Chồng Tôi Lòng Đen Tối (Kiều Thê Không Dễ Làm)

Chương 146: Thay cậu đánh cô ta!

“Vậy cũng không được, ai mà biết cô có trở lại hay không?”

“Vậy...” Vậy phải làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Trong khoảng thời gian ngắn, Cố Duyên thực sự không nghĩ ra cách giải quyết.

“Quẹt thẻ của tôi đi.” Bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói rất quen thuộc, giọng nói này... Dù đã năm năm không nghe thấy, Cố Duyên vẫn có thể nhận ra ngay lập tức.

Cô quay sang, nhìn thấy Ngự Tứ đang đứng tính tiền ở một quầy khác.

Ngự Tứ đưa thẻ cho nhân viên phục vụ kia, nhân viên phục vụ đó vừa nhận được thẻ đã quẹt ngay, Cố Duyên muốn ngăn cản cũng không kịp.

“Ừm… tôi sẽ trả tiền lại cho anh.” Cô lúng túng nói.

Ngự Tứ thờ ơ cười: “Không sao. Cũng chẳng có bao nhiêu.”

“Đúng rồi, anh đi với ai vậy? Nhóc ranh nhà anh hả?” Cố Duyên nói xong, mới giật mình nhận ra mình đã nói cái không nên nói. Cô nhìn về phía Ngự Tứ lần nữa, quả nhiên thấy anh ta đang nhìn mình chằm chằm.

Cố Duyên tranh thủ thời gian đổi giọng: “Không, ý tôi là cậu chủ nhỏ nhà anh.”

Ngự Tứ cười, gật đầu: “Đúng là đi cùng nhóc ranh nhà tôi.”

Lúc nói lời này, hai người đã đi khỏi quầy hàng, Cố Duyên đột nhiên nghĩ, Ngự Tứ đi với Thuyên Thuyên, vậy Ngọc Ngân thì sao? Có khi nào cũng đi cùng không?

Cô vội vã dừng bước, cô cũng không muốn chạm mặt với Ngọc Ngân.

“Sao vậy?” Ngự Tứ quay đầu, thấy sắc mặt của cô không tốt lắm, hỏi cô.

Cố Duyên thở sâu, lắc đầu: “Không... Không có gì, sếp Ngự anh đi trước đi, tôi để quên bánh kem phô mai rồi.”

“Cô quên? Trong thẻ của cô cũng không có tiền.”

Á… Cố Duyên thực sự muốn tìm góc tường đâm đầu chết cho rồi, sếp Ngự... anh đâu cần quan tâm đến chuyện này đâu!

“Mẹ…” Khi cô còn đang lúng túng khó xử, Tiểu Hạnh Hạnh đột nhiên chạy tới, kéo góc áo của cô lo lắng nói: “Mẹ ơi, mẹ mau lên, dì Lý Lý đang đánh nhau với người ta.”

“Cái gì? Đánh nhau với ai?”

“Cô nào đó lạ lắm, cô Lý Lý chảy máu rồi!”

Vừa nghe nói Lý Lý đánh nhau đến mức chảy máu, Cố Duyên rốt cuộc cũng không lo được nhiều như vậy nữa, vội vã đi theo Hạnh Hạnh. Sau đó, quả nhiên thấy Lý Lý đang chống nạnh cãi nhau túi bụi với người ta, mũi còn đang nhỏ máu, trông chật vật vô cùng!

Mắt thấy Lý Lý lại muốn đánh nhau, Cố Duyên vội vàng xông lên, kéo cánh tay của cô ấy lại, gấp gáp nói: “Lý Lý, mau dừng tay, sao cậu lại đánh nhau với người ta chứ?”

“Người đàn bà này đáng đánh!” Tô Lý Lý ra sức hất tay Cố Duyên ra, lại nhào tới muốn đánh, mắt thấy sắp đánh vào mặt Ngọc Ngân rồi thì Ngự Tứ lại đột nhiên xuất hiện, đưa tay nắm chặt cổ tay của cô, khống chế cô dễ như trở bàn tay.

“Buông ra! Buông ra cho bà!” Tô Lý Lý tức hổn hển giằng co.

“Đủ rồi!” Ngự Tứ ra sức đẩy, Lý Lý lùi về sau mấy bước, xém chút đã té lăn trên đất, may mà có Cố Duyên kịp thời đỡ lấy cô.

Lý Lý từ trước đến nay không phải là người dễ chịu thua, càng đánh càng hăng, càng đánh càng mạnh, không quan tâm hình tượng chút nào, lại nhào tới muốn đánh. Nhưng mà... khi cô thấy rõ người vừa nãy xém chút đã đẩy mình ra là Ngự Tứ thì tất cả động tác đều dừng lại, kinh ngạc nhìn anh ta chằm chằm.

Ngự Tứ, cô biết người này, người đàn ông ngầu như vậy, dù đã năm năm trôi qua cô vẫn nhớ kỹ.


Thật lâu sau, cô mới thoáng lấy lại tinh thần, kéo góc áo của Cố Duyên, thấp giọng hỏi: “Duyên Duyên, chuyện gì vậy? Tại sao anh ta lại ở đây?”

Không nhận được câu trả lời của Cố Duyên, cô nghiêng đầu, lúc này mới phát hiện Cố Duyên cũng bị kinh ngạc bởi cảnh tượng trước mắt, Ngọc Ngân cũng thế.

Người kinh ngạc nhất chính là Ngọc Ngân, từ lần đầu tiên nhìn thấy Cố Duyên, cô đã hoảng hốt quên cả nguy hiểm, quên trước mắt còn có một bà điên là Tô Lý Lý.

Kiểu gì cô cũng không ngờ là có thể gặp lại Cố Duyên ở thành phố Hàn: “Cố Duyên... Cô xuất ngoại rồi cơ mà? Trước kia cô biến mất rồi mà?”

Ngọc Ngân thậm chí đã thả lỏng cảnh giác, cho rằng Cố Duyên sẽ không còn xuất hiện nữa, bây giờ thấy cô vẫn mạnh khỏe như lúc ban đầu, thậm chí dáng người và khuôn mặt cũng không có chút thay đổi nào, trong nháy mắt, lòng cô ta lạnh đến mức đóng băng.

So với Ngọc Ngân quá sợ hãi thì Cố Duyên tốt hơn nhiều, lần đầu tiên nhìn thấy Ngự Tứ, trong lòng cô đã bắt đầu có cảm giác bất an, luôn cảm thấy sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày phải gặp mặt Ngọc Ngân. Cô đã chuẩn bị tốt tâm lý, chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy!

Cố Duyên gục đầu xuống, trốn tránh ánh mắt lạnh lẽo của Ngọc Ngân, sau đó kéo Tiểu Hạnh Hạnh nhanh chóng bước xuyên qua đám người, đi về phía cửa chính Khu vui chơi thiếu nhi.

“Mẹ, mẹ muốn kéo con đi đâu vậy? Con còn chưa ăn kem mà!” Tiểu Hạnh Hạnh bị Cố Duyên lôi đi, vô cùng gấp gáp.

Mà một tiếng “mẹ” này của bé lại như một con dao hung hăng cắm vào trái tim Ngọc Ngân...

Mẹ… Một đứa bé bốn, năm tuổi gọi Cố Duyên là mẹ, sao cô ta có thể không sợ hãi, không nóng nảy được chứ?

Bởi vì quá sợ, quá gấp, cô ta thậm chí không lo được chuyện Ngự Tứ đang ở đây, nhanh chóng đuổi theo, kéo cổ tay Cố Duyên, ép buộc ngăn cô lại, không cho cô đi.

Cố Duyên bị cô ta nắm chặt, bất đắc dĩ đành phải dừng bước, cô quay mặt sang chỗ khác, hờ hững nói: “Xin cô bỏ tay ra.”

Ngọc Ngân quan sát Tiểu Hạnh Hạnh đáng yêu, càng xem càng cảm thấy gương mặt xinh đẹp và hai đầu lông mày có mấy phần rất giống Ngự Tứ, cô dùng ngón tay chỉ Tiểu Hạnh Hạnh, run giọng hỏi: “Con bé là con gái của cô hả?”

Một tiếng “mẹ” ban nãy của Tiểu Hạnh Hạnh lớn tiếng như vậy, ai cũng nghe thấy được. Cố Duyên không có cách nào nói láo bé không phải là con gái mình, đành phải gật đầu: “Đúng vậy.”

Ngọc Ngân lại khẽ đảo mắt, vừa thăm dò vừa lạnh lùng hỏi cô: “Mấy tuổi?”

“Ba tuổi.”

“Mẹ, con...” Tiểu Hạnh Hạnh vốn muốn sửa lời Cố Duyên nói mình bốn tuổi, Cố Duyên đúng lúc ngắt lời bé: “Hạnh Hạnh, con mau đi xem thử cô Lý Lý bị thương thế nào rồi, nhanh đi.”

Hạnh Hạnh bị đuổi đi, Ngọc Ngân nhìn Hạnh Hạnh, thấy thế nào cũng không giống một đứa bé ba tuổi, cảm giác không tốt lóe lên trong đầu.

“Cha của nó là ai?”

“Đồ chết tiệt! Bà tám thúi hoắc! Cô muốn biết cha của Hạnh Hạnh là ai đúng không? Để tôi nói cho cô biết! Tuyệt đối khiến cô sợ tè ra quần luôn!” Lý Lý vừa dùng tay chỉnh lại đầu tóc bị Ngọc Ngân vò, vừa đi tới, giữ chặt tay Hạnh Hạnh, vừa muốn mở miệng, Cố Duyên đã vội vàng bắt lấy cô, đâm ngón tay vào lòng bàn tay cô để cảnh cáo.

Lý Lý bị cô nắm đau đớn vô cùng, Cố Duyên trừng cô một chút: “Chỉ là một thằng đàn ông xấu xa có gia sản hơn trăm triệu, không biết quan tâm, không biết dịu dàng mà thôi, có gì đáng để khoe khoang đâu chứ?”

Lý Lý nghiến răng nghiến lợi, không cam lòng muốn mở miệng: “Dù sao cũng tốt hơn bà tám cướp chồng của người khác kia!”

“Cô nói cái gì? Ai cướp chồng ai?” Ngọc Ngân tức hổn hển kêu lên.

“Ai cướp thì người đó tự biết!”

“Ngự Tứ, chúng ta đi.” Ngọc Ngân không muốn tiếp tục cãi nhau với bọn họ, tránh cho Ngự Tứ nghe được những thứ không nên nghe, vội vã kéo Ngự Tứ và Thuyên Thuyên đi về phía cửa ra.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bọn em quen nhau sao?” Ngự Tứ liên tục quay đầu.


Ngọc Ngân tức giận nói: “Không biết, sao em lại quen biết loại phụ nữ không có giáo dục như vậy chứ!”

“Ngự Tứ!” Tô Lý Lý không thể nhịn được nữa, rống một tiếng với bóng lưng của Ngự Tứ.

Ngự Tứ quay đầu, Tô Lý Lý xông lên, chỉ vào anh chửi mắng một trận: “Anh là đồ bội bạc! Anh yêu người khác thì thôi đi, thế mà còn cưới người phụ nữ có mẹ sinh không có mẹ dạy như vậy, sớm muộn có một ngày anh sẽ phải chịu báo ứng!”

Trong đầu Ngự Tứ hoàn toàn mơ hồ, những năm gần đây, đây là lần đầu tiên anh bị người ta chỉ vào mặt mắng đồ bội bạc, khiến anh cảm thấy rất tò mò rốt cuộc là anh đã phụ lòng ai.

“Có ý gì, phiền cô nói rõ ràng hơn một chút?” Ngự Tứ liếc nhìn cô, lông mày không vui nhăn lại: “Còn nữa, xin tôn trọng vợ tôi một chút, cô cũng có phần trong chuyện đánh nhau, nếu như cô ấy có mẹ sinh không có mẹ dạy, vậy còn cô thì sao?”

“Anh… đồ tồi, anh được lắm, tôi...” Lý Lý gấp đến mức giơ chân, cô đang nghĩ cách phản bác anh ta thì Ngọc Ngân đột nhiên đập đầu xuống đất, đầu vừa lúc nện trúng cây cột xi măng, máu chảy ồ ạt...

“Mẹ…” Thuyên Thuyên bị dọa, sợ đến mức ngồi xổm kế bên cô ta, òa khóc.

“Ngọc Ngân...” Ngự Tứ cũng gấp, đỡ Ngọc Ngân từ dưới đất dậy, một tay ôm cô một tay ấn vào vết thương trên đầu cô, vội vã hỏi: “Em sao rồi?”

“Em choáng... váng...” Ngọc Ngân yếu ớt mở miệng.

Cố Duyên thấy máu trên trán Ngọc Ngân chảy nhanh như vậy, vội vàng tháo khăn lụa trên cổ ra, dùng khăn lụa ấn trên vết thương của cô, gấp gáp nói: “Mau đến bệnh viện!”

Ngự Tứ ôm cô, khẩn cấp phóng về phía cửa chính, chạy được mấy bước, anh quay đầu nói với Cố Duyên: “Làm phiền cô giúp tôi chăm sóc Thuyên Thuyên một chút.”

Cố Duyên gật gật đầu: “Tôi sẽ trông chừng thay anh.”

Ngự Tứ nhanh chóng rời đi, Cố Duyên bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch.

Thuyên Thuyên khóc lớn hu hu nói muốn tìm cha mẹ, Cố Duyên luống cuống chân tay, dỗ kiểu gì cũng không được.

Tô Lý Lý thì đứng yên tại chỗ nhảy lên mắng: “Con nhỏ đó giả vờ đó, Duyên Duyên, hồi nãy cậu không thấy hả? Tự cô ta đâm đầu vào cây cột!”

Cố Duyên quay đầu nhìn chằm chằm cô: “Mặc kệ cô ta có giả vờ hay không, máu cũng là thật, Lý Lý, cậu vẫn nên giúp tớ dỗ đứa bé này đi.”

Lý Lý rất giỏi dỗ con nít, mỗi lần Hạnh Hạnh khóc la đều do cô dỗ nín. Nhìn Thuyên Thuyên đang khóc la không ngừng, cô thực sự không biết nên làm thế nào mới tốt.

Lý Lý cất bước đi đến trước mặt Thuyên Thuyên, liếc nhìn thằng bé, tức giận nói: “Thằng nhóc này vừa không lễ phép vừa ngạo mạn vô cùng, bỏ nó đi!”

Thuyên Thuyên vừa nghe muốn bỏ nó, khóc càng lớn hơn.

Cố Duyên chán nản trừng mắt nhìn Lý Lý, cô đâu có mời cô ấy đến gây phiền phức chứ.

Cô bất đắc dĩ thở dài, sờ đầu Thuyên Thuyên dụ dỗ: “Thuyên Thuyên ngoan, mẹ con bị ngã phải đến bệnh viện chích ngừa, chích xong sẽ tới đón Thuyên Thuyên có được hay không?”

“Không được, bây giờ con muốn cha mẹ.” Thuyên Thuyên tỏ vẻ không có thương lượng gì hết.

Cố Duyên tiếp tục tốt tính dỗ dành: “Nhưng bây giờ cha mẹ cưng đang bận, chúng ta đi ăn kem nha? Đi ngồi ngựa gỗ? Đi...”

“Đi cái gì mà đi, không đi đâu hết!” Lý Lý trừng mắt nhìn Thuyên Thuyên, mặt lạnh đe dọa: “Thằng nhóc rác rưởi, còn khóc nữa tao ném ra ngoài cho chó ăn!”

Thuyên Thuyên lập tức im re, hoảng sợ trừng mắt nhìn Lý Lý.

Rốt cục cũng chịu nín, Cố Duyên nhẹ nhàng thở ra, nhưng thấy thằng bé tỏ ra hoảng sợ như vậy, trong lòng lại không đành lòng. Mặc dù cô hận Ngọc Ngân, nhưng thằng bé là vô tội, lại là con trai của Ngự Tứ, cô thực sự không đành lòng nhìn thấy nó như vậy.

“Đi thôi, chúng ta về nhà trước đi.” Cố Duyên kéo tay thằng bé, đưa tay khác cho Hạnh Hạnh, cười cười nói với bé: “Đây là chị Hạnh Hạnh, con nhỏ hơn nên phải gọi là chị nha. Hạnh Hạnh, đây là Thuyên Thuyên, không thể cãi nhau với em, biết chưa?”

Trong ý thức của cô, Hạnh Hạnh chắc chắn lớn hơn Thuyên Thuyên một chút, bởi vì khi cô bỏ đi, Hạnh Hạnh đã nảy mầm trong bụng cô.

“Dạ”. Hạnh Hạnh khéo léo đồng ý.

Thuyên Thuyên lại nghiêng đầu đi, tỏ vẻ xem thường.

Trên đường trở về, Lý Lý vẫn muốn hỏi Cố Duyên chuyện liên quan đến Ngự Tứ và Ngọc Ngân, nhưng Cố Duyên không muốn nói đến chuyện này trước mặt bọn nhỏ, vẫn luôn không trả lời cô. Lý Lý đành phải chờ đến khi về đến nhà, đuổi hai đứa nhóc vào sân chơi, sau đó lại kéo Cố Duyên vào phòng bắt đầu hỏi: “Chuyện này rốt cuộc là sao?”

Trước kia cô cũng đã hỏi Cố Duyên lý do thực sự của việc ly hôn rất nhiều lần, nhưng Cố Duyên chỉ hời hợt nói cho cô, Ngự Tứ kết hôn với người khác, cô chủ động bỏ đi.

Cô hít vào một hơi, lạnh nhạt nói: “Duyên Duyên, nể mặt tớ chứa chấp cậu nhiều ngày như vậy, cậu nói cho tớ biết, có phải người đàn bà vừa nãy đã cướp Ngự Tứ đi không?”

Cố Duyên buông thõng lông mày, cũng không nói chuyện, bởi vì cô thực sự không biết phải giải thích những chuyện này với Lý Lý như thế nào. Chuyện này dính dáng đến thân phận của Ngự Tứ, mà vấn đề này lại không nên để Lý Lý biết.

“Sao vậy? Cậu vẫn không chịu nói hả?” Lý Lý tỏ ra giận dữ, buồn bực: “Nếu cô ta thực sự cướp chồng cậu, lần sau gặp lại, tớ chắc chắn sẽ thay cậu đánh cô ta!”