nữa, em đi mà chơi với mấy đứa em họ của em đi, bọn sẽ không đánh mắng em đâu!” Cố Duyên cũng gân cổ lên nói, sau đó thì xoay người đi về phía chiếc giường. Khi cô đi được vài bước thì quay đầu lại trừng mắt nhìn về phía Ngự Tứ, nhìn thấy đối phương còn đang tức giận thì hỏi: “Em nói đi, rốt cuộc là em có giết người hay không.”

“Không!” Ngự Tứ cũng nhanh chóng trả lời.

“Được rồi, em cũng mạnh miệng lắm.” Cố Duyên kéo chăn lên trùm kín đầu.

Thật ra cô cũng không sợ phải gánh tiếng xấu này, mà cái làm cô tức giận là thái độ của Ngự Tứ, một Ngự Tứ vốn vẫn luôn nghe lời nay lại không chịu thừa nhận lỗi lầm của mình, cái này thôi thì cô cũng không để ý, nhưng mà anh lại còn quát cô nữa.

Cái khiến cô tức giận hơn là anh còn dám hét lên sau lưng cô: “Em cũng không thích chị, cũng không cần chị nữa, đây là phòng, là nhà của em, còn chị thì về nhà của chị đi!”

Cố Duyên tung chăn ra rồi nhìn anh chằm chằm, trong lòng thì cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, anh vừa nói cái gì? Bảo cô rời khỏi đây sao? Bảo cô rời khỏi căn phòng ngủ này, bảo cô rời khỏi nhà họ Ngự? Tên ngốc đáng chết không có lương tâm này, đúng là làm cô tức chết mà.

“Ngự Tứ! Đây đều do em nói đó!” Cố Duyên tức đến phát khóc

“Là do em nói, chính là do em nói, chị đánh em, em không cần chị nữa, em sẽ bảo mẹ hai đuổi chị ra khỏi nhà!” Ngự Tứ nói xong liền xoay người đi ra ngoài.

Cố Duyên lập tức cảm thấy thất vọng, cảm thấy cuộc sống này không còn chút hy vọng nào nữa.

Đến bây giờ cô vẫn không chiếm được sự đồng ý của mọi người nhà họ Ngự, cũng không chiếm được sự tôn trọng của người giúp việc trong nhà, nhưng cô đều có thể chịu đựng tất cả điều này, nay ngay cả Ngự Tứ cũng trở nên vô tình, còn muốn đuổi cô ra khỏi nhà? Ài, đúng là mỉa mai mà.

Nhưng nếu cô thực sự bị đuổi ra khỏi nhà cũng tốt, tốt nhất là cho cô thêm một tờ đơn ly hôn nữa, để cô có thể hoàn toàn thoát khỏi nhà họ Ngự, sau đó sống một cuộc sống mà cô muốn.

Cô vẫn còn cơ hội về bên Phong Thanh của cô, mà cũng không phải, Phong Thanh của cô sắp tổ chức đám cưới, và sắp trở thành chồng của người khác rồi.

Những giọt nước mắt của Cố Duyên rơi như mưa.

Cố Duyên vốn nghĩ những lời đó của Ngự Tứ chỉ là những lời giận dỗi, qua một lúc sẽ nguôi giận, sau đó lại dính lấy cô, dỗ dành cô và chọc cho cô vui. Nào ngờ lần này anh lại giận thật, hơn nữa còn nói bà hai đuổi cô ra khỏi nhà họ Ngự.

Khi Cố Duyên phải đối diện với khuôn mặt lạnh như băng của bà hai thì cô chỉ muốn xé xác anh ra thôi.


Nhưng mà nơi này là nhà họ Ngự, trong mắt những người nhà họ Ngự thì cô chỉ là người ngoài, cho nên việc xé xác Ngự Tứ có thể nói là nằm mơ ban ngày.

Bà hai hờ hững nói: “Cố Duyên, cô giết chết Mễ Nhiên, nếu như nhà họ Ngự vẫn giữ cô lại trong nhà thì sẽ đắc tội với phó thị trưởng Đới, và nhất định sẽ bị ông ta trả thù. Mà bây giờ ngay cả Ngự Tứ cũng không cần cô, muốn ly hôn với cô. Nên bây giờ cô phải biết điều một chút, nhanh chóng rời khỏi đây đi.”

Cố Duyên nhắm mắt lại rồi nói: “Bà hai, bà muốn đuổi tôi ra khỏi nhà cũng được, nhưng tôi muốn nhắc lại, tôi không giết chết Mễ Nhiên, cô ta rơi xuống nước cũng là vì muốn hại tôi, tất cả mọi việc đều không liên quan gì đến tôi cả.”

“Cho dù cô có nói điều đó bao nhiêu lần cũng vô ích, phó thị trưởng Đới sẽ không tin cô, tất cả mọi người có mặt trong đêm đó cũng không tin cô.”

Cố Duyên không có lời nào để phản bác, cô cảm thấy khổ sở khi nhìn những người ở đây, đây là một nơi không biết nói lý.

“Tôi tin.” Bỗng nhiên vang lên giọng nói của một người đàn ông ở phía cửa.

Cố Duyên cảm thấy giọng nói này có hơi quen thuộc nên quay mặt ra nhìn, sau đó thấy Tô Uyên đang từ từ tiến vào, không ngờ lại là anh ta? Anh ta vào đây bằng cách nào?

Nhưng khi cô thấy rõ bộ đồng phục ở trên người của anh ta thì cũng hiểu anh ta vào đây bằng cách nào.

Mọi người trong phòng khách cũng nhìn về phía người đang tiến vào, bà hai khẽ cau mày, có vẻ không vui, tức giận nói với Tô Uyên: “Cảnh sát Tô, anh làm xong việc rồi sao?”

“Đã xong hết rồi,cũng đã có kết quả điều tra rồi, sau khi đối chiếu dấu vân tay trên ly rượu thì chỉ tìm được dấu vân tay của Mễ Nhiên và một nhân viên phục vụ, nên hôm nay tôi chính thức thông báo cho mọi người biết là cái chết của Mễ Nhiên không liên quan đến Cố Duyên, mọi người đều trách oan cho cô ấy.” Tô Uyên đưa tờ báo cáo kết quả điều tra cho bà hai.

Sắc mặt của bà hai nhanh chóng trở nên khó coi, ba ta cầm tờ báo cáo trong tay rồi lẩm bẩm nói: “Bác sĩ cũng đã nói Mễ Nhiên không thể nào ngộ thương bản thân mình được, vậy tại sao bây giờ lại như vậy? Chẳng lẽ bác sĩ nói sai sao?”

Sau đó bà ta cũng cảm giác những lời mình vừa nói là không thích hợp nên lập tức đổi giọng: “Nhưng nếu không liên quan gì đến Duyên Duyên là tốt nhất, và tôi cũng có thể trả lời cho phó thị trưởng, cảnh sát Tô, cậu phải vất vả rồi.”

Tô Uyên mỉm cười: “Việc này là trách nhiệm của tôi, còn lời của bác sĩ thì đó cũng chỉ là suy đoán của ông ấy thôi, chứ không có gì là chắc chắn cả.

“Ồ, vậy được rồi, tôi sẽ nói với ông nhà tôi, cảnh sát Tô, mời cậu ngồi.”

“Không được, tôi còn phải về đồn để viết báo cáo, tạm biệt.”

“Vậy cũng tốt, tôi thấy hơi chóng mặt, Dung Kim sẽ tiễn cậu về.” Bà hai vừa xoa huyệt thái dương vừa nói.

Dung Kim vốn đang cảm thấy vô cùng tức giận bởi vì tờ báo cáo, nay lại nghe thấy muốn cô ta đi tiễn khách thì lập tức xua tay: “Hay là để Duyên Duyên đi tiễn khách đi, con còn có việc phải đi ra ngoài một chút, nên giờ muốn về phòng thay quần áo.” Cô ta vừa dứt lời thì lập tức chạy lên tầng.

Cố Duyên cũng không thèm để ý, đúng lúc cô cũng có vài lời muốn hỏi Tô Uyên, vì vậy cô ra dấu mời Tô Uyên rồi cùng anh ta đi ra cửa.

Khi ra đến cửa chính, Cố Duyên nhỏ giọng hỏi: “Tại sao anh lại tiếp nhận vụ án này? Hình như nơi này cũng không phải là khu vực do anh quản lý thì phải?”

Tô Uyên nhún vai, rồi cười hì hì nói: “Nếu tôi nói là vì tôi quan tâm em nên mới đến đây thì em có tin không?”

“Không tin.”


“Được rồi, tôi cũng không giấu em, là Phong Thanh biết em gặp khó khăn nên nhờ tôi đến cứu em.”

“Phong Thanh?” Cố Duyên lẩm bẩm, là anh ấy sao? Mấy ngày hôm nay đáng lẽ ra anh ấy đang bận việc tổ chức đám cưới, làm gì có thời gian mà quan tâm đến chuyện của cô? Lại còn nhờ Tô Uyên đến minh oan cho cô.

Phong Thanh, rốt cuộc là anh ấy muốn làm gì? Hay là anh ấy muốn chuộc lỗi vì đã vứt bỏ cô sao?

“Đúng vậy, chính là cậu ta, xem ra con người này cũng rất quan tâm em, nhưng nếu cậu ta dám nối lại tình xưa với em thì tôi sẽ thay Tô Điền đánh cho cậu ta một trận.” Khi Tô Uyên nói ra những lời này thì híp mắt lại nhìn cô, ánh mắt hung dữ của anh ta làm cho cô cảm thấy không được tự nhiên.

Cố Duyên lườm anh ta rồi nói: “Cảnh sát Tô, anh đã nghĩ nhiều rồi.”

“Cũng biết là em rất ngoan, được rồi, em vào nhà đi, tôi đi trước đây.” Tô Uyên vẫy tay với mấy người đồng nghiệp của mình, khi mà anh ta định lên xe thì Cố Duyên lại ngăn lại. anh ta quay đầu nhìn cô rồi cười: “Sao vậy? Không nỡ để tôi đi?”

Cố Duyên lườm anh ta một cái: “Đừng có cợt nhả, tôi chỉ làm muốn hỏi anh, cái kia... thực sự là chỉ có dấu vân tay của Mễ Nhiên và một nhân viên phục vụ ở trên cái ly mà không có dấu vân tay của người thứ ba sao?”

“Sao vậy? Em đã từng chạm vào cái ly?”

“Đương nhiên là không, tôi chỉ muốn hỏi thăm thôi.”

“Cô Cố, em có biết là em đang sỉ nhục đạo đức nghề nghiệp của tôi không?” Tô Uyên giả vờ không vui, anh ta nhìn thẳng về phía cô rồi nghiêm túc nói: “Con người tôi tuy nhìn có vẻ không chính trực, nhưng tôi rất nghiêm túc với công việc của mình.”

“...” Cố Duyên tỏ vẻ cô không có lời nào để nói.

“Còn không mau xin lỗi tôi?”

“Được rồi, là tôi đã sai, hôm nào rảnh sẽ mời anh ăn cơm.”

“Tôi sẽ nhớ kỹ bữa cơm này của em.” Tô Uyên cuối cùng cũng lên xe và rời khỏi đây.

Cố Duyên thở dài một hơi rồi quay người vào nhà.

Cô cảm thấy mình phải đi xin lỗi Ngự Tứ. Cô đi thẳng về phía phòng ngủ, nhưng lại không thấy Ngự Tứ ở trong phòng. Nên cô chỉ có thể đi ra ngoài để tìm anh, và cũng không thấy anh đâu, đến khi hỏi người giúp việc trong nhà mới biết anh ra ngoài đi chơi với Dung Kim.

Cố Duyên cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, cái tên không có lương tâm kia thực sự chạy đi chơi với đám người Dung Kim.

Đến tối, Dung Kim dẫn Ngự Tứ về, nhưng mà cô còn chưa kịp xin lỗi giảng hòa với anh thì đối phương đã dùng ánh mắt tràn ngập sự tức giận để nhìn cô.

Ánh mắt này thực sự khiến cho người khác cảm thấy bị tổn thương. Cô thầm nghĩ, cho dù cô có đánh anh thì Ngự Tứ cũng không cần phải tức giận như thế chứ, bởi vì cô cũng đâu có đánh mạnh tay.

Nhưng cô cũng nhanh chóng biết được tại sao Ngự Tứ lại giận cô như vậy, bởi vì lần này Dung Kim không về tay không mà còn mang theo một quyển báo, nhìn thì có vẻ là số báo chiều của thành phố.

Trên đó không chỉ đưa tin về cái chết của con gái rượu của ngài thị trưởng ở trong căn biệt thự nhà họ Ngự mà còn đăng tin về chuyện xấu của mợ hai nhà họ Ngự, đầu đề là tình cảm lén lút của cô và một cậu ấm con nhà giàu.

Khi Cố Duyên nhìn thấy tin tức trên tờ báo thì lập tức sợ ngây người, mặc dù người khác không nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông ở trên xe, nhưng cô chỉ liếc qua cũng có thể nhận ra đó là Phong Tùy, người đàn ông mạnh mẽ, lạnh lùng và thần bí kia!

Mà bức ảnh này được chụp ở cổng lớn của nhà họ Ngự. Cô còn nhớ rất rõ, đêm đó Phong Tùy tự mình tiễn cô về nhà, hơn nữa còn cưỡng hôn cô trước khi cô xuống xe, mà cảnh đấy lại bị Dung Kim đang đứng trên ban công tầng hai chụp được.

Nhiều ngày như vậy mà cô cũng không thấy cô ta có hành động gì, nên còn tưởng là cô ta chỉ chụp chơi thôi, hoặc là vốn cũng không chụp được gì cả. Không ngờ là người phụ này còn thâm hiểm hơn vẻ bề ngoài của cô ta, cái mà cô ta chờ đợi chỉ là một cơ hội thích hợp mà thôi.

Hai ngày này, bởi vì chuyện của Mễ Nhiên mà cuộc sống của cô ở trong nhà họ Ngự có thể nói là nước sôi lửa bỏng, hơn nữa còn bị người nhà họ Ngự oán giận trách móc. Tô Uyên vừa minh oan cho cô thì lại có chuyện xấu khác ập đến, khiến cho cô trở tay không kịp.

Cố Duyên thấy sắc mặt của ông Ngự và bà hai dần dần chuyển sang màu xanh thì biết lần này cho dù cô có nói gì cũng không chối cãi được rồi.

Có ảnh, có sự thật, cô còn có thể nói gì nữa đây? Sẽ có ai nghe cô giải thích đây?

“Cha, cha đã thấy chưa, con đã nói đứa bé trong bụng cô ta không phải là con cháu nhà họ Ngự mà. Cô ta vẫn luôn ngoại tình với một người đàn ông khác thì đứa bé này sao có thể là của Ngự Tứ được.” Dung Kim thấy mọi việc diễn ra theo ý của mình thì lập tức đổ thêm dầu vào lửa, cô ta cố gắng nói càng khó nghe càng tốt, chỉ hận không thể làm cho ông Ngự lập tức xử lý Cố Duyên và đứa bé ở trong bụng của cô.