Chồng Tôi Lòng Đen Tối (Kiều Thê Không Dễ Làm)

Chương 34: Chị ơi chị thật là tốt

Một màn vừa rồi trong bể bơi đúng lúc lọt vào mắt bà hai, bà hai sai người giúp việc gọi Dung Kim tới trước mặt, ánh mắt bén nhọn quét trên người cô ta, cũng gấp gáp chết được.

Dung Kim do bà một tay kéo vào cửa, vốn mong cưới một cô gái như vậy vào cửa để mình dễ khống chế.

Dung Kim cũng quả thực rất nghe lời bà, chỉ là cô bé này quá đần quá ngốc, tốt xấu gì viết toàn bộ lên mặt. Không lấy được lòng chồng mình mà cơ thể cũng không thể mang thai thì thôi đi, thậm chí ngay cả Cố Duyên không có chút bối cảnh nào, lại không quyền không thế, chỉ là con nhỏ bình thường như vậy mà cũng không bằng, điều này làm cho bà sao có thể không lo lắng.

Dung Kim thấy sắc mặt của bà không ổn, cũng biết là đang giận chuyện quần áo, cô ta thức thời đứng ở cạnh cửa chờ răn dạy.

Những gì nên dạy bảo, nên dạy dỗ trước đây bà hai đều đã dạy đến nát lưỡi rồi, giờ thấy hơi nản lòng thoái chí, nhìn cô ta chòng chọc rồi tức giận nói: “Mẹ đã nói với con từ lâu rồi, không có bản lĩnh áp đảo nó thì cũng đừng tự rước lấy nhục, bị người khác nhìn thấy còn tưởng rằng con thích thêu dệt chuyện đến thế nào, sao mà con mãi không học được sự kín đáo trưởng thành của Cố Duyên hả?”

“Mẹ, con chỉ giận cô ta dạy hư Ngự Tứ thôi.” Dung Kim bĩu môi, nói rất nhỏ.

“Một thằng ngốc con để ý như vậy làm gì? Bây giờ con phải làm sao nghĩ cách giết cái thứ nằm trong bụng Cố Duyên kia kìa, đừng để nó sinh ra máu mủ của nhà họ Ngự trước con.”

“Mẹ, mẹ yên tâm đi, con dám bảo đảm đứa bé này không phải của nhà họ Ngự.” Dung Kim vẫn tràn đầy tự tin như trước.

Bà hai chán nản, nói: “Cái cam đoan của con có tác dụng không? Nhỡ đâu đứa bé là của Ngự Tứ thì con phải làm sao?”

Dung Kim im lặng, trên khuôn mặt tinh xảo chợt hiện vẻ chột dạ. Cô ta cũng không biết mình vì sao có thể tự tin rằng đứa bé của Cố Duyên không phải của Ngự Tứ như vậy, có lẽ là quá tự tin về thuốc mà bà hai giao cho cô ta, nhưng trực giác cũng đang nói cho cô ta biết, không phải!


Nhưng nhỡ đâu phải thì sao? Chỉ cần có một chút xíu cơ hội, địa vị của cô ta tại nhà họ Ngự sẽ gặp nguy hiểm!

“Mẹ, mẹ yên tâm đi, con sẽ không để cô ta có cơ hội sinh ra đứa bé này.” Cô ta trịnh trọng hứa hẹn.

Bà hai nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, giọng nói hoà hoãn lại, bảo: “Con tự xem thế nào mà làm đi, chú ý bất cứ chuyện gì cũng đừng làm quá lộ liễu, phải để thần không biết quỷ không hay biết không?”

“Biết ạ.”

“Còn nữa, chính con cũng phải tranh thủ vào, không giữ được lòng của đàn ông còn không giữ được người của nó sao? Ngự Băng không biết cầu tiến, không chịu kết hôn sinh con đàng hoàng cho mẹ, đàn bà của Ngự Hàn thật ra thì nhiều, nhưng lại không ai đẻ được con, thật là khổ tâm.”

Bà hai nói xong thì đi ra ngoài, quẳng Dung Kim lại một mình hằn học thưa “Vâng”.

Dung Kim là con của một người bạn của bà hai, trước đây bà hai tác hợp cho mối hôn nhân này, cô ta hưng phấn đến mức mấy đêm liền không ngủ ngon. Mà Ngự Hàn từ trước đến nay đối với phụ nữ ai đến cũng không từ chối, không suy nghĩ gì đã chốt mối hôn nhân này rồi.

Ngự Hàn không phải là không cho cô ta cơ hội mang thai, lúc mới vừa kết hôn hai người cũng coi như dính lấy nhau, nhưng bụng của cô ta cứ mãi không có tin tức gì.

Thậm chí để sớm có bầu máu mủ của nhà họ Ngự cô ta còn lén đi khám không ít bác sĩ, biết rõ vấn đề không phải tại mình, còn nhắm mắt nuốt xuống không ít thuốc Đông y thúc đẩy chuyện mang thai.


Trung thu sắp tới, trong vườn hoa giống như năm rồi treo đầy đèn lồng lớn màu đỏ và đèn nê ông, dưới lồng đèn đỏ, Dung Kim và đám con cái nhà giàu kia đang nướng thịt uống rượu, khiến căn nhà thêm phần náo nhiệt.

Cố Duyên xưa nay không thích ồn ào, cô thích nhất là nằm lì ra đó, như ở phòng ngủ của mình.

Gần đây cô thích đọc sách về chuyện mang thai, chuyên tâm cố gắng học tập làm một người mẹ tốt.

Linh Lung không biết lấy một cái đèn lồng từ đâu cho Ngự Tứ, giờ đang ở ngoài sân chơi rất vui, có điều rất nhanh đã thấy chán, tiện tay vứt bỏ đèn lồng rồi chạy đến ngồi xuống bên cạnh Cố Duyên, ôm cánh tay của cô bắt đầu làm nũng: “Chị, chúng ta đi vào vườn hoa chơi đi, em cũng muốn ăn thịt nướng.”

“Không cho đi.” Cố Duyên lạnh nhạt ra lệnh, cũng không quay đầu lại.

Ngự Tứ mất hứng dẩu miệng ra, tỏ vẻ vô cùng ấm ức.

Anh chỉ là một đứa trẻ con, trẻ con bẩm sinh đã ham chơi, nhốt anh trong phòng như vậy thực sự có hơi làm khó anh. Cố Duyên không đành lòng, nhưng giờ quả thực không muốn để Ngự Tứ ở chung với đám con cái nhà giàu không có mắt kia, không thể làm gì khác hơn là để quyển sách xuống, nhìn anh lấy lòng nói: “Thế này đi, đêm nay em ở trong phòng với chị, ngày mai chị dẫn em đi ra ngoài chơi.”

“Thật sao? Em muốn chơi với ông!” Ngự Tứ lập tức hưng phấn.

“Ừm... Được.”

Cố Duyên thực sự không muốn đáp ứng yêu cầu này của anh, bởi vì không muốn gặp lại Phong Thanh và Tô Điền, nhưng khi nhìn thấy gương mặt hưng phấn của Ngự Tứ, lại không đành lòng tạt cho anh gáo nước lạnh.

Thật không rõ, sao anh lại nói chuyện được với ông nhỉ? Mỗi lần đến còn đều quấn lấy ông ở riêng trong phòng đọc sách chơi chứ. Chẳng lẽ thực sự như người khác nói, người già rồi thì lại trở thành trẻ con? Ông cũng bắt đầu đi theo hướng ngây thơ hả?

“Chị ơi chị thật là tốt!” Ngự Tứ hưng phấn mà nhào tới, hôn cái miệng đầy nước vào hai má của cô.