Chồng Tôi Lòng Đen Tối (Kiều Thê Không Dễ Làm)

Chương 32: Vì sao không thể yên tĩnh_

“Tô Điền!” Phong Thanh khẽ nhíu mày, ngăn lại lời nói tiếp theo của Tô Điền. Rồi lập tức lại quay sang nhìn Cố Duyên, áy náy nói: “Xin lỗi, Duyên Duyên, Tô Điền luôn thẳng thắn như vậy.”

“Không sao.” Cố Duyên khẽ rướn môi cười cười một cách khó khăn, bước qua bên cạnh hai người, đi tới phòng ngủ.

Cố Duyên không nói cho người nhà mẹ đẻ là mình mang thai, dù sao đứa bé không phải của Ngự Tứ, chính cô cũng ngại mở miệng.

Diêu Tố đặt bàn bày tiệc trong sân, trên mặt bàn bày đủ loại món ngon, cua đỏ bày đầy cả một mâm lớn. Cả nhà ngồi quanh bàn vừa ăn vừa cười cười nói nói.

Trên miệng trên tay Ngự Tứ đều dính nước tương, trong tay còn giơ lên một con cua còn nguyên, miệng nịnh nọt vô cùng ngọt ngào: “Cua ông làm ăn ngon thật, lần sau cháu còn muốn tới nữa!”

Ông cụ Cố nghe mà mặt mày rạng rỡ, gật đầu thật mạnh vẻ tán thưởng.

Ông Cố oán trách: “Từ sau khi các con kết hôn, Duyên Duyên đã không cần cái nhà này rồi, lần sau vẫn chẳng biết là lúc nào đây.”

“Nhanh thôi ạ, con sẽ mau chóng trở lại.” Ngự Tứ hứa hẹn với vẻ thành thật, xong còn quay sang Cố Duyên mong được làm chứng: “Có phải không? Chị Cố?”

“Chị?” Tô Điền bật cười “phụt” một tiếng, ánh mắt đảo tới đảo lui qua hai người: “Cậu gọi Duyên Duyên là chị? Hình như cậu lớn hơn cô ta nhiều mà? Thằng ngốc.”

“Là chị Cố bảo em gọi như vậy.”


“Xem ra chị Cố nhà cậu lấy chồng theo chồng rồi, đầu óc bị cậu lây bệnh cho luôn.” Tô Điền che miệng cười.

Cố Duyên cúi đầu, hết sức chăm chú tách chân cua, tách xong cái nào là bị Ngự Tứ đoạt mất cái đó.

Lời Tô Điền nói khiến cô khó chịu, sự tồn tại của Phong Thanh khiến cô không biết làm sao, ước gì trên mặt đất có thể có một lỗ cho cô chui vào.

Lúc cô đang nghĩ nên nói gì đây thì bên tai truyền đến giọng nói dễ nghe như thuở nào: “Cố Duyên thích người khác gọi em ấy là chị, trước đây lúc vẫn còn đi học đã thế.”

Câu này của anh ấy xem như giúp cô giải vây sao? Cố Duyên nhanh chóng liếc mắt nhìn anh ấy, vừa hay chạm đến ánh mắt yên lặng chăm chú nhìn mình của anh ấy. Trái tim của cô đột nhiên lỡ mất một nhịp, ánh mắt này quá khó để hiểu, mà cô cũng căn bản không hiểu.

Vì sao luôn có thể nhìn thấy vẻ u buồn man mác trong mắt anh ấy chứ?

“Duyên Duyên, đây là gạch mà cháu thích ăn nhất, ăn nhiều một chút, rất bổ.” Ông cụ Cố cầm phần gạch cua đã bóc sẵn trong tay đưa cho Cố Duyên.

Cố Duyên từ nhỏ đã thích ăn gạch, nhưng bây giờ thân phận đã khác, có một sinh mạng nhỏ cần cô che chở cẩn thận, cua thuộc tính lạnh rất dễ ảnh hưởng không tốt đến thai nhi, đương nhiên cô không thể ăn, nhưng khi nhìn thấy vẻ cưng chiều của ông cụ Cố cô lại không đành lòng từ chối.

Giữ phần gạch ngon miệng trên tay, cô nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.

Mà khi cô đang xoắn xuýt, Ngự Tứ như đã hiểu được suy nghĩ của cô, rất không khách sáo mà cướp mất miếng gạch cua, vừa bỏ vào trong miệng vừa gật đầu nhồm nhoàm ăn ngon, hoàn toàn không để ý việc Tô Điền ở bên cạnh cười trộm.


Tiếp theo ông cụ Cố lại tách cho Cố Duyên thêm mấy cái, toàn bộ đều bị Ngự Tứ cướp mất.

“Chị Cố thích ăn đùi gà.” Ngự Tứ gắp cho Cố Duyên một cái đùi gà để lấy lòng.

Đùi gà trông toàn dầu, rất ngán, Cố Duyên nhìn thấy đùi gà lại muốn ói ra, nhưng cô vẫn mỉm cười gặm từng miếng một. Tô Điền cười khen Ngự Tứ thương yêu bà xã, cứ đòi Phong Thanh cũng phải gắp cho mình một cái.

Phong Thanh gắp một cái to nhất cho cô ta, Tô Điền chê to, lại yêu cầu Phong Thanh tự cắn trước một miếng, Phong Thanh vẫn mỉm cười nghe theo.

Miệng Phong Thanh dính mỡ gà, Tô Điền dùng khăn giấy lau cho anh ấy, toàn bộ quá trình trông thật ấm áp mà ngọt ngào.

Cố Duyên thực sự không nhịn nổi nữa, lấy cớ vào giúp đỡ để nhanh chóng trốn vào phòng bếp.

Phòng bếp cũng đã sửa lại rồi, không còn là dáng vẻ mà Cố Duyên quen thuộc nữa, đến cả muốn lấy cái bát cũng không biết tìm ở đâu.

Diêu Tố thấy cô luống cuống chân tay, cười híp mắt nói: “Từ từ con sẽ quen thôi, sau khi Phong Thanh và Tô Điền kết hôn hầu hết thời gian đều ở nhà, Tô Điền lại là cành vàng lá ngọc từ nhỏ lười biếng hay ở nhà, cũng không thể quá để nó thiệt thòi đúng không nào?”

Cố Duyên không đáp lại, cúi đầu chăm chú rửa rau.

Diêu Tố còn nói: “Phong Thanh đã ba mươi tuổi rồi, sự nghiệp cũng thành công từ lâu, khó khăn lắm mới bằng lòng trở về kết hôn, hy vọng sang năm là có thể ẵm cháu rồi, ha ha.”

Vì sao không có chỗ nào là không có bóng dáng của anh ấy vậy?

Cô đã trốn vào tận phòng bếp rồi, vì sao vẫn không thể yên tĩnh?

Anh ấy sắp kết hôn rồi, nhà cũng sửa sang lại vì anh ấy và Tô Điền...