Chồng Tôi Lòng Đen Tối (Kiều Thê Không Dễ Làm)

Chương 27: Đừng làm loạn nữa

Mặc anh hiểu hay không, có thể nghe thấy anh nói vậy trong lòng vẫn thấy vui vẻ.

Ánh mặt trời buổi chiều dịu dàng chiếu lên khuôn mặt anh, hiện lên một màu vàng kim nhàn nhạt, đẹp như được người ta điêu khắc. Nhìn góc nghiêng đẹp trai của anh, nghe anh không ngừng lấy lòng bên tai. Trái tim căng thẳng cả một ngày một đêm, vào giờ khắc này cuối cùng cũng đã thoải mái hơn chút.

Đáng tiếc nụ cười không thể giữ lâu trên mặt cô, lập tức nó bị tiếng động bên ngoài cửa dập tắt. Là giọng của chị Lương, vẫn luôn lạnh lùng: “Cậu hai, mợ hai, ông chủ kêu hai người ra phòng khách.”

Chuyện gì nên đến rồi cũng sẽ đến.

Trái tim khó khăn lắm mới thả lỏng được của Cố Duyên lại một lần nữa thắt lại, đương nhiên cô biết ông chủ gọi cô đến phòng khách có nghĩa là gì, kết quả kiểm tra hôm nay sẽ có, nói vậy lúc này nó đã ở trên tay ông chủ rồi.

Lần này, chẳng qua là xử tử cô trước mặt mọi người mà thôi!

Nghĩ đến cuộc sống đáng sợ, nghĩ đến khuôn mặt hả hê khi thấy người khác gặp nạn của bà hai và Dung Kim, Cố Duyên bất thình lình rùng mình một cái. Ở nơi này, trong tiết trời mùa thu ấm áp, cô lại cảm thấy không gian xung quanh lạnh đến thấy xương.

Ngự Tứ giống như cảm nhận được sự bất an của cô, nói vọng ra cửa: “Chúng tôi không muốn xuống dưới!”

“Đây là lệnh của ông chủ.”

“Không đi, không đi! Cứ không đi đó!” Ngự Tứ có vẻ vô cùng sốt ruột.

Trốn tránh không giải quyết được vấn đề, chuyện nên đối mặt sớm muộn cũng phải đối mặt, Cố Duyên nhân lúc chị Lương chưa mở miệng liền nói vọng ra: “Một lát nữa chúng tôi xuống ngay.”

Bên trong phòng khách lại như được bày trận, người nên có mặt và không nên có mặt đều tới, ai cũng đầy ác ý, nhìn chăm chú vào Cố Duyên đang chậm rãi đi xuống cầu thang không chớp mắt. Đều như đang đợi bộ dạng hoảng sợ khi bác sĩ Chung tuyên bố kết quả kiểm tra của cô.

Lòng cô nóng như lửa đốt, kêu khóc ông Ngự tha thứ, sau đó ông Ngự sẽ ra lệnh một tiếng, mấy người làm sẽ không màng tới việc cô kêu khóc mà đưa cô tới vườn sau...


Cảnh tượng như vậy, nghĩ đến cũng thấy đặc sắc, hả hê lòng người.

Cố Duyên cũng không hiểu mình đắc tội với những người này từ khi nào, chỉ biết mình vừa được gả vào nhà họ Ngự, đã chẳng nhận được sự đối xử tử tế của ai.

Từ ánh mắt bà hai và Ngự Hàn nhìn Ngự Tứ, cô có thể cảm nhận được ý hận ẩn giấu trong đó, có lẽ chính vì hận ý đối với Ngự Tứ quá mạnh nên mới giận cá chém thớt lên người cô như vậy.

Từ ánh mắt đầy thương hại của Linh Lung, Cố Duyên nhìn ra mọi chuyện tệ hại y như những gì mình nghĩ, cô ổn định lại tâm tình, ra sức duy trì vẻ gia giáo mà thân là một mợ hai nên có để chào hỏi: “Cha, mẹ hai, anh cả, chị dâu, chào buổi sáng.”

“Ừ, chào buổi sáng, ngồi xuống đi.” Ông Ngự gật đầu một cái.

Trong nhà họ Ngự ngoại trừ Linh Lung ra thì cũng chỉ có ông Ngự coi như có chút tình người, chí ít ông cũng rất dung túng cho mấy chuyện nghịch ngợm của Ngự Tứ, đối với Cố Duyên cũng vẫn còn kính trọng như khách.

Bà hại thì lạnh lùng hừ một cái, nhìn Cố Duyên giễu cợt nói: “Tôi thấy hay là đừng ngồi nữa, tránh để chưa ngồi ấm chỗ đã bị lôi đến vườn sau rồi.”

“Bích Chi!” Ông Ngự không vui.

Bà hai không cam lòng phủi mép một cái, Ông Ngự chuyển hướng sang bác sĩ Chung ở bên: “Bác sĩ Chung, bây giờ mợ hai đến rồi, ông có thể nói cho mọi người kết quả xét nghiệm rồi.”

“Vâng, thưa ông chủ.” Bác sĩ Chung nhanh chóng liếc mắt nhìn Cố Duyên.

Cố Duyên không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của ông, cúi đầu nhắm mắt, chột dạ không thôi.

“Đây là giấy báo báo kết quả xét nghiệm.” Bác sĩ Chung đưa giấy tờ trên tay đến trước mặt ông Ngự, ông Ngự không nhận lấy, nói giản lược: “Ông tuyên bố luôn kết quả là được rồi.”

Bác sĩ Chung gật đầu, lui về chỗ cũ.


“Cái thai trong bụng mợ hai là của cậu hai.” Giọng nói kiên định nghiêm túc.

Bên trong phòng khách liền vang lên tiếng hít thở đầy nghi ngờ, không ai dám tin vào lời bác sĩ Chung vừa nói, ngay cả bản thân Cố Duyên cũng kinh hãi.

Cô chợt ngẳng đầu, nhìn bác sĩ Chung vẫn nghiêm nghị như cũ với vẻ ngạc nhiên, đứa bé trong bụng có phải của Ngự Tứ hay không cô là người rõ nhất, trên thực tế bao ngày qua gả vào nhà họ Ngự, cô và Ngự Tứ chưa từng có quan hệ vợ chồng, đến cả hành vi gần gũi cũng không có.

Trong lòng mọi người đều biết, Ngự Tứ vốn còn là một đứa bé không hiểu chuyện đời, sao có thể khiến một người đàn bà mang thai?

Tiếng nghi ngờ xung quanh bủa vây lấy cô, Cố Duyên không màng tới, chỉ nhìn chằm chằm vào bác sĩ Chung, trong lòng dần dần hiện lên một sự cảm động, thì ra ở trong căn nhà lạnh lẽo này vẫn có thể tìm ra được một hai người thương xót mình.

Cô bỗng cảm thấy bản thân thực ra không hề cô đơn nữa rồi!

“Sao có thể chứ?!” Dung Kim là người đầu tiên từ trên ghế đứng lên lớn tiếng chất vấn: “Đứa bé này sao có thể là của Ngự Tứ, bác sĩ Chung chắc ông nhầm rồi?”

“Tôi không hề nhầm.”

“Tôi thấy 80% là ông bị mua chuộc rồi, cho nên mới cố ý nói như vậy đúng không?”

“Mợ cả trách oan tôi rồi.” Trên mặt bác sĩ Chung hơi giận.

“Được rồi, đừng làm loạn nữa.” Ông Ngự nhân lúc Dung Kim còn chưa nói ra mấy lời gây sự vô lý hơn nữa thì lên tiếng, giọng nói tỏ vẻ trách cứ: “Trước đây là mấy người đòi giám định lai lịch của đứa bé cho bằng được, bây giờ có kết quả giám định rồi lại không chịu thừa nhận, nếu rảnh rỗi thì đến công ty xem xem, đừng suốt ngày vô công rồi nghề vẽ chuyện ra cho tôi giải quyết.”

Ông chủ vừa nói, Dung Kim lập tức im lặng, không cam tâm tình nguyện, nhưng lại không tiện nói gì thêm.

Cứ tưởng rằng có thể phơi bày chuyện xấu của Cố Duyên ra trước mắt mọi người, tống cô vào vườn sau, không ngờ kết quả sau cùng của mọi chuyện lại là như vậy.

Rõ ràng trước đây cô từng hỏi đám vợ trước của Ngự Tứ, câu trả lời nhận được đều là Ngự Tứ vốn không chung đụng đồ trong phòng với họ chứ đừng nói là đụng đến thân thể của họ, sao Cố Duyên đến đây mới chỉ có hơn nửa tháng mà đã mang thai chứ?

Dung Kim vẫn không tin kết quả bác sĩ Chung đưa ra, vẫn cho rằng bác sĩ Chung nhận được lợi lộc gì từ Cố Duyên nên mới cố ý nói vậy.

Nhìn đám người luôn muốn cô bị xử bằng gia pháp này, trong lòng Cố Duyên yên tâm nhưng cũng ngạc nhiên và thắc mắc, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười mê người, nói: “Mấy ngày nay mọi người đúng là khổ cực rồi, vắt óc để tìm cách hại tôi, kết quả lại làm ra chuyện cười, ngẫm lại thấy cũng tội, lần sau phải chú ý hơn nhé, trò cười làm một lần là đủ rồi.”

Mặt Dung Kim trắng bệch, mặt bà hai tái nhợt, sắc mặt của những người khác đều rất phong phú...